Dáng vẻ của ông Hồ còn kỳ dị hơn dáng vẻ của Trần Toàn mà tôi thấy.

Con rắn lúc đó hình như vẫn còn ở trong người Trần Toàn, không khác gì huyết và cả, có thể kéo ra ngoài.

Còn con rắn sau đầu ông Hồ lại như đã lớn lên cùng xương sọ của ông ta vậy, thậm chí đầu của con rắn kia và đầu của ông ta cũng như là một.

Lúc này trời đã gần sáng, từ phía xa đã nghe thấy tiếng xe dọn vệ sinh.

Xe của Vấn Thiên Tông chạy đến đầu cầu, Hà Ca dẫn chúng tôi vào chỗ ông Chu Thiên Nhãn thần toán đã chết kia.

Đây là một căn nhà hai tầng có sân nhỏ kiểu cũ, ông Chu chết trong nhà chính, lúc này dù vết máu đã khô, cửa cũng đã đổi.

Nhưng đứng ở chỗ này, tôi vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Những câu nói trước khi chết của ông Chu như lại vang lên.

Tài xế lái xe ôm ông Hồ đi lên lầu hai.

Hà Ca dẫn tôi và Ngưu Nhị vào trong một phòng khách, nơi này như một căn tịnh thất, không có sofa, nhưng lại trải chiếu và bồ đoàn.

Xem ra lần trước lúc ông Chu sắp xếp đợi tôi, Hà Ca đã ở nơi này cùng ông ta.

Ngưu Nhị cứ kéo tôi mãi, hỏi tôi sao không đi tìm anh ta, còn nói trên núi Vấn Thiên Tông thật sự có rất nhiều trái cây.

Chúng tôi vừa ngồi xếp bằng xuống, Hà Ca đã lấy một chậu nước tới, lấy một viên thuốc ra đưa cho tôi: “Bóp nát, đắp lên vết thương”
Tôi nhìn qua theo tầm mắt anh ta, mới phát hiện máu trên tay đã đông lại, tôi cười với Hà Ca, sau đó mới để tay với trong chậu nước rửa.

Nước là nước ấm, nhưng lúc để vào, vết thương vẫn thấy đau.


Hà Cực vẫn luôn nhìn tôi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuống bụng dưới.

Tôi biết ông ấy đang nhìn cái gì, rửa sạch máu trên tay, lau khô, sau đó mới rắc thuốc bột lên.

Ngưu Nhị đang lấy bằng gạc băng bó vết thương trên cánh tay Hà Ca.

Thấy tôi làm xong, anh ta lập tức mặc kệ Hà Ca, kéo băng gạc băng bó vết thương cho tôi.

Tôi đang thấy hơi rối, đầu óc mơ hồ, cho nên cũng không muốn nói chuyện.

Nếu Vấn Thiên Tông đã có hai người đến, có lẽ cũng có tính toán.

Đợi chúng tôi sắp xếp xong, chàng trai đưa ông Hồ lên tầng cũng đã pha trà, bưng trà bánh lên.

Còn có cả bánh bao và màn thầu nữa, có lẽ là người của Vấn Thiên Tông cũng vội vã đến đây, cho nên cũng đói bụng.

Ngưu Nhị nhìn thấy đồ ăn lập tức cầm lấy ăn.

Hà Cực thì vén tay áo bào, khiêm tốn nâng tay với tôi: “Long Duy, có tiện không?” Tôi tự động đưa cổ tay đến.

Nhưng lúc giơ cổ tay lên, Hà Cực lại tập trung vào cái vòng tay rắn trên cổ tay tôi, ánh mắt nặng nề.

Ông ấy cũng không bắt mạch trước nữa, mà duỗi tay, dường như muốn chạm vào cái vòng tay rắn kia.

Nhưng lúc ngón tay sắp chạm vào, đầu ngón tay lại bắn ra, Hà Cực híp mắt, dường như bị đau.

Ông ấy cười khổ nói: “Đây là đồ của quan tài rắn, không dễ cho phép người khác đụng vào” Tôi quơ vòng tay rắn, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Trước kia Vu Thi Mạn muốn đụng vào nó nhưng hình như cũng không thể.


Chẳng lẽ tôi đeo lên tay nên không sao? “Đổi tay khác đi” Hà Cực dời mắt khỏi vòng tay rắn, nhìn tay trái của tôi: “Tay trái cũng thế thôi.”
Tôi đưa tay trái tới, ông ấy vừa bắt mạch cho tôi vừa nhìn tay trái quấn kín băng gạc của tôi: “Hướng dao này hình như là tự cô cắt, lấy máu à? Là vì cứu người tên Phù Ngàn kia sao? Dường như cô ta đã sinh ra tất cả mọi người của thôn Hồi
Long...!Tôi nghe vậy thì khẽ ho một tiếng, dường như Hà Cực cũng cảm thấy vấn đề này nhạy cảm, không tiện hỏi.

Một lúc lâu sau đó, ông ấy rụt tay về, nhìn tôi: “Gần đây cô tâm hỏa cháy mạnh, khí huyết đầy đủ, hình như đã sử dụng thứ gì đó bồi bổ khí huyết.

Chỉ là cái thai này.”
Ông ấy nhìn vào bụng dưới của tôi bằng ánh mắt nặng nề, vào lúc tôi cho rằng ông ấy không xem mạch được.

Thì nghe thấy ông ấy nặng nề nói với tôi: “Rất có sức sống! Thôn Hồi Long xảy ra chuyện cũng chưa tới nửa tháng, cô và Xà Quân thành hôn bảy ngày, thai rắn này cũng chỉ có mấy ngày, nhưng mạch tượng đã có, sức sống dồi dào, sau này e rằng cô sẽ không chịu được”
Lời ông ta nói không khác Vu Thi Mạn là bao.

Hà Cực rụt tay về, nhìn tôi nói: “Nhà họ Tần vấn mễ, có thể biết được tương lai.

Cô có thể thử tìm mễ bà Tần để vấn mê, cái thai rắn này có liên quan đến quan tài rắn và Xà Quân, có lẽ mễ bà Tần sẽ đồng ý”
Hà Cực nói chuyện ôn tồn trầm thấp, nhưng mỗi câu đều như đánh vào lòng người.

Tôi rụt tay về, nói cảm ơn, nhấp một ngụm trà, đợi Hà Cực nói tiếp.

Lời của Cốc Phùng Xuân đã chứng thực suy nghĩ của tôi, chuyện của thôn Hồi Long và quan tài rắn hình như đã bàn bạc với Huyền Môn cả rồi, không thể xem vào.

Cho nên tất cả đều do tôi tự sinh tự diệt.

Hà Cực thấy tôi uống trà không nói lời nào, cười khẽ nói: “Thiếu chủ Cốc nói đúng, Long Duy cô tuy còn nhỏ tuổi, nhưng
lại rất biết nhịn nhục”
Tôi ngước mắt nhìn ông ấy, cười khổ: “Có quá nhiều vấn đề, không biết phải hỏi từ đầu, cho nên đợi mọi người nói luôn”

Hà Ca ở bên cạnh đã băng bó xong vết thương của mình, nhìn tôi nói: “Chúng tôi cũng không biết quá nhiều chuyện về quan tài rắn.

Có thể nói ngoài người trong thôn Hồi Long, thì không có mấy ai biết hết”
“Sư huynh Hà Cực chuyên vấn địa, quan tài rắn ẩn sâu dưới nền đất, cho nên lần này đến, có lẽ anh ấy sẽ tìm ra một vài manh mối.

Ví dụ như đom đóm ở thôn Hồi Long và những ngày sinh tháng để cô hỏi lần trước” Hà Ca từng ở cùng tôi mấy
ngày, nói chuyện cũng khá tùy ý.

“Việc này không vội, cứ từ từ đã” Hà Cực châm trà giúp tôi, cười khẽ nói: “Hình như người của nhà họ Vũ cũng ở đây, nếu không thể ở chỗ của mễ bà Tần nữa thì cô tạm thời ở nơi này đi”
“Đúng! Đúng!” Ngưu Nhị vừa ăn trà bánh vừa liên tục gật đầu: “Long Duy, chúng tôi sẽ cùng nhau bảo vệ cô” Tôi cười với anh ta, nặng nề nói: "Ông Hồ bị làm sao vậy?” Tôi hoàn toàn không có cảm tình gì với ông ta.

“Năm cô sinh ra, ông ta liều mạng chạy trốn đến Vấn Thiên Tông.

Khi đó trên người ông ta giống như lần trước cô thấy vậy, chỉ mới đi vào người thôi” Trong mắt Hà Cực lộ vẻ nghi ngờ.

Cười khổ với tôi: “Ông Hồ có tu vi khá cao, Vấn Thiên Tông chúng tôi còn giúp đỡ thuốc và chấm thạch, có lúc ý thức vẫn tỉnh táo”
“Chúng tôi vốn muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến quan tài rắn từ ông ta, nhưng ông ta lại không chịu nói gì, hình như đang đợi gì đó.

Bây giờ cô cũng thấy đấy, con rắn kia đã dung hợp với ông ta luôn rồi” Trong mắt Hà Cực dần lộ vẻ lo
lắng.

Ông ấy nói với tôi: “Long Duy, nếu con rắn kia hoàn toàn dung hợp với ông ta, cô nói xem ông Hồ sẽ là một con rắn hay là một người.

Ý tôi là, cuối cùng ông Hồ sẽ trở thành cái gì?”
“Nếu sau khi dung hợp không thể nhìn ra được, vậy quan tài rắn tồn tại nhiều năm như vậy, có phải sẽ có một vài người giống ông Hồ ở bên ngoài không?” Hà Cực liên tục hỏi mấy câu, giọng điệu nặng nề mà mê man, mang theo sự lo lắng sâu sắc.

Vấn Thiên Tông đúng là biết hỏi.

Tôi nhìn Hà Cực: “Vì sao không thể phá hủy quan tài rắn.

Trong ký ức của Liễu Đông Phương, Long Duy đang làm cái gì, hình như rời khỏi Mặc Dạ sẽ không chịu nổi, sau đó chế ra quan tài rắn, chôn mình và Mặc Dạ cùng nhau.

Cho nên e rằng ngoài việc giúp Mặc Dạ sống lại, quan tài rắn còn có tác dụng khác.


11
Hà Cực lắc đầu với tôi: “Không biết, chúng tôi từng tìm trong ghi chép của Vấn Thiên Tông từ khi thành lập đến này, quan tài rắn chỉ được nhắc đến, nói là không thể hủy.

Một khi có nguy hiểm hủy đi quan tài rắn, sẽ xét là tội gây họa cho
muôn dân, bất chấp tất cả..”
Nói đến đây, ông ấy đảo mắt qua nhìn tôi: “Giết chết! Kể cả tất cả mọi người của thôn Hồi Long!” Tôi bật cười thành tiếng, tuy cười, nhưng khóe mắt lại có nước mắt chảy ra.

Hà Cực nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, mặc cho tôi cười.

Tôi cười đến đau cả bụng, nhìn sang Hà Ca: “Chuyện của thôn Hồi Long anh tận mắt nhìn thấy, dù quan tài rắn làm thế mà vẫn không thể hủy nó đi ư? Cuối cùng nó có tác dụng gì các người cũng không biết? Nhưng lại không cho phá hủy nó?”
Người của cả một thôn vào lúc rực rỡ nhất lại bị lụi tàn theo lửa hết.

Bọn họ cứ thế bị đốt thành tro, ngay cả khả năng sống lại như Long Thiền cũng không có.

Tốn tại như vậy, đáng lẽ những chính phải như Vấn Thiên Tông hay Huyền tông phải hợp lực tấn công như trong truyền thuyết mới phải chứ? Bây giờ bọn họ lại nói với tôi là không thể hủy!
Hà Ca bị tôi nhìn mà cảm thấy áy náy, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Tôi lau nước mắt trên khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Nếu đã thế, lúc trước vì sao các người không giúp người của thôn Hồi Long hiến tế tới cho quan tài rắn luôn.

Như vậy ít nhất quan tài rắn có thể yên ổn mười tám năm, đợi một đứa con gái của
nhà họ Long khác”
Dường như đây cũng là chuyện rất bình thường, ít nhất không kéo theo người của cả thôn.

Hà Cực khẽ họ một tiếng, nhìn bụng dưới của tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Nếu thai rắn của cô có thể sinh ra, sẽ là một cơ hội khác.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Hà Cực, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao?” “Ngày cô sinh ra, ông Hồ và mễ bà Tần, một người chết một người trốn” Hà Cực hít sâu một hơi.

Nói tiếp: “Vì sao bà Tân lại chết, chúng tôi không biết.

Nhưng ông Hồ bị rắn nhập vào người, chạy trốn đến Vấn Thiên Tông, có mang theo một câu nói.”
Nói đến đây, ông ấy nhìn tôi: “Ông ta nói nếu cô không chết, trời long đất lở, mọi người đều gặp họa.

Nếu cô sinh ra rắn con, thì quan tài rắn sẽ trở thành rồng, chúng sinh bái lạy, thiên hạ đại cát”