Lần đầu Tô Hàn cảm thấy ngoài mẹ của anh và Tô Nhược ra ,có ngày anh lại nặng tâm nặng lòng với một người như thế , anh nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của Tử Kiều.

Vì sự cố ngày hôm nay ,anh càng hạ quyết tâm phải đem cô ra khỏi chỗ này.

– Em thật sự thấy ổn sao? từ nơi em ở đến Hy Viên phải mất hơn ba mươi phút chưa kể đến phải qua hai tuyến xe bus.

– Tôi…
– Thế này nhé ngày mai em chuyển đến căn hộ gần Hy Viên.

Căn hộ đó là của Tôi nhưng tôi không ở , em cứ dọn đến xem như trông nhà giúp Tôi , được không ?
Tử Kiều bị đãi ngộ quá lớn mà hoảng sợ ,cô vội lắc đầu.

.

– Không.

.

không cần đâu , tôi ở đây rất ổn.

.

Tô Hàn biết mình hù dọa cô gái này rồi ,do anh hơi nôn nóng lo lắng cho sự an toàn của cô nên có chút không kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Nhìn qua có thể nắm bắt Tử Kiều sống với tâm lý mặc cảm với bản thân nếu anh không chủ động chắc chắn mọi thứ sẽ nát bét.

Còn chưa kể sau khi quan sát căn nhà này anh thật lòng không an tâm khi cô ở đây chút nào.

Khi để ý đến người ta rồi thì mọi thứ anh đều muốn quan tâm đến ,cả tâm trạng hỗn loạn của cô lúc này nữa.

Tô Hàn bất giác đưa tay vén lấy sợ tóc rơi bên má của cô , hành động của anh khiến cả người Tử Kiều run lên.

.

– Anh.

.

– Em cảm nhận được đúng không ? Em cảm nhận được rằng tôi thích em đúng không ?
Tử Kiều hé miệng ngẩng đầu nhìn anh , dù trước mắt cô chỉ là một màu đen ,nhưng quá bất ngờ cô không thể kiềm chế tâm trạng của mình được.

Nhìn vẻ non nớt của Tử Kiều trong không gian nhỏ hẹp này khiến hơi thở của Tô Hàn có chút thay đổi , anh rất rõ nhịp tim của mình vì ai đó mà đập lệch đi.

Tô Hàn không kìm chế được tâm tình của mình anh lại sợ làm cô gái nhỏ sợ hãi.

Anh nhẹ giọng.

– Tử Kiều tôi có thể thích em không ?