Cô chậm rãi uyển chuyển, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng như đi trên mây, đến bên chiếc ghế.Tay nâng chén chà, nhấp môi.

Tưởng Tiện Nguyên ngẩng đầu nhìn cô với vẻ khinh thường.

Cô đặt chén trà trên tay xuống vừa ngẩng đầu đã chạm ngay ánh mặt của nàng ta.

Nhìn nàng ăn mặc lố bịch, châm cài vàng đầy đầu, bộ váy hơi cúi xuống là có thể nhìn thấy rừng đào.Nhìn Tưởng Tiện Nguyên không ưa nổi cô đoán chắc đây là vị biểu muội " yêu quý " của nguyên chủ.

Trong đầu cô bóng lên một suy nghĩ " Ta chém chết ngươi, chờ đấy, chưa có ai dám nhìn ta như thế cả, ta sẽ đòi lại những gì ngươi nợ nguyên chủ ."
Cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, một giọng nói ồn ồn vang lên, không ai khác chính là vị đại hoàng tử kia Phong Lang:
" Lan Nguyệt! hôm nay, ta đến đây có chuyện muốn nói với ngươi.

Chuyện là......"
" Có gì nói mau, đừng có ấp úng như đàn bà vậy." Cô nói
" Tỷ Tỷ, ta xin tỷ tác thành cho ta và Lang ca.

Ta biết tỷ rất yêu chàng, ta biết tỷ và Phong Lang là thanh mai trúc mã , nhưng....!nhưng ta cũng yêu chàng và tình yêu của ta dành cho chàng không kém gì so với tình cảm của tỷ dành cho Lang ca.

Mà hơn nữa chàng cũng yêu ta.

Hai ta tình đầu ý hợp xin mẫu thân và tỷ tỷ tác thành.


" Tưởng Tiện Nguyên vừa nói vừa mếu máo, nàng ta tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt ướt lệ nhìn chằm chằm vào cô.

Lan Nguyệt nhìn cô ta giống mấy kẻ ăn xin đang xin xỉ tiền người qua đường trông nàng ta bây giờ chả khác họ ở chỗ nào.

Tưởng phu nhân bỗng cất giọng:
" Lan Nguyệt con có thể nhường cho muội muội con được không.

Con biết đấy, giờ hoàng tử Phong Lang và Tiện Nguyên đều yêu thương nhau , con có thể giúp muội muội con được không??? "
Coi lạnh lùng " Tại sao ta phải nhường đồ vật của ta cho người khác, từ trước đến nay trừ đồ vật mà ta bỏ đi còn không đừng bắ ta nhường.À mà không ngay cả con chó kể cả có bỏ đi thì nó cũng là của ta không ai dám động.

"
Tưởng phu nhân tức tối không ngờ đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra lại chống đối mình như vậy.

Đúng là trời đất đảo lộn hết rồi.

" Phản rồi lời ta nói con không nghe đúng không."
Phong Lang gầm lên:
" Cô đừng có mà quá đáng, Nguyên nhi nàng ấy cũng đã hạ thấp mình cúi đầu xin ngươi mà ngươi còn cố chấp không buông.

Ta nói cho ngươi biết từ trước đến nay ta không yêu người.

Người ta yêu mãi mãi là Nguyên nhi.

"
" Hay cho câu mãi yêu này.

Một đôi cẩu nam cẩu nữ yêu nhau thật là trò cười cho thiên hạ.

Người con nhớ ngày ấy ngươi nói gì với ta không?? " Cô vừa nói vừa khóc.

Nhưng trong thâm tâm cô "ui đúng mình diễn hay kinh khủng như này mà không được giải diễn viên xuất sắc cũng hơi phí ".

Hắn nhìn cô, sao hôm nay thấy cô khác mọi ngày, con người nhút nhát bỗng hóa thành người khác.

Con người sợ sệ bỗng trở nên lạnh lùng, can đảm, trên người tỏa ra khí thế mãnh liểt.

Hắn lắc lắc cái đầu " Sao ta lại có suy nghĩ như vậy, nàng ta vẫn là một con ngu sao mà khác được."

" Ta không nhớ gì cả.

Ta chỉ yêu một mình Nguyên nhi thôi, cả đời này không bao giờ thay lòng.

Dù biển có cạn, dù núi có mòn, ta vẫn yêu nàng.

Cô không phải nói gì, ta quyết định sẽ vào cung xin phụ hoàng hạ chỉ từ hôn, lập Tiện Nguyên làm chính phi.

" Hắn chạy lại nâng đỡ ả dậy, ôm nàng ta vào trong lòng.1
" Phong Lang chàng......!" Tiện Nguyên lại giả vờ yếu đuối tựa người vào lòng hắn, nhưng có ai biết rằng thật ra tình cảm cô giành cho hắn chỉ là giả.

Cái nàng muốn là vinh hoa phú quý, nàng ta muốn mình trở nên cáo quý, muốn cái vị trí vương phi này.

Cô nhìn cảnh liếc mắt đưa tình của đôi cẩu nam nữ kia mà lạnh cả người:
" Hừ tình yêu, yêu đến chết đi sống lại.

Đúng thật là mù quáng, bất chấp vì nhau.

Chẳng nhẽ ngươi không sợ hoàng đế trách phạt sao???.

"
" Ta không sợ.

Phụ hoàng sẽ hiểu cho ta thôi " Phong Lang nói
Cô lạnh lùng nhìn:
" Được ta tác thành cho hai người.


"
Nói xong một câu cô liền cất bước đi, khi đi ngang qua đôi nam nữ vô sỉ kia cô liếc nhìn một ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi:
" Tình yêu là một lời hứa của một thằng điên được một con ngu tin cả đời.

"
Cô nói, cô cười như không cười vẻ mặt lạnh nhạt bước ra khỏi viện.

Vừa đi ra ả Tiện Nguyên kia cảm thấy đắc ý, ả muốn cướp hết tất cả mọi thứ của Tưởng Lan Nguyệt.

Vì ả đố kị tại sao ả không phải là trưởng nữ là đại tiểu thư của phủ thừa tướng được người người ngưỡng mộ, tại sao phải nấp sau cái bóng của cô.

Đứng ở xa xa, trến một ngọn cây nào đấy có một ngưòi vận một đồ đen, thắt lưng đeo một miếng ngọc hình con rồng đang nhìn khung cảnh trong viện.

Hắn nhìn cô gái vừa nói ra câu ấy thật thú vị.

Cô đi ra khỏi viến tiến đến nơi ở của mình, nhưng đi được hai bước cô cảm thấy có ánh mắt khác thường đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô lấy cục đá phi thẳng đến chỗ người đang ngồi trên cây kia.

Trong lúc không để ý, bỗng nhiên cho một hòn đá từ đâu ném ra bay tới chân, Mộ U Minh liền từ trên cây rớt xuống " uỳnh "..