Lần nữa đứng ở bàn đánh bạc, nàng đã thành nhà cái của bàn này, các khách quan tới đánh cược rất hào phóng sẽ không để ý nhà cái đổi hay không đổi, chỉ cần được đánh cược thì bọn họ vui vẻ.
Dạ Tiểu Nhụy đứng ở trước bàn vừa lắc lọ vừa thét:
"Đến đây đến đây, các vị khách quan đặt cược nữa đi, xin mời đặt cược! Cược nhiều kiếm được nhiều, cược ít kiếm được ít, đặt cược ~ đặt cược đi."
Vừa dứt miệng, đặt lọ xúc xắc phịch một tiếng lên bàn.
Mọi người rối rít tiến lên đặt cược.
"Cược đi"
"Cược đi"
"Ta cược đại"
"Ta cược tiểu"
"Ta cược hai mươi lượng"
"Ta cược năm mươi lượng"
Mạnh lão bản vuốt một nhúm lông quăn mọc ở nốt ruồi đen trên má trái, nhàn nhạt nói:
"Ta cược một trăm lượng"
Mọi người đồng thời nhìn về phía nhân huynh cược một trăm lượng, trong lòng cảm thán"Khí phách nha, người có tiền a ~ có tiền thật bất đồng a."
Thật ra thì . . . Người ta sớm đoán được mọi người sẽ nhìn hắn, trên mặt sớm đã đầy vẻ đắc ý.

Nhưng hắn lại không biết nhà cái của cái bàn này, trong lòng còn đắc ý nhiều hơn so với hắn. Hừ hừ ~ tốt, nàng muốn chính là cái hiệu quả này, vội vàng kêu la tiểu hỏa kế đang bưng trà, ra dấu tay OK, ném năm mươi lượng bạc qua không trung.
Tiểu hỏa kế cười xấu xa đỡ lấy ngân lượng, tiếp tục rót trà cho khách quan.
Dạ Tiểu Nhụy hỏi Mạnh lão bản:
"Không biết vị viên ngoại cược đại hay cược tiểu?"
Mạnh lão bản một tay vân vê lông, một tay cầm quạt xếp, đẩy bạc sang bên phải.
"Ta cược đại."
"Được, đã cược rồi a, ta —— mở! Oa ha ha ha, thu đại đền nhỏ."
Một trận thét qua đi lại mở một ván.
"Được rồi được rồi, muốn mở ra a, mọi người muốn cược mau cược, đừng do dự, do dự sẽ bỏ qua may mắn, đừng trì hoãn, trì hoãn sẽ đứng ngoài sự giàu có."
Dạ Tiểu Nhụy thu xếp xung quanh, ánh mắt lưu chuyển len lén liếc Mạnh lão bản, chỉ thấy hắn móc ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực vỗ lên bàn, ngân lượng đặt cược lần này ước chừng so với hồi nãy nhiều gấp đôi.
"Ta vẫn cược đại!"
Mỗ nữ nghĩ thầm: hừ hừ ~ cược đi cược đi, không cần biết ngươi cược đại hay cược tiểu cũng làm cho ngươi thua hết sạch.
"Các vị cược được lắm, ta —— mở! ! Lại đại, oa ha ha ~ thu tiền thu tiền."
"Ta không tin không được! Ta lại cược."
Mạnh lão bản lại đặt cửa đại hai trăm lượng, kết quả có thể nghĩ chắc chắn là thua, sau mỗi một ván chỉ cần là hắn đặt cửa nào thì cửa đó bị ăn sạch, hắn tức giận hắn càng đặt càng lớn, sờ sờ trên người, chính là muốn cược ngân phiếu để cho hắn thua chỉ còn lại một nửa, hắn tức giận vỗ bàn chỉ vào Dạ Tiểu Nhụy đang thu xếp, quát:

"Chắc chắn ngươi giở trò quỷ!"
Dạ Tiểu Nhụy đã sớm lường trước hắn sắp hết kiên nhẫn, giương mắt nhìn, hỏi hắn:
"Viên ngoại, lời ngài nói phải có chứng cứ, con mắt nào của ngài nhìn thấy ta giở trò quỷ hử?"
"Đúng"
"Đúng vậy đúng vậy"
"Mạnh lão bản, ngươi không thể nói mò nha."
Một câu lại một câu, tất cả mọi người bắt đầu phụ họa, vì sao chứ? Ha ha ~ bởi vì. . . bởi vì. . . cho dù nhà cái giở trò quỷ thì bọn họ cũng phải vui vẻ, kể từ khi phát hiện người này đặt cược ăn đại hay đặt cược ăn tiểu, lúc cược cái gì ăn cái cái gì, chỉ cần hắn cược tiểu thì bọn họ cược đại, nếu hắn cược đại thì bọn họ cược tiểu thì bạc trắng lóa từng bước từng bước đi từ túi hắn sang túi bọn họ, có bạc vào túi! Ai còn quản nhiều như vậy.
"Hừ ~ nếu không giở trò quỷ, có dám một mình đánh bạc với ta không."
Nói xong Mạnh lão bản móc ngân phiếu còn sót lại trên người, ném tất cả ra bàn.
"Ta cược mười vạn lượng, tiểu nhà cái ~ có dám đổ theo không?" Mặt Mạnh lão bản đầy cơn tức, mặt ngoài cố làm thoải mái, trong lòng tức giận đã vọt lên cao, ghen ghét không thôi.
‘Hừ hừ ~ một kỹ nữ trẻ người non dạ, tiểu lâu la, cho là nhất thời đánh cược gặp vận may, là có thể ép được Mạnh Thế Xương ta sao? Cũng không đi hỏi thăm danh hiệu của ta, so với cái tên hài đồng mặc quần yếm này cũng không sánh bằng thì nào còn mặt mũi gặp người. Ta ăn cơm trắng nhiểu hơn ngươi mấy thập niên, hôm nay cho ngươi xem sự lợi hại của bản đại gia, lần này chẳng những muốn thắng cả gốc lẫn lãi, còn muốn cho tên cẩu nô tài ngươi không biết trời cao đất rộng chịu không nổi.’
Có lẽ là có người không ưa cái người tài đại khí thô này, nhô lên cao thét một tiếng làm cho đám người lại bắt đầu ồn ào lên.
"Tới thì tới"
"Đúng vậy, ai sợ ai, tiểu hỏa kế đến đây đi, liều mạng với hắn."

"Đúng đúng, hôm nay vận may của tiểu ca không tệ, mười vạn ngân phiếu đấy, sợ là Mạnh lão bản ngay cả tiền riêng cuối cùng cũng móc ra rồi, ha ha ha ~"
Mạnh Thế Xương nghe những lời này, giận đến cơ mặt giật giật bắt đầu co rút, tay nắm quạt xếp đến mức các khớp xương trở nên trắng bệch.
Dạ Tiểu Nhụy cười xấu xa giơ tay lên, ngăn trở đám người đang ồn ào náo động.
"Được được, ta tới là được."
Nghe tiểu hỏa kế phóng lời, người bên cạnh vội vàng đưa lọ xúc xắc tới. Dạ Tiểu Nhụy mở ra.
"Viên ngoại, mời."
Mạnh lão bản nhận lấy lọ xúc xắc, cầm trong tay bắt đầu lắc, sau một hồi lạch tạch, đặt phịch một tiếng lên bàn.
"Ha ha ~ tới phiên ngươi tiểu nhà cái."
Khóe miệng mỗ nữ nổi lên một tia cười mỉa mai, đuôi lông mày hếch lên, quét lọ xúc xắc trên bàn, lắc lạch tạch lên xuống trái phải, cuối cùng tay vừa nhấc, ngẩng cao đầu, bịch bịch đập lên bàn, tiếng vang phá tan sự ầm ỹ của đám người, tương đối có khí thế.
"Hừ hừ ~ tiểu nhà cái, khí thế kia ngược lại rất sung đấy, mời."
Nụ cười đầy mỉa mai trên mặt Dạ Tiểu Nhụy không hề tản đi, tay từ từ giơ lên, tất cả mọi người ngừng tiếng ồn ào náo động lại, từng người nghe nhịp tim của mình, im lặng quan sát lọ xúc xắc từ từ mở ra, chờ đến khi mở ra, một tiếng hô to trong đám người:
"Đục hoa đầy bàn tinh, điềm tốt." (hic không hiểu ngôn ngữ đánh bạc)
"Tốt, tốt."
Mọi người nhìn lọ xúc xắc mở ra đều là lão luyện.
Dạ Tiểu Nhụy âm thầm đắc ý, ai ai ~ lắc không cao không thấp, để cho ngươi cao hứng, chỉ sợ mở nắp ra, ngươi cười không nổi.
Đoàn người hết nhìn nhà cái lại nhìn người đặt cược, Mạnh lão bản không chút nào yếu thế nhìn mọi người, vung tay lên, tràn đầy tự tin cầm nắp mở ra, kết quả. . .
Một bàn người thở dài.

"Ai ~~ hỗn giang long ~ còn pha tạp, thật Thiệu Hưng." (cái này cũng thế)
Mạnh lão bản mặt không thể tin nhìn điểm của mình. Cơn thịnh nộ bốc cháy điên cuồng, thẹn quá hóa giận quát lên:
"Chúng ta lại tiếp tục một ván nữa, trên người ta đã hết ngân lượng, nhưng ta dùng cả gia sản của ta để cược. Liều một ván với ngươi, nếu như tiểu nhà cái không có ngân lượng, có thể dùng cái mạng nhỏ của ngươi để đặt cược, xem ngươi có dám không."
Rống rống ~ nàng muốn đi tới cùng.
"Có gì không dám, nếu Mạnh viên ngoại đã hào phóng thế, vậy ta cũng đành phải tiếp chiêu. Đến đây đi."
Hừ ~"Người trẻ tuổi quả nhiên thẳng thắn."
Vừa nói hai người đồng thời lắc lọ xúc xắc, Mạnh Thế Xương đã dùng hết sức bình sinh tập trung tinh thần, cho đến khi nghe được điểm mình lắc bằng với điểm mình muốn, mới đặt phịch một tiếng lên bàn, mà Dạ Tiểu Nhụy đối diện cũng đồng thời hạ xuống.
"Cùng nhau mở đi!" Buông lời là Mạnh lão bản.
Hai người đều có tâm sự riêng, ngay trước mặt mọi người mở ra.
Mọi người đầu tiên là tò mò nhìn về phía nhà cái.
"Rống! Tốt! ! Một trụ thiên, đục hoa cả vườn xuân."(bà con thông cảm nha)
Rồi nhìn về phía Mạnh viên ngoại"Không phải chứ! ! !"
"Vừa pha tạp, hơn nữa còn là anh em (hic lại nữa rồi). Mạnh lão bản xem ra năm nay là năm hạn nha."
Mạnh Thế Xương nghe đến lời này, sắc mặt vui mừng biến mất, gương mặt hoảng sợ và không thể tin được nên cúi đầu nhìn, tại sao có thể như vậy, sao có thể là cái này, hắn rõ ràng lắc chính là điểm cao nhất mà.
"Được rồi, Mạnh viên ngoại, ngài đừng đứng ngốc ra đấy, viết biên nhận cho ta."
Mặc dù Dạ Tiểu Nhụy nhìn bộ dáng của hắn có chút không đành lòng, nhưng không có biện pháp, ai kêu hắn và lão thái bà chết tiệt kia thông đồng với nhau, hơn nữa mới vừa còn muốn cái mạng nhỏ của nàng, nàng làm thế không quá đáng đi!
Đợi hắn ký xong, nàng và lão bản sòng bạc theo như lúc trước nói, nàng ba hắn bảy phần ngân lượng, rồi ra khỏi sòng bạc.