-Linh... đây là chồng chưa cưới của tôi.

Cụm từ "chồng chưa cưới" vừa bật khỏi miệng thì cô nhận lại một ánh mắt khinh bỉ từ phía hắn. Cô rất sợ Thiên Vũ thêm ghét cô, sợ hắn hận mình nhiều hơn nữa. Cô chỉ là đang muốn bù đắp những gì mình đã gây ra cho hắn, lấp đầy khoảng trống mà người con gái hắn yêu để lại.

Cô biết, đương nhiên là cô biết chứ. Vì cô mà hắn bị giam cầm, vì cô mà hắn phải rời xa người mà hắn yêu. Cô biết cô không không thể làm gì để trả lại cuộc sống trước đây cho hắn, cô sẽ cố gắng bù đắp cho hắn.

-Lãnh Nguyệt Ân! Bà rốt cuộc có coi tôi là bạn không vậy? May còn là chồng chưa cưới. Nếu tôi  mà về nước muộn hơn chút nữa có phải bà đã bỏ người bạn này theo chồng về làm người phụ nữ của gia đình không? Tôi khổ quá mà!

Lục Vân Linh lên tiếng trách mắng cô. Nửa cảm thấy thất vọng vì suýt không được dự đám cưới cô bạn thân của mình, nửa lại cảm thấy vui vì cô được gả cho một người như vậy. Nàng ta đã không phải lo cho Tiểu Ân Tử của nàng ta nữa rồi!

-Tôi xin lỗi mà! Bọn tôi cũng sắp đi đăng ký kết hôn rồi, không phải lo cho tôi nữa đâu.

Đây là cô đang đùa giỡn với hắn sao? Miệng thì nói là không bảo cha mình ép buộc kết hôn với hắn nhưng lại vui vẻ khoe với bạn là sắp kết hôn. Lãnh Nguyệt Ân, cô cũng quá giả tạo rồi.

Sau khi ăn xong, cô nhờ Nhược Phong đưa Vân Linh về, còn mình lại bị kéo lên xe với hắn.

Không khí trong xe im lặng tới mức đáng sợ. Cô không dám mở miệng vì sợ hắn sẽ nổi giận. Cứ như thế và rồi cũng về đến nhà. Hắn thả cô ở trước cổng rồi định lái xe đi đâu đó. Cô vội gõ cửa xe hỏi hắn.

-Thiên Vũ, tối nay anh có về không?

Cô run rẩy mở lời, dù biết trước câu trả lời là gì nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn hỏi.

-Có.

Cô trợn tròn mắt vì bất ngờ. Từ lúc cô chuyển đến đây, hắn không bao giờ về nhà vào ban đêm. Hắn trả lời xong cứ vậy mà phóng xe khỏi tầm mắt cô. Lãnh Nguyệt Ân cô là đang nở một nụ cười hạnh phúc.

END CHAP 11.