Diệp Thiếu Hoàng quay đầu lại, ánh mắt của mọi người ở cửa khách sạn đều rơi trên người Sở Trần.
Vẻ mặt đều lộ vẻ quái dị.
Diệp Thiếu Hoàng đã định rời đi, nhưng Sở Trần lại đột nhiên tỉnh lại, hắn chủ động chào hỏi Diệp Thiếu Hoàng, trong mắt mọi người, hành động của Sở Trần chỉ đơn giản là tự rước nhục.
Sở Trần, một tên con rể không rõ lai lịch, hắn chỉ như con kiến trong mắt Diệp Thiếu Hoàng.
“Cậu là Sở Trần.”
Diệp Thiếu Hoàng chậm rãi đi đến, nhìn Sở Trần bằng ánh mắt sắc bến, một lúc sau, trên mặt lộ ra ý cười: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên một tràng cười.
Danh tiếng của người con rể ngốc nghếch quả thực vang dội.
Sở Trần trên mặt cũng là tươi cười.
Trong mắt mọi người, đây là một nụ cười ngây ngô mang tính biểu tượng, nhất là dưới vầng hào quang chói lọi của Diệp Thiếu Hoàng, hắn càng lộ vẻ hèn mọn.
Diệp Thiếu Hoàng đi tới trước mặt Sở Trần, còn cách một bước, Diệp Thiếu Hoàng vươn tay nhẹ nhàng thu dọn cổ áo xếp nếp của Sở Trần, đồng thời cười nhẹ, hạ giọng nói: “Tôi nghe Tống tiên sinh nói, từ khi cậu vào Nhà họ Tống tới nay, cậu chưa từng nói một câu hoàn chỉnh.


Câu nói vừa rồi coi như là màn biểu diễn siêu cấp đi.


Diệp Thiếu Hoàng tự nhủ, hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của Sở Trần: “Nói với mấy câu với cậu chắc cậu cũng không hiểu, thân phận con rể Nhà họ Tống của cậu sau đêm nay đã hết rồi.Tam tiểu thư nhà Nhà họ Tống, sau này sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, con mồi mà Diệp Thiếu Hoàng tôi đã nhắm chưa bao giờ có thể thoát ra, hiểu chưa, tên ngốc?”
Diệp Thiếu Hoàng nhẹ nhàng vỗ vai Sở Trần, lùi lại hai bước, mỉm cười gật đầu, giọng nói kiên định và mạnh mẽ: “Chào mừng đến với khách sạn Hoàng Đình.”
Nói xong, Diệp Thiếu Hoàng cũng không đợi Sở Trần phản ứng, xoay người đi vào khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần liếc nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Hoàng, duỗi tay phất cổ áo chỗ hắn đã động.
Biểu hiện không thích bàn tay bẩn thỉu của hắn ta.
“Thành phố Thiền Thành, Nhà họ Tống, khách sạn Hoàng Đình.”
Sở Trần tự lẩm bẩm.
Trong mắt người ngoài, cậu con rể ngốc nghếch của Nhà họ Tống này lại bắt đầu phát tác tính cách ngốc nghếch của mình.
Sở Trần đứng trước của khách sạn cứ thể lẩm bẩm các thông tin.
“Nhà họ Tống vào thời kỳ hoàng kim, có thể hô mưa gọi gió ở Thiền Thành, thế mà thời cuộc bây giờ đi xuống, lại thuê một tên ngốc làm con rể sao?”
“Thật đáng xấu hổ.”
Nhiều người lắc đầu bước vào khách sạn.
Không ai biết rằng Sở Trần vào giờ phút này ký ức của năm năm qua nhanh chóng tái hiện trong tâm trí.
Năm năm trước, Sở Trần sau khi học tập thành tài trở về và đi dạo trên đường phố Thiền Thành với tinh thần phấn chấn, mơ ước dùng khả năng của mình để hô mưa gọi gió.
Nào ngờ, khi Sở Trần đang lấy một tấm bùa trấn yểm để nghiên cứu thì bị một chiếc ô tô đâm phải.
Trấn hồn phù mất khống chế, khóa chặt hai linh hồn và năm phách của Sở Trần, phong ấn nó vào mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực Sở Trần.
Trải qua thế mà đã năm năm, nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài, thì chỉ có thể chờ đợi Hồn Lực của Trấn hồn phù tự động hết hiệu lực.
Linh hồn và phách còn lại ở trên người hắn khiến Sở Trần hoàn toàn mê muội suốt năm năm qua, sống như một kẻ ngốc.
Tuy nhiên, anh ta nhớ chính xác những gì đã xảy ra với Sở Trần trong suốt năm năm qua.
“Không thể nào tin được, mình vậy mà có thêm một người vợ?”

Sở Trần lẩm bẩm một mình, lấy lại tinh thần: “Tuy nhiên, đêm nay hình như có đại sự sẽ xảy ra.”
Sở Trần lắc lắc đầu, đi vào khách sạn.
Trong suốt năm năm này, ngày nào anh ta cũng bị trêu chọc là kẻ ngốc.
Đêm nay, anh ta sẽ trở thành một kẻ ngốc bị vứt bỏ và hẳn sẽ là trò cười của người dân thành phố.
“Chỉ là kết cục chưa chắc đã như các người toại nguyện.”
Sảnh tiệc ở tầng 1 của khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần đi vào một cách khiêm tốn, anh ta không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống, Sở Trần vẫn đang tiêu hóa những ký ức của năm năm qua.
Khuôn mặt của tấm dung nhan đó trở nên rõ ràng và không thể xóa nhòa trong tâm trí Sở Trần.
“Có lẽ, cô ấy là người duy nhất không chế giễu mình trong năm năm qua.”
Trong tiềm thức đáy lòng Sở Trần có một tia sáng dịu dàng.
Vợ của anh ấy, tam tiểu thư của Nhà họ Tống, Tống Nhan.
Trong phòng tiệc, những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội đều tụ họp, bữa tiệc sinh nhật này dành cho tam tiểu thư Tống Nhan được tổ chức đặc biệt hoành tráng.
Mọi người ở các tầng lớp tranh thủ cơ hội này giao lưu, trong góc này không ai chú ý tới Sở Trần.
Bên trong phòng.


Có người đẩy cửa vào.
“Cháu nghe nói Sở Trần đang ngủ trong xe.

Sau khi Diệp Thiếu Hoàng đến đánh thức anh ta thì anh ta đã biến mất.”
Tống Như Hải muốn xuống lầu đón Sở Trần, dù sao Sở Trần cũng là “nhân vật chính” trong bữa tiệc tối nay.
“Biến mất?”
Tống Thiên Dương cau mày, trên mặt lộ ra vẻ ủ rũ: “Mang vài người đi tìm đi.

Nhất định phải tìm được hắn trong vòng một giờ.”
“Cha, đừng có lo lắng, với chỉ số IQ của Sở Trần thì còn có thể chạy bao xa?”
Bên cạnh, thanh niên trẻ tuổi chế nhạo, đó là con trai út của Tống Thiên Dương, Tống Thu.