Đứng dậy duỗi cái lưng mỏi, ngáp một cái nữa ,vừa kéo mùng lại vừa nói với thư sinh ngốc :
"Ngốc tử, về sau sổ sách Vương Phủ thuộc về ngươi trông nom, ba ngày thời gian thử việc đã đến, tiểu tử ngươi cũng không tệ lắm làm rất tốt, cho nên ta cho ngươi lên làm quan a... , về sau nhất định là chụ cột của quốc gia ."
Thư sinh ngốc bị nghe nàng nói xong không giải thích được, nhìn Vương Phi vừa nói vừa váy áo tung tăng bước ra bên ngoài cửa, lắc đầu vận động thân thể .
Vừa ngồi xuống vừa thì thầm: "Mặc dù cử chỉ bất nhã, cũng may coi như cũng là người tốt bụng."
Dạ Tiểu Nhụy tay thon rủ xuống đầu gối , hai tay gãi quanh lưng, một tay xuyên từ cổ áo xuống phía dưới , một tay từ dười áo mỏng hướng lên trên, nhưng là làm sao gãi cũng chỉ có thể chạm đến một chút xíu, thật là ngứa chết rồi, đi nàng phải trở về phòng trên hành lang dài , hành lang bên phải vây quanh chính là tường đá, tường đá ở giữa mở ra một đường thông tới hướng biệt viện cửa hình quạt, vừa lúc đi tới cửa bên nàng mới thả tay xuống, đột nhiên từ cánh cửa sau đưa ra mội cánh tay , cầm lấy cổ tay nàng hướng tới một cánh cửa , hoảng sợ nàng còn không có thấy rõ người tới, liền đụng phải bức tường,
"A ~ thật là đau!"
Lỗ mũi hung hăng đụng vào trên tường, một cỗ đau đớn truyền thẳng lên đầu .Nãi nãi đau chết mất , Dạ Tiểu Nhụy phản ứng dây chuyền vuốt cái mũi của mình, mắng một tiếng, ngẩng đầu lên.
Đông Phương tròng mắt xanh trắng, thể phách thon dài hoàn mỹ dựa khẽ đầu tường, ánh mắt tích mịch lẳng lặng nhìn nàng, nhất cử nhất động thu hết vào mắt, giống như mới vừa ra tay dùng quá sức, tựa hồ làm đau đớn nàng.Bàn tay ôm chặt eo thon của nàng , thân thể hai người đụng nhau đồng thời đúng lúc đối mặt hai đôi mắt đối diện nhìn nhau.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lỗ mũi nàng:
"Đau không?"
Thanh âm tuy vẫn còn là lạnh lùng như vậy , nhưng là lại có thể nghe ra sự ân cần.

Dạ Tiểu Nhụy mặt giống như gặp quỷ nhìn hắn. Đau ! Ta thương ngươi cái tên đại ma đầu, Nha Nha , tên kỳ lạ, kẻ điên! ! !
Áo não xoay người tránh ra khỏi người hắn , chuẩn bị xoay người đi, nhưng là mới đi ra tay lại bị lôi trở về.
Buồn bực tên Tiểu Bạch Kiểm này ~ Móa ơi, nam nhân này có phải hay không cần ăn đòn!
Đông Phương mặt như vô tình nhìn nàng.
"Ngươi chán ghét ta?"
Áo não không biết nói sao: đúng! Là ghét, chẳng lẽ ta không nên chán ghét ngươi sao?
Trong miệng lại nói: "Ha ha ~ không có a..., ta chỉ là có chuyện, có chút việc gấp muốn làm! Ha ha. . ."
Dạ Tiểu Nhụy bộ mặt bất đắc dĩ, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một chút tiếu ý, dùng sức kéo tay đang bị hắn cầm, trong lòng buồn bực thầm than lam sao để đuổi cái tên thần kinh này đi.
"Ngươi. . . Có thể. . . Buông tay có được hay không." Cậy mạnh làm ta đau rồi, Móa ơi buông tay a.
Nhưng là đang cầm tay nàng Đông Phương coi như không nghe thấy gì, nắm lên tay của nàng, xoay người hướng cánh cửa bên ngoài kéo nàng qua .
Dạ Tiểu Nhụy nhất thời hoảng sợ vạn phần, hắn. . . Hắn đây là muốn làm gì, làm khách thì cả ngày tự mình ở trong vườn đi dạo coi như xong, bây giờ còn kéo nàng, kéo nàng làm gì? Hắn là không phải là dù thế nào cũng không muốn bỏ qua chứ? Ổn định gót chân, đứng tại chỗ dùng chút sức lực của mình chống cự, lại dùng một cái tay khác giữ tay của mình kéo về phía sau rồi, một cỗ lực lượng từ tay hắn truyền tới làm cổ tay đau nhức .

Vốn là người nóng tính, rốt cuộc nàng nổi giận, hung hăng vung cánh tay bị nắm , kết quả là không có hất ra được.
"A! Ta nói ngươi buông tay, không nghe thấy sao?"
Đông Phương mặt là không thay đổi xoay đầu lại nhìn nàng, nàng bây giờ cùng là ở trong nhà gỗ thì hoàn toàn khác biệt, mặc dù không có sự dịu dàng, nhưng khi nổi giận , thật đáng yêu!
Dạ Tiểu Nhụy cũng nhìn hắn, hoàn toàn một bộ tựa như thấy quỷ đang tự đắc, . . .bỗng phía sau hắn một nhóm người tiến đến.
"Lão nô ra mắt Vương Phi, Vương Phi vạn phúc."
Xuyên thấu nhìn qua người trước mặt , thấy Thôi ma ma mặt cười trộm , nhìn lại một chút thấy bọn nha đầu ánh mắt đều nhìn mình. Vội vàng khoát tay giải thích:
"Ngạch ~ không phải là như các ngươi nghĩ ."
Thấy tay mình vẫn còn bị hắn giữ , vội vàng hạ rút tay trở lại, lúng túng nhìn đoàn người cười khan hai tiếng, ha ha
~"Vâng"
Phán Hạ, Phán Thu, Tuyết nha đầu cùng nhau khom người trả lời, nhưng trên mặt ánh mắt bán đứng linh hồn của các nàng .
"Vương Phi ~ lão nô cái gì cũng không nhớ."

Thôi ma ma mặt nghiêm chỉnh trả lời, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy khóe miệng mụ giữ lại một tia cười trộm.
"A a a a ~ thật không phải như các ngươi nhìn thấy đâu"
Dạ Tiểu Nhụy đẩy Đông Phương ra, nhìn bọn nô bộc nghiêm túc giải thích lần nữa.
Tất cả tỳ nữ cùng thôi ma ma cũng lần nữa đồng thanh nói:
"Dạ! ( lão nô ) nô tỳ tuyệt đối không nhìn thấy cái gì, Vương Phi không cần phải lo lắng."
Giờ khắc này nàng đột nhiên có loại rơi vào cảm giác rơi vào hố phân thế này, hơn nữa còn là càng tắm lại càng rửa không sạch cái chủng loại kia... Haiz. thôi vậy , xem tình hình dường như càng giải thích lại càng không rõ, nàng cực kỳ cực kỳ không muốn dùng phương pháp này , nói láo! Cố gắng lên! Âm thầm ở trong lòng động viên mình, chỉ vào tên quỷ bên cạnh nói:
"Ha ha ~ thật ra thì hắn là biểu ca ta."
Vừa nói Dạ Tiểu Nhụy vừa nhìn thăm dò Đông Phương, một tay lôi tới gần. Lại lần nữa vô ích.
"Biểu ca ~ ha ha, vừa mới , a ~ hắn còn có một thói quen, không thích đi đại môn, thích leo tường."
Nói xong lại nhìn mọi người cười cười, vòng chắc tay Đông Phương, len lén thả vào phía sau hai người, một chưởng vỗ vào mông hắn, lớn tiếng nói:
"Biểu ca, có phải hay không a!"
Đông Phương bị làm khó hiện nụ cười nhẹ trên mặt lúc này, nhưng không có lên tiếng, trong lòng toát ra một tia ngoạn vị, xem ra hắn hiểu nàng còn quá ít.
Mấy tiểu nha đầu đã sớm chứng kiến Biểu thiếu gia thì âm thầm ở trong lòng khen lớn một tiếng, thấy Biểu thiếu gia lạnh lùng đang nhìn mình lộ ra nụ cười, khiến khuôn mặt nhỏ bé của mọi người cũng hồng hồng .

Nhưng là. . . Nhưng là. . . Khi thấy người sau lưng Biểu thiếu gia cùng Vương Phi tới. . . Trên mặt mới vừa bay tới rặng mây đỏ, lại hô một trận gió cho quét bay, tất cả ngây người như phỗng nhìn sau lưng Vương Phi.
Hách Liên Dận Hiên mới từ biệt viện bước ra, liền thấy nương tử một chưởng vỗ ở mông Đông Phương, giận đến một hơi xông thẳng lên đầu, bay vào tận trời, chỉ kém không có một chưởng sụp đổ cả tòa viện, đánh chết tên Đông Phương kia .
Hai tay nắm quyền nắm chặt nữa nắm chặt, cắn chặt hàm răng, mím chặt môi , một đôi mắt phượng tràn đầy tức giận, trong con mắt lóng lánh hừng hực Liệt Hỏa.
Dạ Tiểu Nhụy cảm giác được trong không khí có chút kì lạ, tựa hồ sau lưng có một đốm lửa diễm đang thiêu đốt, quay đầu, má ơi ~ hù dọa nàng giật mình, kẻ ngu này bộ dạng hiển nhiên muốn giết người.
Hách Liên Dận Hiên tức giận nhìn hai người.
Dạ Tiểu Nhụy không biết như thế nào cho phải, làm như thế nào giải thích cho tướng công ngốc một vấn đề phức tạp như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, lông mày dây dưa vặn đến một nơi, nội tâm của nàng rất áy náy, nhưng mặt ngoài rất uất ức, nâng tay nhỏ bé lên nắm khăn trắng, đặt ở bên môi cắn từng phát từng phát, một đôi mắt dưng dưng làm bộ uất ức, ánh mắt không ngừng theo hơi nước đung đưa, nhìn tướng công nhà nàng yếu ớt nói:
"Tướng công ~ không phải như người thấy đâu"
Hách Liên Dận Hiên thu hồi ánh mắt sắc bén trên người Đông Phương, hàm chứa ưu thương oán giận chuyển qua Dạ Tiểu Nhụy, quay đầu, một lời nói nhẹ bật thốt lên.
"Nương tử ~ cổ của ngươi đã bị mặt trời chiếu nóng đỏ, khí trời nóng như vậy, mau trở về phòng thôi."
Tiếng nói đã ra, người nói chuyện hướng lúc tới dần dần đi xa, chỉ còn bên tai nàng dư âm, ...
Mấy tiểu nha đầu rất hiểu quy củ cúi đầu, tuy nhiên giả vờ làm không nhìn thấy, nhưng mọi người ở đây đều nhếch miệng cười. Không ngờ Vương gia ghen bộ dạng chẳng những không ngốc, mà còn rất đẹp, quỷ mới tin Vương Phi cùng vị Biểu thiếu gia này không có gì, bất quá suy nghĩ một chút, Vương Phi giấu mỹ nam cũng không có gì a..., họ hoàn toàn có thể hiểu, nói vậy Vương gia về phương diện kia hơi có vấn đề. . . Cái đó chả lẽ đầu óc có vấn đề có thể hay không cái đó cũng sẽ có một chút xíu vấn đề. . .
Đám tiểu nha đầu càng nghĩ càng lệch ra, càng nghĩ càng buồn cười. Hoàn toàn không phát hiện Vương Phi đã xoay người lại, hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ. Lửa giận trong lòng không có nơi phát, đúng lúc liếc lên mặt nghiêm chỉnh, nhưng lại cúi đầu châm biếm Thôi ma ma, quát to một tiếng:
"Mấy người các ngươi, gọi hết người hầu Vương phủ vào đại đường, bổn vương phi có chuyện muốn tuyên bố..