Lại không biết. . . . . .
"Vương gia ~ cựu thần xem qua cho Vương gia, không có trầy da, cũng không sưng đỏ, xem tình hình, chân Vương gia không có gì đáng ngại."
Lão thái y ngồi trước giường, vẻ mặt ôn hòa thay Vương gia kéo ống quần xuống, vuốt chòm râu dài đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Người trên giường lại đột nhiên từ trong miệng chém vàng chặt sắt ra một chữ.
"Có!"
Lão thái y nghe thấy có chút ngạc nhiên, xoay người lần nữa cung kính hỏi:
"Vương gia còn khó chịu ở đâu nữa?"
"Không có, chân đau quá, giống như bị gãy, mau mau đóng cho ta cái thanh nẹp!"
Lão thái y nghe nói thế, càng kinh ngạc hơn nữa, Vương gia ngu ngốc người đời đều biết, thế nhưng chuyện này lại làm khó hắn rồi, nếu như không có chuyện gì sao đóng cho Vương gia cái thanh nẹp, thì ăn nói với Vương phi không dễ dàng, nếu như không. . . E rằng hiện tại hắn cũng không thoát thân được.
Hách Liên Dận Hiên thấy hắn còn bất động lưỡng lự, hiểu được hắn đang lo lắng, lời nói có chút bướng bỉnh:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho nương tử, ngươi cũng đừng nói cho nàng biết, nếu ngươi không tin ta, chúng ta có thể ngoéo tay!"
Lão thái y nghe đến lời này, cười ha ha, cũng giống như đứa bé vươn tay ra, cùng Vương gia ngoéo tay, xoay người vuốt chòm râu, hắn tựa hồ hiểu ý tứ trong đó, vội vàng ôm cái hòm thuốc trên bàn, đi tới trước giường ngồi xuống, mãi mới tìm ra manh mối rồi cẩn thận bắt đầu thay hắn băng bó.
Hách Liên Dận Hiên nhìn lão thái y làm cho hắn cái thanh nẹp, đôi mắt đẹp hài lòng nhắm lại, khóe miệng để lộ một nụ cười.
———————————————————————————————–
Két một tiếng, hai cánh cửa phòng ngủ mở ra, Dạ Tiểu Nhụy ngồi ở dưới khóm hoa trong viện, thấy lão thái y từ trong cửa đi ra, lập tức nghênh đón.
"Lão thái y, chân của Vương gia. . ."
Thấy Vương Phi tiến lên hỏi, lão thái y vội vàng cung kính hành lễ.
"Cựu thần ra mắt Vương Phi."
Nha nha ~ người tay chân nhanh, nói chuyện chậm còn giả bộ thánh hiền.
"Thái y miễn lễ, mau nói cho ta biết chân Vương gia thế nào."
"Ách ~ Vương phi, vết thương ở chân Vương gia có chút nghiêm trọng, mắt cá chân trái bị gãy, có lẽ cần chút thời gian mới có thể khôi phục, mấy ngày này, hành động sẽ có chút bất tiện, Vương phi chỉ cần phân phó iểu nha đầu nhanh nhẹn bên mình chăm sóc là được, mỗi ngày cựu thần sẽ đến thay băng cho Vương gia."
. . . . . . .
Dạ Tiểu Nhụy nghe đến lời này, đỉnh đầu xuất hiện mấy cái mụn, hãn(hãn có nghĩa là mồ hôi) ~ nàng có chút không rõ, đeo băng? ? Một đá kia của nàng. . . Thật sự lợi hại như vậy? Vậy bây giờ hắn ra sao? Nghĩ đi nghĩ lại, không chờ nghe lão thái y nói chuyện, trực tiếp chạy vào trong. ( Nhị Nhị thông báo: lần này xuyên qua hoàn toàn hư cấu, nếu có bất kỳ sự giống nhau nào thì hoang toàn đạo văn, không nên bắt chước Bổn cung, người lớn nhàn rỗi nhất định phải coi chừng bạn nhỏ từ 0 đến 20 tuổi, một khi xuyên qua không phải là người mất mà là mất người, bên ngoài một mặc, nhớ lấy lời cổ nhân nói, chủ động cách ly người cổ lỗ sĩ, bởi vì nghe cổ nhân nói rất sốt ruột, nghe lão nhân gia cổ nhân nói chuyện gấp chết người, thật vất vả mới có một cơ hội hưởng thụ mỹ nam và tiền bạc, nhất định phải quý trọng, bị nói chết thì quá không có lời, nếu như chẳng may tương phùng, lúc không cần thiết có thể không nghe, có thể trực tiếp đi. Đã thông báo xong, xin tiếp tục thưởng thức ~)
Trước cửa
Lão thái gia nhìn lại rồi cười bỏ qua, lắc đầu khẽ cười xoay người rời khỏi đình viện, nghĩ thầm, cuộc sống Vương phủ sau này sợ là sẽ không trầm lắng nữa.
Trong phòng
Một màn trước mặt khiến Dạ Tiểu Nhụy trố mắt đứng nhìn, làm sao có thể như vậy. . . Nàng rõ ràng chẳng qua là đạp hắn một cước nho nhỏ, nhưng nhưng. . . Tại sao có thể như vậy. . .
Trên giường, Hách Liên Dận Hiên khó khăn di chuyển ra phía ngoài, kéo thân thể thon dài từ từ ngồi dậy, dựa vào mép giường chân trái thì bị bọc một bọc băng trắng, theo thân thể di động từ từ kéo lên, đợi đến khi ngồi xong vẫn không quên yếu sức nói một câu:
"Nương tử ~~ Hiên nhi khát nước, ngươi có thể giúp ta rót ly nước được không."
Dạ Tiểu Nhụy mặt như cũ không thể tiếp nhận nhìn chằm chằm chân đeo băng màu trắng kia. Cảm giác nơi đó có chút không bình thường, nhưng không nghĩ ra.
"Nương tử ~"
Hách Liên Dận Hiên tội nghiệp lần nữa la lên.
"Ờ"
Lấy lại tinh thần, còn chưa hiểu gì, đã vội vàng nghiêng đầu chạy đến bàn rót một chén nước, thận trọng bưng đi tới bên giường cho hắn, nhìn hắn uống xong lại vội vàng nhận lấy cái ly đặt vào bàn trà nhỏ bên giường, cảm giác áy náy bắt đầu lan truyền, mơ hồ như dời sông lấp biển đột kích tới.
Sững sờ nhìn hắn, chân của hắn, nhìn hắn rồi nhìn lại chân của hắn, nàng làm sao ác như vậy chứ! Đầu óc nghĩ lại lúc hắn lăn xuống giường, (Luyến Luyến len lén nói một câu: thật ra thì nàng căn bản là không có thấy rõ ràng.) càng lăn giống như càng lợi hại, mặc dù không thể tin được, nhưng hết thảy trước mắt đây. . . . . . Lại không thể giả bộ.
Nhìn cái thanh nẹp và băng đeo trên đùi hắn, trong lòng nàng càng chua xót hơn, sao hắn có thể không đau đây, tướng công đáng thương, hu hu ~ một người đáng yêu như vậy, nàng lúc ấy làm sao lại nhẫn tâm xuống tay được, không phải là nói sinh bảo bảo ư, hắn suy nghĩ như vậy rất bình thường, hắn không có cũng không phải bình thường, nàng làm sao kích động như vậy, thật hoài nghi mình có chứng bệnh nóng nảy, hơn nữa không chừng hắn cũng không biết như thế nào mới có thể sinh bảo bảo, nhớ nàng khi còn bé còn tưởng rằng sinh bảo bảo là phải ăn nhiều cơm, mới có thể từ béo phệ cho ra ngoài, hơn nữa, nàng còn đem băng vệ sinh của dì hàng xóm làm gối đầu ngủ, hiện tại không phải là nàng đều rõ sao, nhưng hắn không thể hiểu, sự thông minh của hắn chỉ dừng ở đứa con nít, vĩnh viễn đều là đứa con nít, nàng làm sao có thể so bì với hắn, còn đá hắn thành ra như vậy. . . . . . .
Lại nói Dạ Tiểu Nhụy cảm giác áy náy giống như dời núi lấp biển đánh tới, đây chính là điều Hách Liên Dận Hiên muốn.
Lấy tay vuốt sợi tóc hắn, lần nữa ở trong lòng than thở hắn dáng dấp thật đẹp, ân cần nhẹ nhàng hỏi:
"Tướng công ~ ta tìm tiểu nha hoàn tới chăm sóc ngươi mạnh khỏe, ngươi ưa tiểu nha hoàn nào."
Hách Liên Dận Hiên vẻ mặt thành thật và suy yếu nhìn nàng.
"Ta thích nàng."
. . . . . . .
"Ta nói ngươi bất tiện như vậy, tìm người chăm sóc ngươi." Người này mới vừa rồi còn có tinh thần, hiện tại bộ dạng như sắp chết.
"Ta biết, nhưng ta chỉ muốn nương tử, bởi vì nương tử đạp ta xuống giường." Người nào đó nói xong vẫn như cũ rất nhu rất nhẹ nhàng.
Nhưng người nào đó trong lòng cũng đang gầm thét, không tệ! Ngay giữa chỗ yếu của nàng, bắt được cảm giác hổ thẹn trong lòng nàng! Nhưng mà . . Ai ~ hầu hạ sao, ai kêu nàng xui xẻo, hôm nào đó nàng nhất định phải hành lễ Bồ Tát thật tốt, gạt sạch đi mùi nước rửa chân, đây sẽ là thất bại cuối cùng.
Nhìn biểu hiện của nàng, Hách Liên Dận Hiên mỉm cười, nhẹ nhàng nhu nhược nói ra mấy chữ.
"Nương tử ta đói bụng."
Nghe hắn nói đói, mới nhớ tới mình cũng chưa ăn cơm, liền đứng dậy đi về phía hắn:
"Ngươi nằm một lát, ta đi truyền đồ ăn sáng cho ngươi."
"Ta muốn nàng làm cho ta ăn."
Một đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn nương tử, giống như nàng làm thức ăn là một loại thức ăn tinh thần của hắn.
Vẻ mặt quái đản nhìn hắn, cái gì? ? ? Nàng làm đồ ăn. . . Hắn không muốn sống nữa hử, đừng nói nàng có đồng ý làm hay không, coi như nàng làm chắc chắn hắn không dám ăn, coi như là nuốt xuống rồi, cũng chắc chắn không thể giữ lại mạng sống ăn cơm tối hôm nay.
"Ta không làm."
"Tại sao?" Mắt phượng xinh đẹp bắt đầu ánh lên nước mắt thất vọng.
"Không. . . không tại sao" dù sao ta cũng sẽ không làm.
"Được rồi, để ta chết đói đi, nương tử ~" cảm giác mất mác nặng nề, Hách Liên Dận Hiên đánh cuộc quay đầu sang chỗ khác, cảm giác sững sờ phất qua trên khuôn mặt đáng yêu, khóe miệng trộm nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
. . . . . . .
Dạ Tiểu Nhụy nhìn hắn tức giận, ở trong lòng âm thầm mắng to, nha nha, tiểu hỗn đản, không biết điều, đã vậy, ta làm một lần hạ độc chết ngươi.
"Được ~ ta làm, nhưng mà ta làm, ngươi sẽ phải ăn hết."
"Nương tử làm rất khó ăn sao?" Bàn tính như ý còn chưa kịp nói, thì bị người nào đó phản đối, mặt vô tội quay đầu lại hỏi.
"Người nào. . . ai nói."
"Hắc hắc ~ thật không khó ăn?"
". . . . . . . Câm miệng, còn nói nhảm nữa ta đánh ngươi." Bị hắn vạch trần, ngay cả nội tâm cũng mất đi sự vẻ vang, Dạ Tiểu Nhụy tự phụ cơn tức cuồn cuộn lên, vung quả đấm lên uy hiếp, rồi trầm mặt đi ra cửa phòng, hừ, không phải là chỉ làm bữa sáng thôi sao, có cái gì lớn lao đâu, trước kia không nghiêm túc làm, hôm nay để cho nàng lộ rõ tay nghề, tuyệt đối không thể khiến ột tên ngốc xem thường.
Người nào đó a người nào đó a, ý nghĩ trong đầu còn thay đổi nhanh hơn lật sách.