Tống Thu không có cách nào chạy thoát, cơn đau ập đến, cả người cậu bay ra ngoài …
“Tiểu Thu!”
Tống Nhan hét lớn, trong chớp nhoáng này con ngươi trợn to đến cực hạn, toàn thân như bị châm gai đâm nhức, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Thu, nhưng trong trạng thái này, Tiểu Thu đã rơi khỏi bục có độ cao năm sáu mét, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tống Thiên Dương sắc mặt tái nhợt trong chốc lát.

Sưu! Một thân ảnh, như mũi tên lao nhanh ra.

Người đầu tiên cảm giác được là Hạ Bắc, hắn chỉ cảm thấy bả vai đột nhiên chìm xuống, trước mắt một tia chớp động, Sở Trần đã lao ra ngoài.

“Sở Trần!”
Tống Nhan trong tiềm thức thì thào.

Không ngờ Sở Trần lại đột nhiên lao ra vào lúc này, đồng thời, tốc độ của Sở Trần làm cho người ta kinh người.

Trong nháy mắt, Sở Trần đã tới gần lôi đài trên cao, hắn nhảy lên,
người nhẹ như yến, vừa kịp lúc lướt về phía Tống Thu rơi xuống.

Sở Trần đã kịp đỡ lấy Tống Thu trước khi rơi xuống đất.

Đuôi sư tử của Chu Vũ cũng đã bị đá bay từ lâu, nhưng Chu Vũ phản ứng không kịp, loạng choạng ngã xuống đất.


Sở Trần mở ra đầu sư tử.

Tống Thu một mặt đau khổ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, “Chân trái của tôi… không cử động được.


Sở Trần nhìn xuống dưới, rút ra
hai cây kim bạc từ bàn chân trái của Tống Thu, “Tiều Thu, cậu nhìn thứ này có cảm thấy hơi quen thuộc không? ”
Vẻ mặt của Tống Thu lập tức đại biến.

“Hai cây kim bạc này không có độc, chỉ là tạm thời làm cho cậu tê liệt.


Sở Trần ngẩng đầu nhìn một chút lên lôi đài nói, “Tuy nhiên, tình huống vừa rồi đủ để giết chết cậu.


Tống Thu sau lưng đều bị mồ hôi
lạnh làm ướt nhẹp, “Là ai? ”
Cậu thậm chí còn không nhận ra ai đã bị mật động thủ với mình.

Nếu không có Sờ Trần, hắn hôm nay thật sự lành ít dữ nhiều.

Tống Thu hai mắt đột nhiên mờ to, liếc mắt nhìn chỗ ngồi phía xa.

Trong hoàn cảnh vừa rồi, Sở Trần lại có thể từ xa như vậy lao ra, đỡ lấy chính mình.

Tốc độ của anh ta phải nhanh làm sao!
“Tôi biết là ai, tôi đã nhìn thấy rồi.


Chương 86
Khóe miệng Sờ Trần hơi giật giật nhìn lên, “Tuy nhiên, chúng ta hãy đợi đến khi đoạt Thanh kết thúc rồi mới xử lý đi.


“Đối với tôi mà nói, chuyện đã kết thúc rồi.


Tống Thu nói với vẻ mặt cay đắng, cậu ngẩng đầu lên nhìn những con sư tử khác vẫn đang chiến đấu, cậu muốn biểu hiện thật tốt và thể hiện phong thái của nhà họ Tống, không ngờ rằng cậu lại kết thúc tranh tài một cách nhục nhã như vậy.

Sở Trần nói: “Chất độc trên chân cậu sẽ tiêu tan rất nhanh, cậu thử đi, bây giờ cậu có thể cử động được rồi.



Tống Thu sửng sốt một hồi, mới cảm giác phía dưới, “Tôi thật sự có thể cử động … nhưng …”
Tống Thu bất lực, “Tôi hiện tại muốn xông lên, giờ còn khó hơn vừa rồi gấp mười lần.


“Cứ giao cho tỷ phu.


Sở Trần một tay nắm lấy đầu sư từ, trên mặt nở nụ cười nhìn Tống Thu, “Giờ cậutới phụ trách
đuôi sư tử có vấn đề gì không? ”
Tống Thu ngây ngốc nhìn Sở Trần.

Khi cậu còn đang luyện tập ở nhà, Sở Trần đã đi ngang qua mai hoa thung nhiều lần và nói rằng muốn cho chỉ điểm cho cậu, nhưng Tống Thu chỉ trợn mắt và không để trong lòng.

Nhưng hôm nay, Sờ Trầntại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu hắn.

Lại một lần nữa, anh ta lại cứu cậu.

Lúc này mọi người trong nhà họ Tống cũng đều trợn mắt há hốc mồm … “Sở Trần muốn làm gì?”
“Anh ta muốn đại diện cho nhà họ Tống, lần nữa xuất chiến sao?”
“Thời gian còn lại? Tôi đoán chừng hắn vừa đi vài bước, tranh tài liền kết thúc.


Mọi người ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.

Hạ Bắc khóe miệng đột nhiên mở rộng ra một chút, “Sở Trần đánh cuộc một triệu cho nhà họ Tống, lẽ nào… cậu ấy có lòng tin với
chính mình?”
Tống Vân chế nhạo, “Đã đến lúc nào rồi cậu ta còn tính đi làm chuyện xấu hổ? ”
Bên tai truyền đến tiếng chiêng và tiếng trống.


Tống Thu đầu óc dường như quay cuồng một hồi… Sờ Trần lại lên tiếng, “Cậu muốn chấp nhận thất bại sao?”
Hắn liền nắm lấy đuôi sư tử, “Tôi vẫn còn có thể chiến.


Sở Trần cười cười, giơ tay lên
nắm lấy đầu sư tử, ngẩng đầu nhìn, “Anh rề sẽ đưa cậulên đỉnh phong Thiền Thành.


Bùm! Bùm! Bùm! Khoảnh khắc Sờ Trần dùng hai tay nâng đầu sư tử lên, Tống Thu dường như cảm giác được tiếng chiêng trống vang lên bên tai đột nhiên dồn dập, chấn động màng nhĩ.

Tống Thu hiểu rất rõ sự cạnh tranh khốc liệt như thế nào trong cuộc thi đoạt Thanh ngày hôm nay, chỉ là hi vọng, có thể tại cuộc tranh tài này, cóbiểu hiện chói sáng, thật tình không ngờ, lại gặp phải ám toán, từ trên lôi đài trực
tiếp ngã xuống.

Bây giờ, Tống Thu nhìn chằm chằm vào Sở Trần, trong lòng có một tia hy vọng mờ mịt.

Giao cho tỷ phu! Nếu như lúc bình thường Sở Trần nói điều này với Tống Thu, Tống Thu nhất định sẽ chế nhạo, Sở Trần gia nhập nhà họ Tống đã năm năm, nhưng chưa có chút tiền đồ gì.

Cảnh tượng này cũng khiến vô số người kinh ngạc.

“Hắn vậy mà đích thân lên trận?”