“Là vậy sao?”
Nghe xong lời trần thuật của Val, sắc mặt Kaiser vô cùng phức tạp.

“Thế nhưng tại sao lại là ông? Một con người vốn dĩ cao thượng, một chiến binh thuần tuý.

Ông có niềm tin của riêng mình.”
“Haha,” Val cười lớn lên chẳng vì gì cả: “Tại sao không thể là tôi?”
Kaiser dừng lại, nhìn vết sẹo từ ngực đến cằm của Val trong nỗi bi ai: “Ông đã từng là người anh em, người bạn đáng tin cậy nhất của ta.”
“Chúng ta cùng lớn lên tại vương đô, là những người bạn đồng hành tốt nhất, những người anh em thân thiết nhất của nhau.

Thậm chí còn gần gũi hơn cả những người anh em ruột thịt như Midier.”
“Thậm chí chúng ta còn đã ước định rằng sẽ lấy em gái của nhau.”
“Đủ rồi!” Val bất ngờ ngẩng đầu lên với ngọn lửa giận trong mắt: “Không được phép nhắc tới Liscia và Constance.

Ông không xứng.”
Hình ảnh về Liscia Arunde và Constance chợt hiện ra trước mắt Thales – bóng dáng cô độc của Đại chủ tế và hũ đá nho nhỏ kia.

Sắc mặt quốc vương trở nên buồn bã: “Ta biết ông hận ta, nhưng ta nghĩ đó chỉ vì Liscia – và rằng là một lãnh chúa, ông vẫn luôn trung thành với ta, với Star như trước, rằng niềm tin trong lòng ông vẫn luôn cao thượng, không gì có thể lay chuyển được.”
“Chẳng nhẽ không đúng sao? Tôi thực sự hận ông, nhưng mà,” Công tước của Bắc Cảnh, kẻ phản bội Bắc Cảnh, phẫn uất: “Mọi thứ tôi làm đều vì Star.”
Quốc vương nheo mắt: “Cái gì?”
Val Arunde bước ra khỏi chỗ đứng của các chư hầu.

Ánh mắt ông ta vô cùng kiên định.

“Nếu như tôi thành công – thì chỉ cần trả một cái giá không quá đắt và chút đổ máu trong nhất thời, Vì Sao và Rồng, Khiên và Kiếm của đại lục phía Tây sẽ bước sang một trang sử mới.”
“Trong thời đại Đế quốc Cổ Đại, Arunde là gia tộc tối cao thống trị tỉnh Đất Bắc.

Rumba thì là hậu duệ mang trong mình dòng máu của Vua Nổi Dậy, Quiso Rumba, người đã đứng lên chống lại bạo chúa.


Sự thù hận và đối lập của hai gia tộc đã xuyên suốt từ hàng nghìn năm trước cho tới giờ, đã ăn sâu vào trong máu của cả hai.

Thế nhưng nếu những kẻ thủ không đội trời chung như chúng tôi còn có thể hoà giải, thì có gì là không thể?”
Thales thở dài.

‘Không, các ông không phải đang hoà giải với nhau, mà là đang trao đổi lợi ích.”
Val tiến lên trước một bước và nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt cuồng tín: “Những xung đột và hận thù giữa hai vương quốc sẽ bị lu mờ trước tình bạn anh hùng và sự hợp tác trung thành giữa tôi và Rumba! Hậu duệ mang dòng máu của hai vương quốc – hai đứa con của bọn tôi sẽ ký kết hôn ước – con nối dõi của bọn họ sẽ kế thừa Star và Aixenter cùng một lúc.

Hai vương quốc vĩ đại, Vì Sao và Rồng, sẽ hoà làm một.

Nghĩ mà xem, dòng máu nóng anh hùng của Rồng khổng lồ phương Bắc, truyền vào trong con cháu của Đế Quốc vĩ đại!”
Val kích động: “Có lẽ chúng ta sẽ không thể tái hiện lại huy hoàng của Đế Quốc, thế nhưng chắc chắn sẽ chấm dứt được ngọn lửa chiến tranh tại Bắc Cảnh – ngọn lửa chiến tranh sẽ không bao giờ nhen nhóm trở lại, thảm hoạ như Năm Đẫm Máu sẽ không bao giờ phát sinh! Bắc Cảnh sẽ mãi hưởng hoà bình!”
“Hoà bình con m* ông!” Bá tước Zemuto hung hăng nhổ một bãi nước bọt.

Val không quan tâm.

Ông ta siết chặt nắm đấm phải của mình: “Thậm chí còn có thể tiến thêm một bước: một cường quốc mới được sẽ được sinh ra và trỗi dậy tại đại lục phía Tây.

Chúng ta một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm, chĩa mũi nhọn về phía Liên minh Camus, chia cắt vùng đất của đám thương nhân đó và kiếm lợi ích cho mình.

Sau khi thế cân bằng giữa ba cường quốc mạnh nhất đại lục phía Tây bị phá vỡ, phần còn lại sẽ không thành vấn đề.

Rất nhanh thôi, đại lục phía Tây sẽ được thống nhất.”
“Vì vậy,” Công tước Bắc Cảnh nghiến răng và nhìn xung quanh: “Tất cả đều là vì lợi ích của Star, vì để nó không phải hứng chịu thêm thảm hoạ nữa, vì sự cường đại tối thượng của nó, và vì hoà bình vĩnh viễn giữa Vì Sao và Rồng.”
Thales nhíu mày.

Nam tước Lasalle đứng một bên ho khan và lúng túng: “Về việc này, ta cho rằng…”

*Bộp*
Kaiser V đấm vào tay vịn bên trái của mình!
“Im mồm, người Aixenter.

Món nợ của chúng ta sẽ tính sau.” Quốc vương tối cao nói lớn với một giọng điệu không thể nghi ngờ: “Bây giờ đang là chuyện nội bộ của Star.”
Lasalle nghẹn cứng họng trong giây lát, không nói nên lời.

Quốc vương từ từ đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống phía Val ở đối diện.

“Vì Star?”
Hiếm khi thấy Kaiser thực sự tức giận, râu tóc dựng ngược: “Phản bội quốc vương và chư hầu của bản thân, đó là vì Star? Bán đất đai và người dân của Bắc Cảnh đi, đó là vì Star? Không tiếc mang lại một cuộc chiến đầy thương vong vì ngai vàng, đó cũng là vì Star?”
“Kaiser Jadestar.”
Val Arunde siết chặt nắm đấm, đối mặt với quốc vương.

“Ông cho rằng ông cao thượng hơn tôi?” Val run lên như thể đang cố kìm nén cảm xúc của mình: “Ông, gia tộc Jadestar của các người, không xứng chỉ trỏ vào mặt tôi!”
Một giây sau, Val mất kiểm soát, gầm lên: “Vương thất Jadestar của các người chính là nguồn cơn tai hoạ lớn nhất của cái quốc gia này! Chính là các người đã mang đến địa ngục, mang đến thảm hoạ mười hai năm trước! Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn còn đang chuộc tội cho sai lầm của các người!”
Thales bất giác nắm chặt tay lại.

Tất cả người đứng trong đại sảnh thì đồng loạt hướng về phía quốc vương, không ít người có biểu hiện kỳ lạ.

Quốc vương nhắm chặt mắt: “Năm Đẫm Máu?”
“Năm Đẫm Máu? Haha! Năm Đẫm Máu!” Val cười trong thê lương.

Ông ta đưa hai tay lên và nắm chặt lại.

Nghi hoặc trong lòng Thales càng lúc càng lớn.

Cậu nhìn về phía Gilbert.


‘Năm Đẫm Máu, rốt cuộc thì ẩn chứa bí mật gì mà cực kì quan trọng nhưng lại không thể để cho ai biết?”
Chỉ nghe Val phẫn hận: “Thảm hoạ đó đi qua, người ta chỉ nhớ đến rằng vương thất Jadestar bị tàn sát gần như không còn một ai, chỉ nhớ đến rằng nhà Tabark chỉ còn mỗi một bé gái mồ côi! Nhưng ai sẽ nhớ đến đóng góp và hi sinh của Bắc Cảnh?”
Nữ công tước Lyanna mười lăm tuổi hít sâu một hơi và nhắm mắt lại.

“Ai sẽ nhớ rõ lúc quân tiên phong của Aixenter giày xéo qua đất đai của chúng tôi đã để lại bao nhiêu máu tươi, bao nhiêu thi thể, bao nhiêu goá phụ và trẻ mồ côi?”
“Ai sẽ nhớ rõ lúc Năm Đẫm Máu chấm dứt, khi mà toàn vương quốc đều đang ăn mừng “Hoà ước Pháo Đài”, Bắc Cảnh gần như đã mất đi ba phần tư số đàn ông và một phần hai số phụ nữ! Những người già và trẻ nhỏ còn lại phải ra ngoài kiếm ăn trong tiết trời giá rét, bằng không thì sẽ chết đói ở nhà! Còn những người ra ngoài kiếm ăn, một nửa trong số họ đã chết cóng giữa hoang dã!”
“Tôi mang trên mình danh hiệu Công tước thủ hộ Bắc Cảnh, việc đầu tiên tôi làm không phải giúp họ tìm đồ ăn, mà là khiêng những người chết đói, chết cóng kia đi chôn lại lần nữa, nếu không thì xác của bọn họ cũng sẽ bị đào ra và ăn hết bởi những người dân đã đói đến mức không lê nổi bước!”
“Ông đã thấy cảnh tượng như vậy chưa, thiếu gia ở vương đô!”
“Ai sẽ nhớ rõ, cha của tôi không chịu đầu hàng khi lâu đài Mùa Đông bị công phá.

Và đầu của ông ấy bị treo ở trước cửa lâu đài, đúng một tháng! Lúc tôi gỡ đầu của ông ấy xuống… Và tôi phải nhìn cái cửa lâu đài chết tiệt ấy mỗi khi ra vào toà lâu đài của chính mình!”
“Thanh Kiếm Tố Quang, Hoàng tử Horace, tiến vào vòng vây của Aixenter, anh dũng bất khuất, tử chiến không lùi, chịu mười một vết thương, hi sinh oanh liệt – quang vinh làm sao! Nhưng có ai sẽ biết, anh em của tôi, con cháu của Arunde, đã luôn ở cạnh và bảo vệ hắn cho đến chết? Rohan, Kohl, còn cả Nolanur!”
“Hài cốt của hoàng tử Star được đưa một cách trang trọng về vương đô.

Nhưng bên cạnh hắn, các anh em của tôi, bị đao phủ của Aixenter chặt sống thành thịt nát! Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi chỉ có thể xúc cái đống máu thịt bầy nhầy trộn với bùn đất ấy đem về chôn!”
“Ai sẽ nhớ rõ bọn họ!”
“Chị gái và vợ của tôi mất tích tại vùng đất hoang vu, hỗn loạn vì chiến tranh.

Suốt mười hai năm không có tin tức.

Tôi đã gặp vô số cơn ác mộng – có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra với họ!”
“Ông vậy mà còn dám nói tôi chỉ có một đứa con gái làm người thừa kế? Ông nghĩ vì sao tôi lại gửi đứa con gái mới chỉ bảy tuổi của mình đến Tháp Chung Kết? Là để đào tạo nó trở thành một người thừa kế? Cứt chó! Tôi đưa con gái đến Tháp Chung Kết – bởi vì sợ rằng khi tôi không có mặt ở đó, những kẻ đã đói đến đỏ mắt sẽ leo vào tàn tích của lâu đài Mùa Đông và ăn tươi nuốt sống Miranda!”
Kaiser nhắm chặt mắt lại.

Nhiều người trong đại sảnh không khỏi cúi đầu khi nhớ lại khoảng thời gian đó.

Chỉ nghe Val run rẩy nói: “Sau khi trải qua quãng thời gian địa ngục ấy, trong Cuộc chiến Sa Mạc năm năm trước, ông, Kaiser Jadestar, vẫn còn dám phàn nàn về quân lực thiếu thốn của chúng tôi? Chê quân đội của chúng tôi không mạnh mẽ bằng trước kia!? Chê số lượng kỵ binh của chúng tôi thậm chí còn không đủ để tạo thành năm đội tiên phong!?”
“Ông cho rằng người tôi hận là ông? Ông cho rằng tôi hận ông không lấy em gái của tôi? Hận ông bỏ rơi nó, khiến nó trở thành một nữ tư tế cả đời không lấy chồng?”
“Không!”
“Thứ tôi hận là Jadestar! Là cái gia tộc đáng chết của các người!”
“Tất cả tai nạn đều là lỗi lầm của người cha ngu ngốc mắc chứng vọng tưởng của ông, người chú coi vô lễ như trò cười của ông, người anh cả có đầu óc u ám của ông, những người anh em vô dụng nhưng luôn tự cho là đúng, không coi ai ra gì kia của ông, và của chính ông, quốc vương tối cao, kẻ đã mang trong mình dòng máu bạo chúa của Đế quốc kể từ khi mới sinh ra!”

“Của chính gia tộc Jadestar, những kẻ luôn gắn liền với “tai hoạ”, những kẻ đã mang Năm Đẫm Máu đến cho Star, mang đến một địa ngục như vậy!”
‘Tai hoạ?’
‘Gắn liền… với tai hoạ?’
Thales kinh hoàng.

Cậu nhìn về phía Gilbert đang đứng bên cạnh trong vô thức.

Nhưng người sau chỉ mím chặt môi, không nói một lời.

“Ông cho rằng mình là một vị vua bi thảm nào đó ư? Vương thất Jadestar chỉ còn một người? Không!” Val gầm lên trong điên cuồng: “Điều duy nhất mà ông từng quan tâm cũng chỉ có chính ông, ý chí của ông, và thế giới của ông mà thôi! Ông cho rằng vì sao bản thân lại có ngày hôm nay? Tất cả những thứ xảy ra với các người trong Năm Đẫm Máu đều là do các người gieo gió gặt bão!”
“Giống hệt người cha chết tiệt của ông kia.

Ông và ông ta, rõ ràng biết lựa chọn của bản thân sẽ đem đến điều gì, nhưng cho tới giờ thì các người đều chẳng thèm để ý!”
“Ông chưa bao giờ hiểu chư hầu của mình, chưa bao giờ quan tâm đến thần dân của mình, chưa bao giờ để ý tới những người xung quanh mình – Nắm Đấm Sắt! Lúc bọn họ gọi ông như vậy, ông không cảm thấy bị chế giễu sao – ông nào có cái gọi là nắm đấm sắt, mà chỉ là một kẻ máu lạnh mà thôi!”
Cảm xúc của Val đã lên đến đỉnh điểm.

Ông gầm lên trong tuyệt vọng và buồn bã:
“Tại sao Charleton và Chiếc Khiên Quỷ Dữ không giết sạch các người đi!”
“Nếu như không phải các người mang con quái vật kia về.”
Quốc vương đột ngột mở to mắt và cắt ngang bằng một tiếng thét:
“Đủ rồi!”
Với sắc mặt kích động, Kaiser giận dữ quở trách Val:
“Val.”
“Ông vẫn ngu xuẩn, cố chấp, cực đoan như ngày xưa!”
Kaiser nhìn chằm chằm vào Val.

Ánh mắt phức tạp của ông không tài nào tả nổi.

“Ông giống như một khúc gỗ ngu xuẩn, cơ bản chẳng biết gì cả!”
Val thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào quốc vương.

“Vệ binh,” Quốc vương chán nản, ngồi xuống và nói một cách mệt mỏi: “Áp giải Công tước Arunde xuống ngục tối.”.