Những hôm sau ở trường đã thấy Khang và Lin đi với nhau, trông rất tình tứ, thế là một loạt tin đồn lại sắp được dịp nổi lên
Lúc ăn trưa chỉ có mỗi Lin với Khang
- Sao dạo này ít thấy Kris và anh Phong vậy?
- Không biết, 2 đứa nó nghỉ 3 ngày rồi
- Từ hôm đi công viên giải trí đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Liệu có chuyện gì không nhỉ?
Lin vừa ngậm củ cà rốt vừa căng thẳng nói. Khang giật lấy củ cà rốt
- Đừng có suốt ngày ăn thứ này, không tốt đâu
Rồi cậu đẩy đĩa rau trộn về phía Lin
- Đây, ăn cái này đi
Nhỏ nhìn đĩa rau lè lưỡi. Kris mất tích mấy ngày nay rồi, thật lòng nhỏ cũng chẳng muốn ăn gì
Khang nhìn Lin, khẽ thở dài. Dù bên ngoài cả 2 đều vui vẻ vô tư nhưng thật ra đều rất lo cho Kris và Phong
Lin có vài lần nghe Kris nói sơ về chuyện của nó, còn Khang thì biết rõ những chuyện của Phong. 2 đứa nó không phải kẻ ngốc, từ những thông tin cả 2 có được, tụi nó biết chuyện gì đang diễn ra
- Không biết cả 2 đang nghĩ gì….
Lin vừa nói vừa tỉa vườn hồng
- Yêu thì chứ yêu thôi, sao phải suy nghĩ nhiều như vậy
Khang di di tay lên cửa kính, thở dài
- Thù hận cũng ghê gớm như tình yêu, nếu không thể trung hòa 2 thứ ấy, thì sao hạnh phúc đây
Lin cũng gật gật nói
- Vừa yêu vừa hận. Càng yêu thì càng hận, càng hận lại càng yêu
Khang không biết từ khi nào đã đứng sau lưng nhỏ, cốc nhỏ một cái
- Nói chuyện cứ như người già
Lin ôm đầu cãi lại

- Triết lý đấy
Rồi nhỏ tiếp tục tỉa cây
- Nhưng dù sao cũng hết chuyện rồi, có vẻ Kris đã tha thứ cho anh Phong. Motip yêu-hận dừng ở đây thôi
Khang đưa mắt mông lung nhìn ra ngoài nhà kính
Đã kết thúc thực ư ?
Liệu có thể?
- Có thể 3 ngày nay họ trốn đi đâu chơi cũng nên
Lin vừa cười vừa hăng say nói tiếp, tay vẫn tỉa cây lia lịa
- Chuyện này cứ như phim ấy nhỉ. 2 người hợp tác tìm kẻ thù, sau đó yêu nhau, nhưng thường thì kẻ thù sẽ là chàng hoặc nàng, cuối cùng thì cả 2 sẽ quay sang đối đầu nhau rồi 1 trong 2 người chết hoặc cả 2 bỏ qua thù hận và sống hạnh phúc với nhau. Cũng may chuyện của Kris và anh Phong không nặng nề đến vậy và có 1 happy ending
Lin quay lưng lại với Khang nên không thấy được đôi mắt cậu đang dần tối lại. Cậu khẽ lắc đầu. Chuyện chưa kết thúc. Vẫn chưa đâu. Nếu mối thù này chưa được xóa bỏ, thì nhất định sẽ có 1 ngày, Kris tìm đến cậu. Nhất định. 1 ngày gần thôi
- Đã điều tra được rồi
Kyo đưa tập tài liệu cho Kris, nói
- Chồng của Giang Tĩnh Nguyệt đã chết nhiều năm trước. Sau khi bà ta chết, cơ nghiệp của cả 2 vợ chồng đều sụp đổ, tài sản bị đem ra phát mãi, con trai bà ta hoàn toàn trắng tay, không được thừa kế bất cứ thứ gì. Sau này người bác đã nhận nuôi cậu ta, từ đó không có tin tức gì nữa
- Đã điều tra được tấm ảnh của Tô Gia Mẫn là ai gửi cho ta chưa?
- Đã tìm được rồi, người đó…..là Giang Tĩnh Nguyệt
Kris kinh ngạc, người chết gửi thư sao
- Là Giang Tĩnh Nguyệt dặn dò tay sai gửi cho người
Vậy là 8 năm trước, trước khi chết, Giang Tĩnh Nguyệt đã lệnh cho tay sai 8 năm sau gửi tấm ảnh đó cho Kris (tấm ảnh Tô Gia Mẫn cắt thắng xe), bà ta rốt cuộc có ý đồ gì đây. Nếu không có bức ảnh đó, có lẽ Kris cũng không tiếp cận được sự thật nhanh như thế này, không lẽ bà ta…muốn giúp nó sao
Kyo nói tiếp
- Cũng đã tra ra được nơi bà ta đang làm việc rồi? (bà này bà khác)
Kris liếc nhìn qua, gật đầu


Nó dừng lại trước 1 tòa cao ốc. Ấn thang máy lên tầng 12
Đây là một studio. Người người ra vào tấp nập, ai cũng bận rộn chạy ngược xuôi. Không ai nhận ra sự có mặt của Kris, nó kéo sụp mũ lưỡi trai xuống, như vậy càng tốt.
Đứng trước 1 cánh cữa gỗ, Kris đưa tay lên gõ
- Mời vào
1 giọng nói dịu dàng vang lên. Nó đẩy cửa bước vào. Người phụ nữ đang làm tóc cho 1 chàng trai trẻ, nom có vẻ là ca sĩ thần tượng nào đó
Kris tiến lại gần bà, nhìn thẳng vào gương, lạnh lùng nói
- Có thể nói chuyện không?
Người phụ nữ tay vẫn liên tục làm tóc, định cất tiếng từ chối thì vừa lúc ấy Kris bỏ nón ra
Bà ấy bất ngờ, tay khựng lại. Rồi bà mỉm cười thật nhẹ, cúi xuống vỗ vai anh chàng ca sĩ
- Jun, xong rồi. Cháu có thể ra ngoài 1 lúc không?
Chàng trai tên Jun rời mắt khỏi điện thoại, khẽ gật đầu. Trước khi ra khỏi phòng, Jun liếc nhìn Kris, mắt mở to, đơ vài giây. Khi nó quay sang, ánh mắt lạnh băng nhìn cậu như muốn nói “hãy mau biến ra khỏi phòng đi”, Jun mới sực tỉnh, mặt hơi đỏ, nhanh chóng bước ra
Kris quay sang người đàn bà kia
- Cô đã nhận ra con từ trước?
Mái tóc nhuộm xám khẽ lay động. Đây chính là người phụ nữ lần trước trong cuộc thi ngớ ngẩn của trường đã làm tóc cho nó
- Phải, vì con trông rất giống Dĩ Thuần
- Sao cô không nói từ trước ?
- Tại sao chứ, ta muốn con tìm ta mà
- Vậy chắc cô đã chuẩn bị sẵn 1 câu chuyện cho con, Sky
Kris thản nhiên ngồi xuống ghế, xoay người đối diện Sky. Bà khẽ gật, rồi mỉm cười, đôi mắt nhìn xa xăm
- Ta và Dĩ Thuần thân nhau khi vào cấp 3. Mẹ con là một cô gái rất xinh đẹp, lại hiền lành tài giỏi, nên rất được nhiều người yêu mến. Nhưng rồi như bao cô gái khác, Dĩ Thuần đã yêu Hàn Thiên, đàn anh hơn chúng ta 1 tuổi. Đàn anh cũng rất yêu Dĩ Thuần, 2 người lúc bấy giờ là 1 cặp đẹp đôi vô cùng, bất cứ ai nhìn thấy đều phải ngưỡng mộ. Vì thế đương nhiên không thể tránh khỏi bị người khác ganh ghét, nổi bật trong đó là Giang Tĩnh Nguyệt. Cô ta yêu say đắm Hàn Thiên, khi không được đáp lại, cô ta liên tục đổ lỗi cho Dĩ Thuần, tìm mọi cách *** hại nó. Và rồi đến năm lớp 12, một tai nạn thảm khốc xảy ra, khiến ột học sinh bị chết, không biết sự tình như thế nào, nhưng ai cũng nói rằng là do Dĩ Thuần gây ra. Dù bên phía cảnh sát đã khẳng định đó chỉ là tai nạn nhưng những lời đàm tiếu xì xầm vẫn không dứt. Khi ấy Hàn Thiên đã tốt nghiệp ra khỏi trường, nên hoàn toàn không biết những gì Dĩ Thuần phải chịu đựng khi ở trường, lúc ấy nó đã suy sụp hoàn toàn, thời gian sau đó thì Hàn Thiên cũng biết chuyện, dường như đã xảy ra một cuộc thanh trừng những kẻ đầu têu *** hại Dĩ Thuần, sau đó chuyện lập tức lắng xuống, không ai dám hé miệng về chuyện này nữa. Rồi 2 người đó kết hôn, và kết quả của cuộc tình đáng ngưỡng mộ đó là con đây

Sky nhìn Kris cười hiền. Bất chợt bà tiến đến gần nó, đưa tay vuốt mái tóc cột cao
- Ta…rất tiếc về vụ tại nạn đó, chuyện đó thật khủng khiếp, ta rất nhớ Dĩ Thuần, và khi nhìn thấy con, nỗi nhớ ấy lại càng tăng lên…
Kris để yên, mắt vẫn nhìn thẳng Sky, bà thu tay lại, mắt đượm buồn
- Lần đầu tiên thấy con, ta cũng rất ngạc nhiên, con giống Dĩ Thuần đến kì lạ, nhưng khi ta nhìn kĩ lại, thì con giống cha con, Hàn Thiên nhiều hơn
Kris hơi bất ngờ, nó rất ít nghe về cha nó, cũng đã rất lâu rồi. Sky dường như đọc được điều đó trong mắt Kris, bà lại ôn tồn kể
- Đàn anh Hàn Thiên vốn rất được nhiều nữ sinh hâm mộ, vì anh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, nhà giàu, lại rất lạnh lùng, đúng mẫu đàn ông làm cho con gái chết mê chết mệt. Ta không nói chuyện nhiều với Hàn Thiên, điều ta rõ nhất về đàn anh là anh ấy rất yêu Dĩ Thuần, có thể làm tất cả vì nó, điều đó vừa làm ta ghen tị vừa vui mừng…
Kris càng nghe, khuôn mặt càng tối sầm
- ….đó thật sự là một người đàn ông tốt..
- Ông ta đã bỏ rơi chính con gái của mình
- …..
Sky khẽ thở dài, bà dịu dàng nhìn Kris
- Ta nghĩ chắc hẳn phải có lý do gì khác…
- Sao cũng được
Nó quay mặt đi, có ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện vô vị này. Sky cụp mắt xuống. Im lặng.
Kris đứng lên, không còn lý do gì phải ở đây nữa. Lúc nó mở cửa bước ra, giọng nói dịu dàng vang lên
- Hãy bỏ đi….quên tất cả đi…
Kris khựng lại. Sky không phải người đầu tiên muốn nó từ bỏ. Chính bản thân Kris cũng đã quá mệt mỏi vì hận thù, nhưng….
Hàng mi dài khẽ lay, đôi mắt nâu tuyệt đẹp trở nên khô khốc
- Muộn rồi

Cánh cửa đóng sầm lại
Sky vẫn nhìn theo. Bà đã gặp Kris một lần khi nó còn nhỏ, lúc ấy, bà thấy một thiên thần với mái tóc đen dài gợn sóng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt nâu sữa đẹp tuyệt vời và nụ cười luôn nở trên môi, thế mà bây giờ, vẫn dáng vẻ thiên thần đó, nhưng đôi mắt không còn nắng ấm, đôi môi đã mất đi nụ cười, khuôn mặt hoàn mĩ trông vô cùng lãnh khốc.
Nhấn chìm chính mình trong thù hận. Thiên thần đã đánh rơi linh hồn của mình
Kris lái xe phóng đi. Trong lòng vô cùng phức tạp.

Nó đạp phanh dừng bên đường. Gục tay vào vô lăng. Rốt cuộc chuyện này còn phải kéo dài bao lâu nữa đây.

Xấp giấy rơi ra. Là tập tài liệu lúc nãy Kyo đưa. Kris lướt mắt qua, đập vào mắt nó là tên người chồng của Giang Tĩnh Nguyệt: Hoàng Thiên Hùng
Kris hít một hơi sâu. Bẻ lái chạy về hướng trường E.K
Kết thúc thôi
Buổi tối trên đỉnh đồi. Phong và Kris đã hẹn với nhau sau 5 ngày sẽ gặp lại ở đây
- Một cặp bình thường thì phải có một buổi đi chơi riêng chứ nhỉ?
- Được, vậy 5 ngày sau, anh đón em ở đây
Phong đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của Kris, đôi mắt xanh nhìn nó đầy yêu thương
Kì hạn 5 ngày là để giải quyết tất cả mọi thứ. Khi mọi chuyện đã kết thúc rồi, tụi nó sẽ dành trọn một ngày bên nhau. Một ngày chỉ có yêu thương.
Kris gật đầu, nhón chân lên hôn lướt qua môi Phong
- Đóng dấu cuộc hẹn
Hôm nay là tối ngày thứ 4
Kris bước vào E.K. Trường học trong đêm thật vắng lặng. Nó đi thẳng lên tầng thượng. Trong lòng bất giác nghĩ đến Phong. Đã 4 ngày không gặp rồi. Nó nhớ Phong kinh khủng. Một cơn gió lạnh tràn qua càng khiến nó nhớ cảm giác ấm áp khi tực vào lồng ngực vững chãi của hắn
Kris đứng trước cửa sân thượng. Chần chừ. Tim bỗng đập nhanh hơn. Tay nắm chặt lại. Nó đẩy cửa bước ra ngoài
Có một người con trai đã đứng chờ sẵn. Cậu ta tựa lưng vào lan can, mặt hướng đối diện với nó. Ánh trăng khẽ soi sáng nụ cười của cậu
Kris hoàn toàn không bất ngờ, thản nhiên tiến đến gần. Khuôn mặt lạnh như băng
Gió lạnh thổi tung mái tóc của cả 2. Đêm nay trời không sao, mặt trăng dường như bị nuốt chửng trong đám mây dày đặc.
Một màu đen bao phủ khắp sân thượng, bóng đêm đang dần nhấn chìm cả 2 con người kia
Chúng ta không ai có thể hiểu rõ hết về 1 con người.
Không ai có thể cảm nhận được nỗi đau của người khác.
Không ai có thể biết được rằng thù hận có thể khiến con người thay đổi đến thế nào
Vì những nỗi đau quá lớn, khiến cho sự căm hận nuốt chửng lý trí.
Và….vô tình….tạo ra những quyết định sai lầm
Người con trai khẽ gật đầu chào. Kris mỉm cười
- Hội trưởng Hoàng Thiên Khang !!
Nhanh như cắt, nụ cười dần chìm vào bóng tối