"Gràoooo...”
Quái nhân gầm khẽ một tiếng, dừng hành động hút máu, thình lình xoay người, vươn bàn tay to phủ kín gân xanh vồ vào nắm đấm của cường giả đỉnh phong Võ Hồn.
“Xoẹt xoẹt...”
Nguyên cánh tay phải của cường giả đỉnh phong Võ Hồn cứ thế bị xé xuống. Y thét lên một tiếng thảm thương!
Ngay sau đó, quái nhân nhoáng cái lại tới trước mặt y, cắn cổ y rồi hút mạnh vào!
Adv
Chứng kiến cảnh này, đông đảo võ giả trong sân lập tức nổi da gà. Người vừa chết chính là gia chủ của một thế gia nhánh thứ ba, vốn định làm người đầu tiên ra tay để nổi bật, nào ngờ nhoáng cái đã bị hạ gục!
Nói cách khác, quái nhân này tối thiểu cũng phải ở bậc Võ Thánh!
“Mọi người lui về sau, đừng hy sinh vô ích nữa!”
Lúc này, Lận Vô Song lên tiếng.
Adv
Vốn dĩ hắn đã ôm bụng căm tức vì Lâm Phong, giờ mượn cơ hội trút cơn giận, tiện thể lấy lại chút thể diện!
“Vậy làm phiền cậu rồi Vô Song!” Long Soái nói.
“Tất nhiên! Đâu giống ai đó, ỷ mình có chút sức mạnh đã không thèm đặt quốc gia vào mắt!” Lận Vô Song nói mỉa một câu.
Sau đó, hắn khẽ nhún chân phải, bay thẳng tới sau quái nhân, vươn tay đập mạnh vào quái nhân một cách dứt khoát.
“Gràoooo...”
Quái nhân ném cái xác xuống, gầm khẽ một tiếng, lập tức đánh trả.
“Rầm!” Khoảnh khắc bàn tay to của hai người chạm nhau, không gian bữa tiệc đong đưa!
Kế đó, quái nhân bị Lận Vô Song đập bay ra xa hơn mười mét, cuối cùng đập mạnh vào tường, tạo ra một cái hố lớn trên mặt tường.
“Không chịu nổi một đòn!” Lận Vô Song đứng chắp tay ra sau tại chỗ, khinh thường nói.
Hắn đã phán đoán được năng lực của quái nhân, nhìn chung ở ngưỡng Võ Thánh sơ hoặc trung kỳ, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Nhìn cảnh này, đông đảo võ giả trong sân đều kích động trầm trồ ngợi khen, tuôn ra đủ lời lẽ tâng bốc.
Ngay cả Long Soái củng mỉm cười, nói: “Vô Song quả đúng là nòng cốt của Đại Hạ chúng ta!”
……
“Gràoooo...”
Lúc này, quái nhân kia thình lình bò dậy từ dưới đất, thét giận xông thẳng tới chỗ Lận Vô Song.
“Cậu đây chẳng hứng chơi với mày, chết đi!”
Lận Vô Song cười khẩy một tiếng, chuẩn bị tung một đấm đánh chết quái nhân.
Chẳng qua, đúng lúc này.
“Xoẹt...”
Bóng dáng Lâm Phong chợt ngăn giữa hai người. Anh đập bay Lận Vô Song ra, sau đó bóp chặt cổ quái nhân, quan sát kỹ càng.
Cảnh tượng bất ngờ dọa sợ mọi người ở đây.
Không ai ngờ rằng Lâm Phong lại ra tay tấn công Lận Vô Song vào lúc này!
“Lâm Phong! Ý cậu là sao?”
Lận Vô Song bò dậy từ dưới đất, bụm mặt, vẻ mặt âm u tới tột độ!
“Người này không thể chết được!” Lâm Phong hờ hững nói.
“Không thể chết được?” Lận Vô Song ngẩn ra, sau đó không biết nghĩ tới gì, hắn lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cậu chính là người đưa quái nhân này đến?”
Vừa dứt lời, trong sân ồ lên!
Đám người cất giọng chỉ trích đầy căm phẫn, ngay cả Long Soái cũng nói: “Lâm Phong! Trước đó cậu có thể lấy cớ là người khác trêu vào cậu! Nhưng bây giờ nếu cậu đã đào tạo ra loại quái vật hại người này thì tôi dám thay mặt nói rằng cả nước Đại Hạ sẽ không chứa chấp ngươi!”
“Không thể nào! Tiểu sư đệ của tôi tuyệt đối sẽ không đào tạo ra con rối kiểu này!” Phùng Mục Trần lập tức đứng lên, trầm giọng giải thích.