Vân Phi Tuyết lần đầu tiên đi trên phố xá cổ đại phồn hoa, cảm giác thật mới mẻ, nhưng Tiêu Nam Hiên cũng không có cho nàng thời gian thưởng thức, trực tiếp túm nàng kéo vào một kỹ viện hoa lệ.

"Vương gia, ngươi đã đến rồi." Một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi ra tiếp đón, thái độ cung kính.

Vân Phi Tuyết đánh giá nàng, trên mặt chỉ thoa một chút phấn, cũng không có trang điểm đậm, quần áo trên người cũng không phải loại lụa mỏng bạc liêu, tự mình cảm giác nàng cùng kỹ viện này tựa hồ không hợp nhau, chẳng lẽ nàng là mama của kỹ viện. Như thế nào lại trẻ tuổi như vậy?

"Tử Vân, ngươi xem nàng thế nào?" Tiêu Nam Hiên trực tiếp lấy tay chỉ vào Vân Phi Tuyết, bọn họ trong lúc đó tựa hồ rất quen thuộc.

Tử Vân lúc này mới đem ánh mắt đặt trên thân thể của nàng, nhỏ bé mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, đôi môi anh đào, mi như tranh vẽ, thần thái trẻ trung, hơn nữa một đôi mắt đẹp gợn sóng không sợ hãi, không lảng tránh nhìn thẳng chính mình, thật là một mĩ nhân không bình thường, bèn cười nói: "Con mắt của Vương gia sao có thể sai được, chỉ là không biết Vương gia đưa nàng tới đây để làm gì?"

"Tử Vân, ngươi nói bổn vương mang nàng đến thanh lâu thì có thể làm cái gì?" Tiêu Nam Hiên cười lạnh nhìn Vân Phi Tuyết, nàng ánh mắt không hề e ngại làm cho hắn có chút tức giận.

"Ý của Vương gia là để cho nàng tiếp khách?" Tử Vân có chút không dám xác định.

"Đúng vậy, bổn vương chính là có ý này." Tiêu Nam Hiên con ngươi đen bắn thẳng đến nàng, muốn nhìn phản ứng của nàng sau khi nghe được tiếp khách.

"Có thể, bất quá khách nhân ta muốn tự mình tuyển." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, lạnh lùng nhìn hắn đưa ra điều kiện này, hắn muốn nhìn bộ dáng nàng khóc sướt mướt sao? Cứ chờ xem.

Tử Vân mở to hai mắt có chút kinh ngạc nhìn nàng, đây vẫn là lần đầu tiên có nữ tử đến thanh lâu, không hoảng hốt không sợ hãi, còn muốn chính mình tuyển khách nhân, chính là dũng khí này đã làm cho nàng rất bội phục rồi.

"Có thể, bất quá bổn vương chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, chỉ cần ngươi tuyển khách nhân có nhiều bạc là được." Tiêu Nam Hiên khoé môi gợi lên tia cười tàn nhẫn, hắn sẽ làm cho nàng kinh hỉ ngoài ý muốn.

"Ngươi nói không phải vô nghĩa sao?" Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, nàng có lựa chọn sao?

Một bên Tử Vân thật sự khiếp sợ, nàng là ai? Cư nhiên dám cùng Vương gia nói chuyện như vậy, Vương gia lại vì cái gì đưa nàng đến thanh lâu, chẳng lẽ nàng là tân nương thứ mười của Vương gia, Vân gia tiểu thư, Vân Phi Tuyết? Nhưng Vương gia vì sao lại đưa nàng đến thanh lâu?

"Tử vân, mang y phục lại cho nàng ." Tiêu Nam Hiên tưởng tượng thấy nàng mặc vào bộ y phục không đủ che thân kia, sẽ xấu hổ không chịu nổi như thế nào.

"Vâng, Vương gia." Tử Vân lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cho nên mang bộ y phục mỏng manh, lộ liễu nhất ở kỹ viện đem ra.

"Vương gia, y phục đã mang đến." Tử Vân trong tay đang cầm y phục đi ra.

"Thay cho nàng." Tiêu Nam Hiên phân phó , ánh mắt mang theo tia tà ác.

"Cô nương, mời đi theo ta." Tử Vân dẫn nàng đi vào bên trong phòng.

Tử vân giúp nàng thay xong quần áo, không khỏi sợ hãi kêu lên: "Cô nương, người thực xinh đẹp, chúng ta ra ngoài đi." Không biết Vương gia sau khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng, sẽ có cảm giác gì?


  Rèm cửa nhẹ nhàng nhấc lên, Tiêu Nam Hiên ánh mắt lộ ra một chút hào quang.

Nàng như một tiên tử rơi xuống phàm trần, không có chút ngả ngớn của nữ tử thanh lâu, trước ngực một cái yếm hồng nhạt thêu hai đoá hoa sen màu vàng, phía dưới là một cái tiết khố quá ngắn, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp áo mỏng manh làm cho người ta vô hạn mơ màng, nhưng lại làm cho người ta không có một tia tà niệm, chỉ cảm thấy nàng như vậy là thần thánh không thể xâm phạm........... Chết tiệt, hắn như thế nào lại có loại cảm giác này?

"Vương gia, cô nương đẹp quá, khẳng định sẽ làm nam nhân tối nay đến Di Xuân lâu lâm vào điên cuồng." Tử Vân đi ra, sợ hãi nói.

"Bổn vương hy vọng nàng có bản lĩnh kia?" Tiêu Nam Hiên mâu trung đã biến thành không cười rồi.

"Vậy ngươi liền mỏi mắt mong chờ đi." Vân Phi Tuyết không hề để ý tới hắn, quay đầu nói:"Tử Vân tỷ tỷ, buổi tối có thể cho ta một cái mạng che mặt hay không?"

"Mạng che mặt? Cô nương vì sao muốn mạng che mặt?" Tử Vân sửng sốt hỏi lại.

"Tử Vân tỷ tỷ, người ở thanh lâu đã bao lâu?" Vân Phi Tuyết mỉm cười.

"Mười năm." Tử Vân ánh mắt hiện lên một tia thản nhiên lẫn ưu thương, mười năm, thời gian đẹp nhất của một nữ nhân đều chôn vùi ở trong này.

"Vậy Tử Vân tỷ tỷ, hẳn là đã hiểu rõ nam nhân, nam nhân đều không chiếm được là tốt nhất, cảm giác mơ hồ thần bí mới có thể khiến cho bọn họ hứng thú cực đại."

Vân Phi Tuyết mâu quang liếc về phía Tiêu Nam Hiên. Tuy rằng đó đều là nàng từng đọc ở trong sách, nhưng bây giờ thật sự có công dụng rồi.

"Ta hiểu được, cô nương." Tử Vân một chút bừng tỉnh đại ngộ, mâu trung mang theo tán thưởng, sau đó lại nói:" Xin hỏi cô nương tên gọi là gì?"

"Anh Túc(*)." Vân Phi tuyết suy tư rồi một chút, nàng cũng không thể nói tên thật của chính mình, đột nhiên nghĩ đến thuốc phiện, nàng hiện tại chính là thuốc phiện của nam nhân.

"Anh Túc?" Tử vân sửng sốt, tò mò cái tên quái lạ, sau đó lại thoải mái, nàng là nữ tử đặc biệt như vậy, hẳn là có cái tên đặc biệt, hướng về phía Tiêu Nam Hiên cúi thấp người nói: "Vương gia, Tử Vân muốn đi chuẩn bị một chút, cáo lui trước."

"Ừ, đi đi." Tiêu Nam Hiên đáp.

Vân Phi Tuyết đôi mi thanh tú nhăn lại, vì cái gì Tử Vân đối với hắn cung kính như vậy? Mà cũng rất giống cấp dưới đối với cấp trên tôn kính, chẳng lẽ cái thanh lâu này là do hắn mở ra? Bất quá cũng không có gì kỳ quái?

"Vân Phi Tuyết, ngươi có muốn biết buổi tối ai sẽ là nam nhân bỏ ra nhiều tiền nhất hay không?" Tiêu Nam Hiên đi qua, lấy tay cầm lấy cằm của nàng, bên môi mang theo nụ cười tàn nhẫn, để nàng xem đến cái nam nhân nhiều tiền nhất kia đã quá ngũ tuần (50 tuổi), bộ mặt xấu xí, thân thể dơ bẩn của kẻ ăn xin, nàng sẽ thế nào?

"Vương gia, ngươi không biết trên đời này còn có một từ "ngoài ý muốn" sao?" Vân Phi Tuyết tuyệt không kinh hoảng, tuy rằng biết hắn đã chuẩn bị tốt rồi. Nhưng là cái dạng nam nhân gì, nàng đều có biện pháp đối phó.

"Đã khiến ngươi thất vọng rồi, bởi vì ở trong này, bổn vương không cho nó ngoài ý muốn, nó sẽ không có ngoài ý muốn." Tiêu Nam Hiên con ngươi đen mang theo tia lãnh phúng.

"Hy vọng đi, bất quá ngươi cũng đừng đã quên, cái gì gọi là "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân"(**)." Vân Phi Tuyết cũng hèn mọn nhìn hắn, "ngoài ý muốn" luôn luôn tuỳ thời mà xuất hiện.

"Ha ha, Vân Phi Tuyết, đáng tiếc ở nơi này, bổn vương chính là thiên." Tiêu Nam Hiên tuôn ra một trận cười lạnh, chỉ cần hắn muốn, không có gì hắn không làm được, chỉ có là hắn không muốn làm mà thôi.

(*): Anh túc được xem là cây dược liệu quý. Chiết suất của cây này làm gây nghiện nặng. Ngành y học khuyến cáo không nên dùng trong các trường hợp thông thường, phải có sự chỉ định chi tiết và giám sát trực tiếp của bác sỹ.

(**): Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Ngoài trời này còn có bầu trời khác, ngoài người này còn có những người khác.