Ưng Phí Địch đưa Ngu Từ về nhà, cô nhìn thấy xe của Ngu Chiêm Hành đậu ở bên ngoài, xuống xe nói lời tạm biệt xong thì chạy thẳng tới trước cửa, lập tức nghe thấy tiếng Tần Hoa Nguyệt nói chuyện với Ngu Chiêm Hành truyền ra từ trong phòng.

Nàng dừng lại ở trước cửa vừa thay giày vừa lắng tai nghe.

Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng giọng Ngu Chiêm Hành nghe có chút không được vui, “Bây giờ mua đồ gì cũng thuận tiện rồi, mẹ muốn cái gì thì nói với bọn con một tiếng, bỗng dưng vô duyên vô cớ nhận đồ của người ta, ai biết được có lòng gì.”

“Con nói vậy là có ý gì?” Tần Hoa Nguyệt lên cao giọng, “A Kỳ cũng không phải là người ngoài, lại nói những thứ này là mỹ phẩm cao cấp phải mua từ nước ngoài, thằng bé còn biết tới thăm mẹ một chút, tặng đồ cho người nhà, con thì sao, có nhà cũng không về…”

Ngu Từ đi vào, cắt ngang lời Tần Hoa Nguyệt, cô liếc nhìn hộp quà đắt tiền bày trên bàn, lại nhìn tình huống giằng co giữa hai mẹ con một chút, nhàn nhạt nói: “Trả đồ về đi.”

“Được “, Ngu Chiêm Hành nói, “Ngày mai em đem trả cậu ta.”

“Ừ.” Ngu Từ lên lầu.

Tần Hoa Nguyệt ngây cả người, tức giận nói: “Đây là A Kỳ tặng mẹ, cũng không phải là đưa cho các con, lần trước người ta tới con còn tỏ thái độ như vậy, lần này lại đem trả lại đồ đã tặng, hai đứa các con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ngu Chiêm Hành định nói gì đó thì thấy Ngu Từ dừng lại liếc nhìn cậu, tỏ ý kêu cậu đừng nói gì, “Mẹ “, giọng cô bình tĩnh, “Qua ngày mai con mua lại một bộ cho mẹ, đồ của cậu ta, chúng ta không có lý do gì để nhận cả.” 

“Sao lại không có lý do để nhận?” Tần Hoa Nguyệt cảm thấy cô thật quái lạ.

Ngu Từ yên lặng, không biết giải thích như thế nào với Tần Hoa Nguyệt, thật ra thì dù có nói, dựa vào tính cách Tần Hoa Nguyệt là không cách nào hiểu được suy nghĩ của cô, ngược lại còn cảm thấy cô tư duy kiểu cách.

Hơn nữa, đây là vết sẹo trong lòng cô, mãi mãi không muốn nhắc tới nữa.

Thấy vậy, Ngu Chiêm Hành mềm giọng: “Được rồi, sau này con sẽ về nhà thường xuyên một chút, mẹ, chuyện này không đơn giản như mẹ nghĩ đâu, con sẽ không để cho Nhan Nhan phải chịu thua thiệt.”

Tần Hoa Nguyệt nhìn Ngu Chiêm Hành một chút, rồi lại hướng mắt nhìn Ngu Từ, bà cũng là người từng trải, đại khái có thể đoán ra được mấy phần, trầm mặc một chút sau đó không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Ngu Từ với Ngu Chiêm Hành đối mắt nhìn nhau một lúc, không nói không rằng, ai về phòng người nấy. 

Cho đến khi cô trở về phòng, đang dọn dẹp lại đồ thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng Ngu Chiêm Hành vừa đi lên lầu vừa gọi nàng.

“Ngu Từ. Ngu Từ.”

Cô không để ý.

Nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa, người bên ngoài cửa gõ cửa một cái, sau đó mở cửa, Ngu Chiêm Hành dựa vào bên cạnh cửa, hai tay đút túi quần, “Em gọi chị mỏi mồm cũng không thưa?”

Ngu Từ cất quần áo đã gấp xong vào trong tủ, “Chị lười để ý đến em.”

“Không”, Ngu Chiêm Hành phản bác lời giải thích của cô, “Nhất định là lỗ tai chị bị điếc.”

“…”

Ngu Từ không muốn đôi co với cậu, quay ra hỏi: “Sao hôm nay lại về nhà?”

Ngu Chiêm Hành: “Ngày mai được nghỉ.”

Ngu Từ ừ một tiếng, “Cậu ta gửi đồ tới lúc nào?”

Ngu Chiêm Hành đi vào phòng, đứng trong phòng cô nhìn đông nhìn tây nhìn một chút, “Từ trước lúc em về, mẹ còn rất vui vẻ vì cậu ta tới.”

Ngu Từ dừng tay lại, cảnh giác nhìn cậu, “Lại tìm cái gì?”

Ngu Chiêm Hành kéo mở một cái ngăn kéo, nhìn một chút, sau hai mắt sáng lên, “Ai da, mặt nạ mới mua…”

Ngu Từ nhanh tay lẹ mắt nhào qua, gắng sức kéo Ngu Chiêm Hành ra, một tay đóng ngăn kéo lại, “Chị cảnh cáo em, Ngu Chiêm Hành, đừng có động tâm tư với bất kỳ đồ gì trong cái phòng này.”

“Đừng hẹp hòi như vậy chứ” Ngu Chiêm Hành cười cười, rất không biết xấu hổ, “Đồ trong phòng em, chị cũng lấy đi đó thôi.”

“Chị còn lạ gì cái kiểu của em.” 

Hai người lôi lôi kéo kéo một hồi, cuối cùng Ngu Từ cũng mệt mỏi không thèm đọ sức với cậu, cô mở ngăn kéo ra lấy cho cậu một tấm, “Mau cút đi, lúc trả đồ lại giúp chị nói cho cậu ta một câu, đừng tiếp tục tới làm phiền chị nữa.”

Ngu Chiêm Hành làm động tác tay ra dấu OK, “Đúng rồi, chị ơi, khăn mặt của em cũng cũ rồi, chưa kịp mua, chị xem xem…” 

Mỗi lần Ngu Chiêm Hành nghiêm túc gọi cô hai tiếng “chị ơi”, Ngu Từ đều biết không có chuyện gì tốt lành, bình thường cậu đều sẽ luôn miệng gọi thẳng tên của Ngu Từ, cô liếc mắt, đẩy người ra ngoài cửa, “Không có.”

Ngu Chiêm Hành bất động ở cửa không chịu đi ra, quay đầu nói, “Không phải lần trước chi mua rất nhiều sao?”

Ngu Từ vẫn lại mềm lòng, kéo ngăn tủ ra lấy một cái hộp nhét vào trong lòng cậu, sau đó lại nhớ tới một chuyện, “Ngày mai có rảnh không?”

“Không rảnh.”

“Đi dạo phố cùng chị với Hàm Vi đi, em làm tài xế cho bọn chị, chờ lát buổi chiều đi lấy giùm chị đơn hàng chuyển phát về đây.”

“Buổi chiều em bận, ngày mai cũng rất bận.”

Ngu Từ nhìn cậu chằm chằm, “Bận chơi game?”

“Không phải”, Ngu Chiêm Hành vội vàng chối, “Bây giờ em còn chơi gì nữa đâu”

“Thế còn ngày mai?”

“Ngày mai em phải giúp chị đi trả đồ lại cho người ta còn gì?”

Ngu Từ suy nghĩ một chút, “Không cần phải đợi đến ngày mai, xế chiều hôm nay đi trả ngay đi, lúc trở về thuận tiện lấy hàng chuyển phát về đây cho chị.” 

Không để cho Ngu Chiêm Hành kịp phản đối, Ngu Từ dùng sức đẩy một cái ép cậu đi ra bên ngoài, “Cứ quyết định như vậy đi, mau đi đi.”

Ngu Chiêm Hành trở về phòng, sau đó lập tức liên lạc với Lục Nghiêm Kỳ, nói có chuyện muốn gặp.

Bọn họ hẹn gặp ở một nhà hàng đồ Tây cao cấp trong thị khu, Lục Nghiêm Kỳ đã đến từ sớm, không lâu sau, Ngu Chiêm Hành xách hai hộp quà đắt tiền đi tới, ngồi xuống đối diện anh. 

Lục Nghiêm Kỳ vẫy vẫy tay kêu nhân viên phục vụ tới, Ngu Chiêm Hành ngăn cản lại rồi nói: Tôi tới không phải là để ăn cơm với cậu, nói vài lời xong sẽ đi.”

Cậu đẩy hộp quà tới trước mặt Lục Nghiêm Kỳ.

Lục Nghiêm Kỳ hơi ngước mắt lên, “Đây là có ý gì?”

“Chính là ý mà cậu thấy”, Ngu Chiêm Hành nói mặt không cảm xúc,  “Bảy năm qua, năm hết tết đến cũng không thấy cậu tới thăm mẹ tôi bao giờ, tại sao giờ đây lại có lòng tốt như vậy? Bộ dạng theo đuổi bịp bợm người khác này của cậu, trẻ con tiểu học cũng không còn làm trò như vậy nữa rồi.” 

Vẻ mặt Lục Nghiêm Kỳ không có bất kỳ biến hóa gì, ngược lại khi nghe thấy cậu nói như như vậy lại ôn hòa bật cười, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi đối với Nhan Nhan là thật lòng…”

Anh còn muốn nói nữa nhưng Ngu Chiêm Hành bỗng nhiên nổi giận nói, “Cậu mà vẫn có mặt mũi nói ra hai chữ thật lòng, tự soi lại mình trong gương đi, cậu xứng sao? Hai bọn tôi thật lòng coi cậu như bạn bè, tôi còn xem cậu như anh em trong nhà, vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại cậu có thể nói ra lời như vậy, quả thật, chúng tôi không xứng với người cao quý như cậu, cũng mời anh Lục đây sau này không nên tới quấy rầy chúng tôi, quấy rầy Nhan Nhan nữa.”

Câu nói sau cùng, tựa hồ Ngu Chiêm Hành phải cắn răng nhả từng từ từng chữ.

Lời nói trước kia của Lục Nghiêm Kỳ, “tôi không xem cậu là bạn”, chẳng những phủ nhận Ngu Từ, mà cũng như nhau phủ nhận cả Ngu Chiêm Hành.

Sao anh ta lại có thể không một chút canh cánh trong lòng như vậy?

Lục Nghiêm Kỳ không nói được câu gì. 

Qua hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tôi biết…”

Ngu Chiêm Hành cắt lời, “Không, cậu không biết được đâu, những lời Nhan Nhan không thể nào nói với cậu, tôi thay chị ấy nói ——”

“Cậu có biết bảy năm qua chị ấy đã vượt qua như thế nào hay không? Bị người mình yêu quý đâm cho một đao, ở chỗ này này”, cậu chỉ tay vào vị trí tim, “Nhan Nhan vốn là một người rất không tự tin, rất thiếu cảm giác an toàn, lời chối từ của cậu khiến chị ấy hoài nghi chính mình, trước đó chưa từng có cảm giác bị thất vọng, thậm chí còn tự chán ghét bản thân bị vứt bỏ, suốt một khoảng thời gian rất dài rất dài vẫn không có cách nào vượt qua, cậu có biết một câu nói đó của cậu đã đả kích chị ấy cỡ nào không?”  

“Cậu không biết! Người ích kỷ như cậu làm sao mà biết được? Làm sao có thể hiểu được chị ấy đã phải cố gắng ngửa mặt trông lên, cố gắng đuổi theo phía sau cậu như thế nào, ở sau lưng cậu một mình đau lòng chua xót như thế nào chứ? Người như cậu chỉ biết có cảm giác ưu việt, dùng cả thời thanh xuân thiếu nữ hèn mọn chỉ để lấp đầy cảm giác ưu việt của cậu, hiện giờ kết quả thành ra thế này cậu đã hài lòng chưa.”

“Nhan Nhan đã từng thích cậu nhiều bao nhiêu thì bây giờ hận nhiều bấy nhiêu, cậu cũng biết tính cách chị ấy rồi, trong mắt không dung được một hạt cát*, cậu cho rằng những chuyện cậu làm bây giờ có thể khiến chị ấy cảm động được bao nhiêu chứ? Nếu như cậu biết được bảy năm qua, cả ngày lẫn đêm chị ấy làm sao chịu đựng nổi thì hẳn là sẽ không nghĩ đơn giản như vậy, cho rằng chị ấy vẫn ngu ngốc như xưa.” 

*trong mắt không dung được một hạt cát (眼里容不下一粒沙子): nghĩa là đôi mắt mong manh không chịu được bị cát bay vào, hạt cát ở ý chỉ một điều gì đó không vừa ý, không được dung thứ.

“Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ thông minh hơn một chút, cách xa chị ấy một chút, chứ không phải mưu toan xen vào cuộc sống của chị ấy, khiến cho chị ấy càng ngày càng ghét cậu hơn.”

Nói xong, Ngu Chiêm Hành cầm ly nước lên uống hết một hơi, cậu rất ít khi nói nhiều lời, trút ra hết tất cả sự tức giận như vậy.

Ngu Từ rất ít khi nhắc tới đoạn chuyện cũ này với người nào, nhưng trước giờ không giấu Ngu Chiêm Hành bất kỳ điều gì, bởi vì chỉ cần cô nói, cậu sẽ hiểu.

Cũng có thể đồng cảm.

Những năm gần đây, mặc dù nhẫn tâm cắt đứt liên lạc qua lại, nhưng từ trong nội tâm mà nói, cô thực sự không có biện pháp nào quên đi được Lục Nghiêm Kỳ, những lúc nói chuyện với Ngu Chiêm Hành vẫn sẽ vô tình hay hữu ý nói tới, Ngu Chiêm Hành cũng sẽ an ủi cô, nói Lục Nghiêm Kỳ là một tên khốn kiếp, không đáng để cô buồn lòng như vậy. 

Trước kia, Ngu Chiêm Hành đã từng xem Lục Nghiêm Kỳ như là anh trai, là bạn tốt, là tấm gương, tượng đài để học tập. 

Nhưng hết thảy mọi thứ đều đã hoàn toàn kết thúc vào năm tuổi mười tám ấy.

Lúc Lục Nghiêm Kỳ phủ định Ngu Từ cũng đồng thời phủ định Ngu Chiêm Hành.

Nhưng rốt cuộc nam sinh với nữ sinh là không giống nhau.

Huống chi, Ngu Từ là rơi vào “Tình yêu”, tâm trạng đó so với thất tình không khác biệt lắm, Ngu Chiêm Hành thì tỉnh táo hơn.

Mấy năm này chỉ có Ngu Chiêm Hành biết, chuyện này đối với cô gây ra đả kích lớn nhường nào, thậm chí một đoạn thời gian rất dài cô vẫn không vực dậy nổi, cứ mãi đắm chìm, tự xem thường bản thân, hàng đêm đều gặp ác mộng.

Bảy năm, rốt cuộc cô cũng đã ngoan cường đứng dậy từ trong phế tích, lần nữa vui vẻ trở lại, nhưng Lục Nghiêm Kỳ hết lần này tới lần khác lại xuất hiện, quấy rầy bọn họ.

Giá như thế nào để cho ngu chiêm được không tức giận.

Cho tới bây giờ Lục Nghiêm Kỳ không hề biết, năm đó anh tùy tiện nói ra một câu nhưng đối với một cô gái lại trở thành là một trường hạo kiếp. 

Anh không hề biết cô xem anh như ngọn hải đăng chỉ đường, giống như tín ngưỡng của cả đời này, thế rồi câu kia nhẹ bẫng rơi xuống, toàn bộ thế giới cùng với tình yêu và tín ngưỡng, trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ. 

Anh cho là, chỉ cần đơn giản nói một câu “Thật xin lỗi” là cô có thể tha thứ.

Anh cho là, chỉ cần anh muốn, cô gái kia sẽ ngốc nghếch mãi đứng một chỗ chờ anh.

Anh cho là, chỉ cần anh muốn, không có chuyện gì không làm được, không có người nào không giành lại được. 

Cho đến khi Ngu Chiêm Hành nói những lời này, giống như một lời thức tỉnh người trong mộng.

Lục Nghiêm Kỳ mới thật sự ý thức được sâu sắc rằng mình đã phạm phải một sai lầm lớn tới nhường nào, có lẽ dùng nửa quãng đời còn lại cũng không chắc có thể đền bù lại được. 

Anh là một người từ trước tới nay không cúi đầu trước bất cứ điều gì, ngày hôm nói với cô câu “Thật xin lỗi” đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, anh ch cho là cô sẽ tha thứ cho anh giống như trước kia, chỉ cần anh nói thì cô sẽ hiểu. 

Nhưng Ngu từ lại không có tiếp nhận, ngược lại rơi vào tình trạng anh tiến một bước, cô lùi lại mười bước, một mực trốn tránh anh.

Đột nhiên, Lục Nghiêm Kỳ phát hiện ra anh và cô thanh mai trúc này lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng anh lại không hề biết cô thích gì, không thích cái gì, giống như trước kia vốn dĩ cô chỉ là thuận theo ý anh, mà anh thì lại tự nhận là rất hiểu cô, có lẽ tất cả đều bởi vì cô rất biết ép mình phối hợp với anh.

Là anh cao cao tại thượng đã quá lâu, trước nay chưa từng thực sự chú ý tới cô gái hèn mọn luôn ở bên cạnh mình kia, cho dù thừa nhận đã thích cô, nhưng chữ thích này cũng sẽ mang theo mấy phần thương hại.

Mà bây giờ, vị trí hai người bọn họ hoàn toàn đảo lộn, Ngu Từ đã không còn là cô gái năm đó trong mắt chỉ có mình anh. 

Cuối cùng, Lục Nghiêm Kỳ nói với Ngu Chiêm Hành: “Trước kia tôi không biết, bây giờ biết được, cũng hiểu, lại càng không thể nào buông tay, tôi sẽ dùng hành động thực tế nói với cô ấy, tôi trân trọng cô ấy như thế nào.”

Buổi tối, Ngu từ nhận được tin nhắn của Lục Nghiêm Kỳ, “Qua hai ngày nữa phải làm phẫu thuật.”

Cô không hiểu anh nhắn một câu không đầu không cuối như vậy là có ý gì, nhớ tới lần trước ở trên xe anh nói là phải phẫu thuật dạ dày, rất nghiêm trọng, dù sao thì bất kể thế nào cũng là liên quan đến tính mạng sức khỏe, không thể tỏ ra quá lạnh lùng được, nhưng quả thật cô không có cảm giác gì, chỉ gõ một chữ “Ừm” gửi qua.

Gửi tin nhắn xong thì thoát ra ngoài, suy nghĩ một chút, cô lại quay trở lại mở đoạn tin nhắn, bấm vào dấu ba chấm trên góc phải, kéo xuống, chọn tắt thông báo.

Lục nghiêm kỳ nhìn chằm chằm hồi lâu tin nhắn cô gửi tới, một câu an ủi qua loa cũng không, chỉ một chữ lạnh như băng “Ừm”, anh có cảm giác mất mác đôi chút.

Lục Nghiêm Kỳ nhắn Hoàng Thanh một cái nhãn dán, “Giúp anh một chuyện.”

Hoàng Thanh cả nửa buổi không để ý tới anh, qua một lúc lâu sau cô mới gửi một tin nhắn thoại trả lời, giọng rất tức giận, “Em đang luyện cấp đây, tin nhắn của anh nhảy ra hại chết em rồi!”

Lục Nghiêm Kỳ: “Đưa tài khoản đây, anh luyện giúp cho.”

Hoàng Thanh lập tức thay đổi thái độ, “Muốn em giúp đỡ chuyện gì nào, chỉ cần là trong phạm vi năng lực em đảm bảo tận tình giúp đỡ.”

Lục Nghiêm Kỳ: “Chuyện này chắc chắn em có thể làm được.”

Hoàng Thanh tò mò: “Chuyện gì?”

Lục Nghiêm Kỳ: “Qua hai ngày nữa anh phải làm phẫu thuật rồi, đừng có nói gì với thím của em.” 

Hoàng Thanh: “Vậy ai chăm sóc cho anh?”

Lục Nghiêm Kỳ: “Có hộ lý.” 

Hoàng Thanh thương cảm: ” Anh, sao mà anh thảm như vậy, thật đáng thương.”

Lục Nghiêm Kỳ: “Em rảnh rỗi có thể tới thăm một chút là được rồi.” 

Hoàng thanh luôn cảm thấy lời này của anh rất kỳ quái, suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh, cười to: “Em biết rồi nhé, anh đây là có dụng ý khác đó hả, muốn em giúp anh gọi chị Nhan Nhan cùng tới đúng không.” 

Lục Nghiêm Kỳ: “Xem ra chỉ số thông minh không thấp.”

Hoàng Thanh: “Không phải anh nói là không có ý gì với chị Nhan Nhan cơ mà?”

Lục Nghiêm Kỳ lười nói nhảm với cô, trực tiếp chuyển qua cho cô hai ngàn tệ, hai mắt Hoàng Thanh sáng lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Anh nghĩ em là người dễ dàng dùng đồng tiền mua chuộc hay sao?”

Lục Nghiêm Kỳ lại chuyển thêm ba ngàn tệ.

Hoàng Thanh nhận được năm ngàn tệ thì vui vẻ gửi một cái nhãn dán ‘Quỳ tạ Đại lão bản’, “Một lời đã định tứ mã nan truy, chỉ cần có em ở đây, nhất định chúc anh sớm ngày ôm được mỹ nhân về!”