Editor: Phù Dung SươngHoàng Dược Sư cả kinh, trăm triệu không ngờ ngân châm thế nhưng hướng Vân Thanh bắn tới, vừa muốn đi cứu, lại nghe Vân Thanh hô: “Đại ca, không cần lo cho ta, ta không có việc gì.

Chàng mau đuổi theo Lý Mạc Sầu.”Hoàng Dược Sư nhìn nhìn nàng, xác định nàng không bị bắn trúng, mới an tâm xoay người đuổi theo, Vân Thanh cũng đi theo phía sau.Qua mấy lần công phu, Hoàng Dược Sư liền nhìn thấy phía trước Lý Mạc Sầu đang chạy vội.


Hắn bực mình nàng ta đem ngân châm đối phó Vân Thanh, xuống tay không chút lưu tình, Lạc Anh Thần Kiếm chưởng pháp vung ra, đầy trời chưởng ảnh hạ xuống.Lý Mạc Sầu sắc mặt đại biến, thân mình ngã xuống, từ trên núi lăn xuống dưới, đồng thời trong tay cũng không quên phóng ra một phen Ngân Châm.Ống tay áo Hoàng Dược Sư vung lên, Băng Phách Ngân Châm của Lý Mạc Sầu toàn bộ dừng ở bụi cỏ bên cạnh.

Lý Mạc Sầu chật vật đến cực điểm, liều mạng hướng dưới chân núi bỏ chạy: “Hoàng Lão Tà, ngươi chớ có khinh người quá đáng!”Hoàng Dược Sư cũng không để ý tới nàng ta, thủ pháp không hề ngừng lại, mười chiêu tả hữu, Lý Mạc Sầu đã bị nàng điểm trụ huyệt đạo, nằm liệt ngồi dưới đất, không thể động đậy.Vân Thanh cũng tới rồi đứng một bên, nhìn Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng đi đến chính mình bên người, đối với nàng nói: “Thanh Nhi, người ta giao cho nàng.

Nàng cẩn thận một chút, nữ tử này rất tàn nhẫn độc ác.”Vân Thanh cười nhìn hắn, lại nhìn xem Lý Mạc Sầu, nói: “Đại ca yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.”Nói, đi đến bên người Lý Mạc Sầu: “Lý Mạc Sầu, ngươi một thân công phu đều từ Cổ Mộ ra tới, nhưng cuối cùng sư phụ lại vì ngươi mà chết, cũng coi như ngươi hại nàng lão nhân gia, Tôn bà bà đem ngươi nuôi lớn, ngươi lại đả thương tánh mạng nàng, từ hai điểm này mà nói, ta hôm nay quyết không thể tha ngươi.”“Sư muội, ta tuyệt đối không phải có tâm hại sư phụ, cũng không phải không có đau lòng Tôn bà bà, ngươi không thể bởi vì cái này, xuống tay đối với ta.”“Nhiều năm như vậy, thủ hạ của ngươi đả thương tánh mạng người vô tội còn thiếu sao? Ngươi muốn trả thù Lục Triển Nguyên, ngươi chỉ nên tìm hắn một người mà thôi, ngươi hà tất ở trên giang hồ giết chóc tứ phía?”Nói, nàng nhắc tay tới, không chút do dự, hướng đến đan điền Lý Mạc Sầu đánh qua.“Ngươi……” Lý Mạc Sầu hét thảm một tiếng, mặt như tro tàn, cả người giống như một đoàn bùn lầy giống nhau bò ngã xuống đất.“Vân Thanh, ngươi…… Ngươi trực tiếp giết ta đi.” Kẻ thù Lý Mạc Sầu trải rộng thiên hạ, nếu làm người ta biết nàng ta không có võ công, kết cục không nghĩ cũng biết sẽ có bao nhiêu thê thảm.Vân Thanh lại lắc đầu nói: “Ta không giết ngươi, người muốn mạng ngươi tuyệt đối không phải ít, nhưng không bao hàm ta.”Nói, duỗi tay giải huyệt đạo cho nàng ta, lúc này mới đi đến bên người Hoàng Dược Sư, nói: “Đại ca, chúng ta đi thôi.”Hoàng Dược Sư cũng không nhìn Lý Mạc Sầu, dắt tay nàng, hướng tới chân núi.


Để lại Lý Mạc Sầu xụi lơ trên mặt đất nhìn hai người nắm tay xuống núi.Hoàng Dược Sư cùng Vân Thanh hạ Chung Nam Sơn, nhắm thẳng Tương Dương Thành lộ trình.Một ngày này, hai người rốt cuộc tới ngoại thành Tương Dương.Vân Thanh nhìn thiên hạ danh thành, lại nghĩ đến đến trong nguyên tác, Tương Dương Thành đại chiến, nhịn không được cảm thán: “Một tướng thành danh vạn cốt khô.”Hoàng Dược Sư nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Từ xưa đều như thế, Thanh Nhi hà tất ưu sầu?” Vân Thanh cười, gật đầu: “Đại ca, ta lo lắng chàng.”“Ta?” Hoàng Dược Sư có điểm không hiểu.“Đại ca tiêu dao giang hồ, lại chung quy vẫn có vướng bận.

Quách đại hiệp Quách phu nhân hai người chính là vướng bận của đại ca.

Quách đại hiệp cả đời vì nước vì dân, Quách phu nhân lại cùng hắn tình thâm nghĩa trọng, bọn họ ắt sẽ không bỏ xuống Tương Dương Thành.”“Trung thần ái quốc, Dung nhi bọn họ cùng sống cùng vong với Tương Dương, cũng là chết có ý nghĩa.”“Chàng…… Có thể buông bọn họ sao?”Hoàng Dược Sư nhìn nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào trả lời nàng.Lịch sử tiến trình Vân Thanh đã cùng hắn nói qua, hắn đọc một lượt cổ kim, tự nhiên cũng biết Vân Thanh không có lừa hắn.

Mông Cổ nhất thống thiên hạ là chuyện sớm hay muộn, này Tương Dương Thành chung quy là thủ không được.Vân Thanh xem hắn hao tổn tinh thần, nàng đồng cảm hắn: “Là ta không tốt, bức chàng lựa chọn.


Nhưng tóm lại chúng ta vẫn có thời gian, còn có ba mươi mấy năm thời gian, chúng ta chậm rãi nghĩ cách.”Hoàng Dược Sư ảm đạm gật đầu: “Hảo, chúng ta còn có thời gian, nhất định có thể nghĩ đến biện pháp.” Giờ khắc này trong lòng Hoàng Dược Sư trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đang ở loạn thế, mệnh không khỏi người.Vân Thanh nắm hắn tay, lẳng lặng mà đứng ở bên cạnh hắn, không nói chuyện, chỉ một đôi mắt chăm chú mà nhìn hắn.Đại ca, chỉ cần chàng nghĩ bảo hộ, ta cũng sẽ bảo hộ, trong lòng chàng có thiên hạ Đại Tống, ta đây liền giúp chàng thủ thiên hạ.Thời gian lẳng lặng mà chảy xuôi, hai người đều không có ra tiếng, qua thật dài thời gian, hai người mới hướng Tương Dương Thành mà đi.Thời điểm hai người đứng dậy, rất xa truyền đến thanh âm một trận đánh nhau, trong đó tựa hồ còn kèm theo thanh âm pháp khí của Kim Luân Pháp Sư.

Hai người ngẩn ra, đồng thời xoay mình triều theo phương hướng thanh âm mà đi..