Lại nói, gã cường đạo tự tin thách thức quan quân tấn công lên sơn trại.

Giang Phong cười khẽ, ôn hòa nói :
- Tấn công lên làm gì.

Các ngươi muốn thủ thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.

Quan quân cũng sẽ thủ ở dưới này.

Thử xem song phương ai có thể kiên thủ đến cùng.

Quan quân lương thực không thiếu, kiên thủ vài ba tháng không thành vấn đề, nếu thiếu thì có thể về trấn chở đến thêm.
Nghe nhắc đến lương thực, bọn người trên núi xuống nét mặt dàu dàu.

Nếu không vì vấn đề lương thực, bọn họ đâu phải xuống đây.

Vùng này hoàn cảnh ác liệt, cây cối còn không mọc nổi, nói gì đến chăn nuôi, trồng trọt.

Lương thực chủ yếu dựa vào săn bắn và bắt cá.

Nay bị chặn đường không thể xuống núi, mấy trăm người chỉ ngồi ăn không thì bao nhiêu lương thực cho đủ.

Hơn nữa, bình thường lương thực chỉ đủ đắp đổi qua ngày, nói gì đến dự trữ, làm sao so được với quan binh.
Đánh thì đánh không lại, thủ thì cũng không xong.

Buồn bực a.
Giang Phong chỉ nhìn bọn họ, không nói gì thêm.

Toàn trường im phăng phắc.
Hồi lâu, lão già đầu lãnh nói với giọng khẩn cầu :
- Đại nhân.

Bản trại vốn đều là lương dân, không phải cường đạo.

Chỉ vì cuộc sống khó khăn quá.

Thỉnh đại nhân minh xét.
Giang Phong nói :
- Ngươi nói rõ hơn xem.
Lão già buồn rầu nói :
- Bản trại không có sản vật gì.

Xung quanh hoàn cảnh lại ác liệt, chỉ biết lấy săn bắn làm kế sinh nhai.

Nhưng việc săn bắn cũng ngày càng khó khăn, không đủ đáp ứng nhu cầu của hàng trăm người bản trại.


Lâm vào bước đường cùng, bản trại chỉ còn nước làm liều.

Nhưng … mỗi khi đến các thôn xung quanh … “vay” lương, mọi người vẫn lưu lại một phần cho bọn họ, chưa bao giờ lấy hết.
Giang Phong khẽ gật đầu.

Chuyện này lão thôn trưởng Thọ Khê thôn có nói.

Bọn cường đạo khi cướp bóc chỉ lấy đi bảy, tám phần.

Nhưng … Giang Phong nghiêm giọng nói :
- Cường đạo dù sao vẫn là cường đạo, không thể không nghiêm trị.
- Đại nhân …
Nhìn vẻ lo lắng của của bọn họ, Giang Phong ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới nói :
- Nếu các ngươi có thể lập công chuộc tội, chuyện trước đây ta không hỏi đến nữa, còn có thể được trọng dụng.
Lão già nửa mừng nửa lo, ngập ngừng nói :
- Đa tạ đại nhân.

Thỉnh đại nhân phân phó.
- Trước tiên lão hãy hồi báo tình hình sơn trại.

Thật sự không có sản vật gì hay sao ?
- Hồi bẩm đại nhân.

Bản trại tên là Bạch Thạch Trại, gồm 143 hộ, 478 nhân khẩu.

Trong đó thợ săn 22, thợ mộc 2, thợ may 3, đầu bếp 1, dược sư 1, thợ điêu khắc 3.

Bản trại ngoài đá ra không còn gì khác.

Mà đá thì không thể ăn được.

Bản trại lương thực thiếu thốn, mỗi ngày chỉ dám ăn nửa đơn vị lương thực.

Mà nhiều lúc còn không có để ăn.
Đá a.

Giang Phong cả mừng.

An Phú Trấn mọi thứ đều đủ cả, chỉ thiếu đá.

Dù đã phái không ít người đi tìm kiếm các mỏ đá, nhưng hiện vẫn chưa có tin tức gì đáng kể.

Lại còn thợ điêu khắc nữa.

Đặc thù chức nghiệp a.


Trong lúc Giang Phong suy nghĩ, Long nhi lại lên tiếng :
- Ba ba.

Sao bọn họ khổ thế ? Trên trấn mỗi người dùng đến mấy đơn vị lương thực mỗi ngày cơ mà.

Bọn họ ăn ít thế sao no được.
Lão già nghe nói mỗi người được đến mấy đơn vị lương thực mỗi ngày, ánh mắt sáng lên, thừa cơ tố khổ :
- Công tử nói phải đó.

Ăn ít thế không thể nào no được.

Nhưng có được cái mà ăn là đã tốt lắm rồi.

Mỗi năm bản trại không ít người phải chết đói.
- Chết đói ? Ba ba.

Bọn họ khổ quá hà.

Giúp đỡ bọn họ đi ba ba.
Long nhi từng sống cuộc sống khó khăn, đối với những người đói khổ rất có cảm tình.

Lão già nghe nói cả mừng, ánh mắt nhìn Giang Phong đầy vẻ hy vọng.

Giang Phong xoa đầu Long nhi, nói :
- Long nhi ngoan lắm.
Suy nghĩ giây lát, Giang Phong mới nhìn lão già nói :
- Bạch Thạch Trại phải quy về sự thống thuộc của An Phú Trấn.

Lão có ý kiến gì không ?
Lão già vội nói ngay :
- Vâng.

Xin tuân theo sự phân phó của đại nhân.
Hệ thống thanh âm :
- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân, Bạch Thạch Trại bắt đầu thống thuộc An Phú Trấn.

Do hội đủ điều kiện, có thể tiếp nhận.

Xin hỏi có tiếp nhận không ?
- Tiếp nhận.

- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân.

Tiếp nhận thành công.
Tiếp nhận xong, Giang Phong nhìn lão già, nói :
- Phải an cư thì mới lạc nghiệp được.

Bạch Thạch Trại ngoài đá ra không còn gì khác.

Thế thì các ngươi có thể khai thác đá được không ?
- Hồi bẩm đại nhân.

Được a.

Nhưng công việc năng nhọc, thanh niên trai tráng mỗi canh giờ cũng chỉ khai thác được 1 đơn vị.
- Trên trại có sẵn không ? Các ngươi mang đến cho ta xem vài mẫu.

Rồi sẽ tính đến sinh kế.
Lão già vâng dạ, quay lại những người đi theo dặn dò mấy câu.

Bọn họ vội vàng trở về sơn trại.

Trong khi chờ đợi, Giang Phong cho thả những kẻ bị treo trên cột cờ xuống.
Hồi lâu, bọn họ mang xuống mấy mẫu đá.

Ánh mắt Giang Phong sáng lên.

Cẩm thạch trắng a.

Ngoài ra còn có một mẫu đá có màu trắng rất đẹp, trông như bạch ngọc, rất giống loại đá kiến trúc nên Thần Miếu.

Ban đầu Giang Phong xây dựng Văn Tổ Miếu bằng cẩm thạch trắng, nhưng sau khi thăng cấp thành Thần Miếu đã tự động chuyển thành loại đá giống thế này, Giang Phong vẫn gọi là ngọc thạch, để phân biệt với cẩm thạch.
Lão già giới thiệu :
- Đại nhân.

Đá ở đây đều có màu trắng thế này, vì thế mà bản trại có tên là Bạch Thạch.
Giang Phong chỉ vào mẫu đá trắng như ngọc, hỏi :
- Loại ngọc thạch này có nhiều không ?
- Hồi bẩm đại nhân.

Không nhiều ạ.

Mười phần chỉ được một, hai thôi ạ.
Giang Phong hài lòng nói :
- Bạch Thạch Trại đã thống thuộc An Phú Trấn, đương nhiên được hưởng những đãi ngộ của trấn dân.

Nhưng do hoàn cảnh đặc thù, ta định thế này.

Trẻ em và người già được cấp miễn phí 1 đơn vị lương thực mỗi ngày.

Thanh niên lao động sẽ được mỗi ngày 2 đơn vị, nhưng phải nộp cho trấn 4 đơn vị đá.


Nếu khai thác được nhiều hơn, phần dư ra cứ mỗi đơn vị đá sẽ được thưởng thêm 5 đơn vị lương thực.

Ngọc thạch được tính gấp đôi.
Lão già nhẩm tính.

Nếu mọi người chịu cố gắng, mỗi ngày có thể khai thác được 5, 6 đơn vị, thậm chí nhiều hơn.

Tính ra, sẽ được 7, hay 12, hay nhiều hơn nữa.

Vừa tính đến đây, trong mắt lão chỉ thấy toàn là lương thực.

Trước đây nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến a.

Lão vội phục lạy, nói :
- Đa tạ đại nhân.

Đa tạ đại nhân.
Những người đi theo lão cũng nhẩm tính, rồi ánh mắt sáng rỡ, phục xuống lạy theo.

Xem qua thì thấy Giang Phong có lợi, nhưng đối người ở Bạch Thạch Trại cũng có lợi, bởi vật tư trang bị được hệ thống thu vào với giá chỉ bằng một phần ba giá bán ra, mà phải ở các thành trấn mới có.

Người ở Bạch Thạch Trại có đến được thành trấn không hãy còn là vấn đề.
Nhớ đến nhà cửa trên sơn trại, có lẽ vì thiếu gỗ nên chỉ là những ngôi nhà tồi tàn, Giang Phong lại nói
- Lát nữa lão phái người theo ta đến Thọ Khê thôn lãnh lấy vật tư mà xây dựng lại Bạch Thạch Trại.

Trong trại có sẵn thợ mộc, có thể tự tiến hành xây dựng.

Không cần tiếc, phải làm sao cho mọi người có nơi ăn chốn ở tốt nhất.

Ngoài ra ta tạm cấp thêm cho trại 1000 đơn vị lương thực.
- Đa tạ đại nhân.

Đa tạ đại nhân.
- Ngoài ra.

Mọi trấn dân đều được miễn phí vào học trong Học Viện, ai có điều kiện có thể đến Học Viện ghi danh.

Nếu cần đi đến An Phú Trấn, các ngươi hãy đến Thọ Khê thôn, dùng thuyền ở đó mà đi.
Giữa lúc đó, có sĩ binh vào báo :
- Đại nhân.

Có một người tự xưng là Hữu tướng quân Đặng Khôi, cầu kiến đại nhân.
Hữu tướng quân.

Tam phẩm quan chức, có thể thống lĩnh 1 vệ, 1000 binh sĩ.

Địa vị thấp hơn Đại tướng quân, vạn quân thống lĩnh, một bậc.

Giang Phong lệnh cho bọn người Bạch Thạch Trại về trại tuyển người đến Thọ Khê thôn nhận lương thực vật tư.

Số thợ điêu khắc và gã đầu lĩnh thích khách cũng được lệnh theo Giang Phong về trấn.
Sau đó, Giang Phong truyền lệnh cho Hữu tướng quân Đặng Khôi vào.