Editor: Theo_nhi
Mặc Dạ mím khóe miệng nghe những lời tôi nói, như thể im lặng một lúc.
Bàn tay vốn là ở trên chăn bông chậm rãi đưa vào trong chăn bông, sau đó đi xuống vòng eo của tôi, dùng năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 đùi của tôi.
Tôi có thể cảm nhận được ngón tay của anh ấy đang từ từ trượt xuống dưới, nghĩ đến chất độc Nguyên Sinh trên bắp chân của của tôi, vừa định cầm nó trở lại, tôi cảm thấy tay Mặc Dạ dừng lại.
Kinh ngạc nhìn hắn, Mặc Dạ ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: "Không đau?"
Tay tôi trên giường, tôi bận nắm tay anh ấy.
Nhưng có cảm giác như anh ấy đã véo một chút vào đầu gối của tôi, và xương ngón tay của anh ấy bật ra, rõ ràng là rất cứng.
Nhưng tôi không cảm thấy đau ...
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Mặc Dạ nâng chăn bông lên, véo nhẹ những ngón tay đầy thịt và vuốt nhẹ, một vết cắt trên qu@n lót, trực tiếp lộ ra bắp chân sưng đen xì.
Khi tôi rời Thiên Tông, trời vẫn còn tối đen, cả bắp chân như chứa đầy than, nhìn trông cả nổi da gà.
Sức mạnh quấn quanh đầu gối, nhưng phần trên đầu gối của tôi đã bắt đầu đen lại.

Ngón tay Mặc Dạ nhéo mạnh hơn, lần này chiếc quần đã bị xé toạc, tôi có thể nhìn thấy móng tay của anh ta bị xé toạc và làn da chảy ra máu đỏ sẫm.
Nhưng tôi không cảm thấy đau.
Chắc chắn, điều này là rất độc!
Mặc Dạ dùng sức đưa tay, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi: "Ngươi mang thai rắn độc, cũng không bị trăm độc xâm nhập.

Nhưng là có một loại độc còn sống, có thể lây nhiễm, vạn vật cùng lớn lên, nên gọi là Nguyên Sinh.

"
Thì ra là cái tên đó.” Tôi kéo ống quần, lau vết máu bị Mặc Dạ véo ra: “Tôi tưởng nó còn sống, sinh sản liên tục nên mới gọi là Nguyên Sinh.”
"Ngươi không định đến nhà Xạ Ngư Cốc giải độc sao? Như vậy là sắp chết đấy? Chuyện này ngươi mới trở về hay sao? Không phải là do ta sao?" Mắt Mặc Dạ đau xót nhìn tôi.
Xà quân thu tay lại, đầu ngón tay run nhẹ, tựa như đầu ngón tay run lên.
“Lúc ở hồ Âm Dương , Xà Quân không thấy vết thương này sao?” Tôi kéo chăn bông che chân: “Lúc đó tôi và Xà Quân xưng hô, Xà Quân chỉ quan tâm đến chuyện khác thôi sao? sao ngươi lại vội vàng rời đi ...!"
Thấy Mặc Dạ sắc mặt đã lạnh dần đi sau khi nghe tôi nói xong, tôi cười tủm tỉm nói: “Xà Quân yên tâm, Cốc Kiến Minh đã cho Ba Sơn một ít pháp lực, có thể trấn áp sự trưởng thành của Nguyên Sinh, nhất thời sẽ không gi3t chết được tôi đâu.

"
"Hơn nữa, tôi đang tự chuốc họa vào thân.

Nếu tôi không thể chạy thoát ra được ngoài, tôi sẽ không bị trúng mũi tên, và tôi sẽ không bị trúng độc nữa.

Tôi chỉ có thể tự sát.


Tôi nghĩ, tôi cảm thấy tự giác hơn..."
Mặc Dạ kéo chiếc chăn bông ra rồi ấn vào chân tôi: "Cô cho rằng độc của Nguyên Sinh dễ kiếm sao? Ngay cả sắt cũng có thể rỉ đi.

Phải tu bảy bốn mươi chín ngày mới có thể thành."
"Vì gia tộc Xạ Ngư Cốc đã chuẩn bị độc dược này, làm sao có thể không dùng tới ngươi.

Ngươi không thể xuất hiện, nhưng thời thế có thể khác.

Sớm muộn mũi tên này sẽ trúng vào ngươi, buộc ngươi phải đi Ba Sơn.

Mặc Dạ nhấc một chân của tôu lên và ấn vào đầu gối của tôi.
Đầu ngón tay gõ nhẹ, một cái Băng Lăng trực tiếp c ắm vào chân của tôi.
Thị lực của hắn rất tốt, trực tiếp xuyên thủng cái lỗ ban đầu do mũi tên sắt b ắn ra.
“Xà Quân, đây là đang lột xương sao?” Tôi nhìn thấy Băng Lăng đi qua, nghĩ đến con gà bên ngoài Hồi Long Thôn trong nháy mắt chỉ còn lại bộ xương, nhất thời có chút sợ hãi trong lòng.


Bây giờ bắt đầu biết sợ chết sao? ”Mặc Dạ hừ lạnh, gõ nhẹ đầu ngón tay, Băng Lăng dần dần biến mất.
Mặc dù không thấy đau nhưng tôi cảm thấy bắp chân không bị sưng trong chốc lát, da có vẻ hết sưng như lúc trước.
Nhưng sau đó tôi nhìn thấy năm ngón tay của Mặc Dạ khẽ búng ra, tại vết thương, một đạo Băng Lăng tóc xanh từ từ rút ra.
Ở Băng Lăng dường như có một thứ gì đó mỏng manh, nó như đang chảy thành từng sợi nhỏ, hiện ra Băng Lăng, có màu sắc khá dịu dàng, làm tôi đứng hình.
Băng Lăng biến mất , bắp chân cũng không đầy đặn, Mặc Tử nhéo Băng Lăng nhìn những sợi tơ đang chảy bên trong: "Đây là Nguyên Sinh, ngươi vừa vặn có thể nhìn thấy, đây là do ta hút được ra, vì vậy ngươi có thể nhìn thấy nó.

"
“Đó chỉ là một số vi sinh vật.” Tôi nghiêng người và xem xét, và tôi thực sự không thể nhìn thấy thứ gì bên trong, nhưng nó chắc là một loại vi rút mạnh hoặc thứ gì đó mà tôi chưa nghĩ đến.
Mặc Dạ liếc mắt nhìn tôi một cái, Băng Lăng cứng đờ thành một tảng băng lớn: "Vì ngươi và Long Duy đã trực tiếp thương lượng, Bản Quân sẽ không quấy rầy ngươi."
Anh ấy đột nhiên đứng dậy, xung quanh tôi cảm thấy trống rỗng, không biết tại sao, tôi đi theo trong lòng trống rỗng, nhưng tôi cũng biết Mặc Dạ rời đi, nhất định phải có việc gì đó, giữ anh ấy lại là điều không tốt.
Mặc Dạ uống thuốc độc Nguyên Sinh đông lạnh rồi bỏ đi.