Phong quay sang, tuyệt nhiên không chút bất ngờ, thản nhiên đối mặt Kris. Nó cũng chăm chăm nhìn hắn, rồi cúi đầu xuống, miệng nói khẽ
- Là thật sao?
Trong lòng Kris lúc này hoảng loạn vô cùng, lời bà tổng quản cứ vang lên
- ..con gái của kẻ thù……
- ..toán thứ 2 chính là do Hàn chủ tịch…..
- ….vụ tai nạn 4 năm trước chính là cha chị chủ mưu…..
Vậy rốt cuộc, 4 năm trước, phát súng đó, là vì cái gì
Phong chợt bước nhanh đến bên Kris, kéo nó ôm vào lòng, nhưng Kris đẩy mạnh hắn ra, quay người bước đi như trốn chạy
Ngoài trời chợt mưa
Cơn mưa to và dai dẳng
Giống như cơn mưa của 4 năm trước
Lạnh nao lòng
Mưa tạt thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Kris, cũng như chính sự thật kia đang đâm thẳng vào tim nó
Vô tình đến tàn nhẫn
1 bàn tay nắm chặt lấy tay Kris, kéo giật nó lại
Phong đau lòng nhìn gương mặt của người con gái hắn yêu ướt đẫm vì mưa, nhưng hơn hết là nó đang nhìn hắn với đôi mắt đầy giận dữ
- Tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết?
- ……
- Tại sao lại để tôi oán hận anh???
- ….
- Tại sao lại lãnh lấy viên đạn đó????
Kris hét lên trong làn mưa, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến vô tình của Phong. Nó tức giận gạt tay hắn ra, xoay người bỏ đi
- …vì anh muốn em nợ anh
Kris khựng lại, ngạc nhiên khi nghe thấy những gì Phong vừa nói. Rồi nhanh như cắt, nó rút trong người ra khẩu súng, nhét vào tay Phong
- Anh nói không sai, tôi nợ anh. Hãy bắn đi
Phong nhìn khẩu súng, giơ lên, và bấm…cho băng đạn trượt xuống, vất ra xa
- Nếu bắn, người đau sẽ là anh
Kris mím chặt môi, mắt nhìn sang nơi khác
- Anh biết từ lúc nào?
- Ngày đầu tiên chạm mặt ở E.K
- Vậy tại sao còn….
Kris chưa kịp nói xong thì Phong bỗng ôm chầm lấy nó
- Rất đơn giản, vì anh yêu em
Kris im lặng, nó buông thõng tay, mắt khẽ nhắm, để mặc cơn mưa và nước mắt rơi trên khóe mi
Đây là lần đầu tiên Kris đến nhà của Phong
Ngôi nhà màu xám lạnh lẽo nằm sâu trong con phố đắt đỏ nhất thành phố. Đồ đạc bày biện rất đơn giản, nhìn qua chỉ thấy 3 màu trắng đen và xám, khi phối lại với nhau trông rất độc đáo. Kris từ phòng tắm bước ra, trên người là chiếc áo sơ mi trắng của Phong, mái tóc rũ xuống ướt sũng càng làm Kris trở nên quyến rũ, nhưng đôi mắt lại lạnh căm vô hồn
Phong với tay lấy chiếc khăn khô, kéo Kris ngồi xuống giường, và bắt đầu lau tóc cho nó. Kris nhìn Phong, mái tóc chưa khô hẳn che khuất khuôn mặt tuấn tú càng làm tăng vẻ đẹp ngang tàng, chiếc bông tai nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp gợi nhớ cho nó về buổi tối của 4 năm trước
Kris quay mặt đi
Phong dừng tay lại. Khẽ thở dài rồi đứng lên bước vào nhà tắm
Nước lạnh từ vòi sen tuôn ra khiến cho Phong dễ chịu phần nào. Đối với Phong, ban đầu hắn chỉ đơn thuần muốn trả thù cho cha, nhưng khi đã tiếp xúc với Kris rồi, hắn mới biết sự thật người giết cha mình lại chính là người mà hắn gọi là mẹ, và người phụ nữ vô tội nhưng yểu mệnh kia lại là mẹ của Kris, càng không ngờ công ty mà Phong ép đến bước đường cùng năm xưa theo lệnh của Giang Tĩnh Nguyệt lại là công ty của ông Ngoại Kris. Và suy cho cùng, Phong và Kris, cũng chỉ là nạn nhân của trò chơi thù hận này thôi, Phong không hề muốn chuyện này kéo dài, nhưng từ sau cái chết của sư phụ Kris, hắn biết, chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc, trừ phi một người bỏ cuộc…
Kris lắng nghe tiếng nước trong nhà tắm, đứng lên tiến về phía cửa kính, nhấc điện thoại
- Tôi có chuyện muốn nói
Bệnh viện
Trời tờ mờ sáng, tiếng dung dịch truyền đều đều
Tiếng gõ cửa vang lên khô khốc, Lưu Mẫn Nhi khẽ nheo mắt
Không đợi sự cho phép của bệnh nhân, người bên ngoài đã tự tiện bước vào
Và Mẫn Nhi choàng tỉnh
- Chị…đến đây làm gì??
Có chút hoảng loạn trong giọng nói, cô ta nhìn Kris rồi liếc nhìn chuông báo động trên đầu
- Đừng nghĩ đến chuyện đó
Kris nói nhẹ nhàng nhưng khiến Nhi như đứng tim, cô ta nuốt khan, nhắc lại câu hỏi
- Chị đến đây làm gì???
- Thăm bệnh
Nhi nhếch mép khinh khỉnh
- Rốt cuộc chị muốn biết gì, đừng vòng vo nữa
Kris cười nhẹ, ngồi xuống chiếc ghế đặt sát giường bệnh
- Tại sao cô lại xen vào chuyện này?
- Chuyện này? Ý chị là việc trả thù nhàm chán của chị sao?? Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú đâu, tôi chỉ giành lại anh Blue của mình thôi
- Phong không phải là của ai cả
- Không, Blue chính là của tôi, chúng tôi đã có đính ước từ nhỏ rồi..
- …..
- Trước sau gì chị cũng biết, vậy thì tôi cũng không ngại nói. Từ nhỏ tôi và anh Blue đã có hôn ước với nhau, chuyện này là do chính mẹ của anh ấy làm chủ..
- “Blue là của con, nếu có ai cướp mất Blue, con nhất định phải dùng mọi thủ đoạn để giành lại..”. Đó chính là lời cuối cùng mà Giang Tĩnh Nguyệt đã nói với cô phải không?
- …tại sao….tại sao chị lại biết????
Lưu Mẫn Nhi mở to mắt kinh ngạc, Kris không đáp, phóng tầm nhìn ra cửa sổ.
Rốt cuộc, Mẫn Nhi cũng chỉ là con rối thôi. Thân tín của bà ta gữi tấm ảnh đó cho Kris mục đích là để nó đến E.K, để nó gặp được Phong, và chắc chắn bà ta đã đoán được tụi nó sẽ yêu nhau, lúc đó Lưu Mẫn Nhi nhất định sẽ xuất hiện để phá hoại, không bao giờ có thể khiến Phong yêu cô ta nhưng mục đích chính của Giang Tĩnh Nguyệt là dùng Nhi để khơi ra mối thù giữa nó và Phong. Và viên đạn của 4 năm trước, chính là kết quả mà bà ta muốn thấy. Vì mục đích của bà ta là khiến cho con gái của Bạch Dĩ Thuần phải chịu đau khổ, dù cho phải làm tổn hại đến chính con ruột của mình. Đúng là một người đàn bà độc ác nham hiểm
- Tôi…vẫn có một chuyện luôn thắc mắc….
Mẫn Nhi chợt lên tiếng
- Tại sao..chị lại biết chính tôi là người đã giết Giản Hựu????
Kris nhếch miệng
- 4 năm trước lúc vào nhìn mặt sư phụ lần cuối, tôi thấy trên bàn tay của người có một vết giày, đó là giày con gái cỡ 37, không khó để suy luận ra cô là người đã đạp tay sư phụ khiến người rơi xuống vực
Mẫn Nhi thoáng rùng mình. Kris đứng lên, nhìn vào bàn tay băng trắng toát của cô ta, lạnh nhạt nói
- Thế nào, giờ đã hiểu cảm giác của ông ấy rồi chứ??
Cửa đóng sầm lại. Lưng của Mẫn Nhi đã ướt đẫm mồ hôi
- Ta ghét đợi
Hàn Thiên không xoay người lại, nói với giọng không hài lòng. Kris dừng lại sau lưng ông, không để tâm
- Tại sao ông có thể làm như vậy với mẹ??
- …..
- Chính ông đã giết chết bà ấy
- Im ngay, ai cho con phát ngôn bừa bãi như vậy
- Vậy ông muốn tôi phải hiểu như thế nào?
Hàn Thiên im lặng, ông hướng mắt nhìn xa xăm. Lúc biết được Dĩ Thuần có mặt trên chiếc xe đó, ông đã đau đớn và tự trách mình nhiều như thế nào, nhưng tất cả đã quá muộn
- Trả lời đi
- Ta không hề biết mẹ con có mặt trên chiếc xe ấy
- Vậy tại sao ông lại thuê người đuổi giết chủ tịch Hoàng?
- Chuyện làm ăn
- Dương Thiên Phong có liên quan gì?
- Con của kẻ thù
- Vậy còn tôi?
- …..
- Tại sao ông có thể làm vậy với tôi?? Ông khiến tôi phải bắn người tôi thương yêu nhất, ông khiến chúng tôi phải chia ly 4 năm. Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng gì cả, chỉ để thỏa mãn cơn hận thù của các người mà thôi
- …..
- Giờ ông bảo tôi phải làm sao để đối diện với Phong đây
- Quên nó đi
- Như cách ông quên mẹ sao?
Kris chợt nhếch miệng cười chua chát
- Ngay đến giây phút cuối cùng mẹ còn sống, ông cũng không xuất hiện, nhưng bà ấy thì vẫn gọi tên ông. Ông không đủ tư cách để nói yêu mẹ
- …..
- Nếu muốn báo thù ẹ, thì ông nên lấy súng tự bắn vào đầu mình đi
Những lời này thật tàn nhẫn, nhưng cơn căm phẫn trong lòng Kris đã khiến nó không còn đủ tỉnh táo
- Chẳng phải “tình yêu” của con cũng vậy sao?
Hàn Thiên chợt nói khi Kris quay người bước đi
- Nếu yêu nó, con đã không bóp cò rồi
Kris xoay người lại, khẽ cười
- Nếu tôi không nổ súng, thì những tay súng bắn tỉa của ông ở gần đó cũng sẽ bắn thôi
- Đó không phải là cái cớ để tự tay bắn chết người mình yêu
- Phong vẫn chưa chết
- Àh phải, điều đó thật làm ta ngạc nhiên
- …còn tôi thì không