Chương 797

Tiểu Vân Triệt lập tức bừng tỉnh, ngộ ra: “Chính là nói hoàng gia gia sẽ không nỡ đánh con thêm đúng không?”

Trẻ nhỏ dễ dạy, dạy một biết ba.

Mộ Dung Phong nhìn về phía cuối phố xa xa, mỉm cười: “Lời mẫu thân dạy con vãn khá nhớ đấy chứ?”

Tiểu Vân Triệt gật đầu: “Nhớ rõ chứ ạ”

Mộ Dung Phong không yên tâm ấn ấn cái mông nhỏ của nó, còn xoa sau lưng: “Được rồi, Thẩm biểu thúc của con đã tới rồi, chúng ta đi.”

Thẩm Phong Vân dắt theo Cảnh quyển của hắn theo sau lưng là một đội ngân giáp ngân thương, Lộc công công hay đi bên cạnh Hoàng thượng chạy theo cả đường đi, thở hồng hộc, không theo kịp hàng.

Ngự Lâm quân trực tiếp xếp thành một hàng chặn lại cửa của Phong vương phủ.

Không một thị vệ nào của vương phủ dám ngăn cản, Thẩm Phong Vân lắc lắc thẻ bài trong tay, dắt con chó tiến quân thần tốc, trực tiếp xông vào Triều Thiên Khuyết.

Lãnh Băng Cơ đang đánh bài, chơi trò máy xúc cùng hài tử, mặt hai người đều dán đây mảnh giấy.

Con chó phấn khích “vụt”đứng lên, nhạy bén nhìn vào cửa ra vào, sau đó nhe nanh sủa ầm lên.

Thẩm Phong Vân dắt theo Cảnh quyển đã đến cửa ra vào liền bắt đầu nhát gan, cụp cái đuôi lại mặc cho Thẩm Phong Vân có lôi như thế nào cũng không chịu đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy phong lãm liệt như vừa nấy.

“Biểu tẩu, phụng chỉ phá án” Thẩm Phong Vân bày ra bộ mặt cứng ngắc giải quyết việc công không chút thân thích: “Biểu ca của ta đâu? Không có ở trong phủ sao?”

Lãnh Băng Cơ vén đống giấy dán trên mặt lên, quay mặt lại thờ ơ hỏi: “Phong Vân đấy à? Biểu ca của đệ hôm nay có việc bận ra ngoài mất đệ hồi kinh từ khi nào vậy?”

“Hôm nay vừa về đết “Vừa về tới mà đã đi phá án rồi à, vất vả cho đệ rồi, vụ án gì vậy?

Thẩm Phong Vân giao Cảnh quyển lại cho Ngự Lâm quân ở sau lưng, đi vào Triều Thiên Khuyết cùng Lộc công công, chắp tay về phía nàng: “Hoàng thương đánh mất một bảo bối vô cùng quan trọng, nên đặc biệt lệnh cho ta phụ trách đi điều tra tung tich của nó. Ai biết được Cảnh quyển lần theo mùi hương một đường đuổi tới tận đây”

Lộc công công cũng cười hỏi: “Hoàng thượng nói, lúc bảo bối bị mất chỉ có tiểu hoàng tôn ở bên cạnh, còn phải làm phiền Phong vương phi hỏi thử xem có phải là do hài tử thấy nó mới lạ nên đã tiện tay vứt ở đâu rồi không?”

Lãnh Băng Cơ thả thẻ bài ở trên tay xuống, bóc hết đống giấy dán trên mặt đi, khế thở dài một cái: “Không cần phải hỏi nữa đâu, đây đúng là chuyện tốt mà bất tài tử làm. Sau khi chúng ta biết chuyện vốn dĩ còn định lập tức hồi cung bồi với phụ hoàng đấy, kết quả bị Ngự Lâm quân ở cửa cung cản lại không cho vào. Vì vậy, bèn nghĩ để hôm khác biểu ca đệ tiến cung thì trả lại cho phụ hoàng”

Nàng cởi một cái túi hương trên người xuống, sau khi mở ra bèn lấy viên đông châu mà Tiểu Vân Triệt cạy xuống đưa cho Lộc công công: “Còn phải nhờ Lộc công công chuyển cáo với phụ hoàng một tiếng, hài tử cả gan làm loạn, chúng ta đã giáo huấn nó rồi, sau này nhất định cũng sẽ dạy dỗ nghiêm khắc hơn”

Hai người Lộc công công và Thẩm Phong Vân cùng liếc nhau một cái, cẩn thận cười làm lành: “Phong vương phi hiểu lầm rồi, bảo bối mà Hoàng thượng muốn tìm không phải viên đông châu này mà là ngọc tỷ truyền quốc”

“Cái gì?”Lãnh Băng Cơ chấn kinh một trận: “Ngọc tỷ của phụ hoàng mất rồi?”

“Còn không phải sao, nếu không Hoàng thượng cũng không cần phải huy động nhân lực như này làm gì, ngài nói có phải không?”

Lãnh Băng Cơ quay đầu hỏi Tiểu Vân Triệt: “Con cầm trộm ngọc tỷ của Hoàng gia gia con hả?”

Cả mặt Tiểu Vân Triệt như lọt vào giữa sương mù: “Ngọc tỷ là cái gì ạ?”

Lộc công công cảm thấy mẹ con hai người này đều rất biết giả vờ, cái vẻ mặt này, tuy hơi lố một chút, nhưng đối với một hài tử mà nói đây tuyệt đối là cấp bậc dày công tôi luyện.

Phong vương phi có phương pháp dạy dỗ nha.

Lão ta cười “hi hi”hai tiếng: “Chính là một khối chạm ngọc có khắc hình cả bốn mặt, có một con rồng chiếm giữ ở bên trên, ở bên dưới cũng có khắc chữ”

Tiểu Vân Triệt há cái miệng tròn tròn, sau đó sợ hãi mà liếc Lãnh Băng Cơ một cái, cúi thấp cái đầu nhỏ xuống.