Lúc hình dáng Khôi Nam toàn bộ trở thành xương trắng, trong đầu Hàn Phỉ chỉ có một từ, Bạch Cốt Tinh..

đúng hơn là mỹ nam Bạch Cốt Tinh! May là ban đầu nàng không bị sắc đẹp mê hoặc a!
Hai hốc mắt trỗng rỗng của Khôi Nam giống như đang chăm chú nhìn Hàn Phỉ vậy, hàm dưới của hắn mở ra đóng lại, có âm thanh truyền tới: "Bệ hạ, Khôi Nam đã không thể chờ đợi bệ hạ thêm một ngàn năm nữa, bệ hạ trở lại hoàng cung đi!"
Hàn Phỉ vội vã cầu cứu hệ thống: "Đào Bảo! Ngươi nhanh nghĩ cách đi! Tên Bạch Cốt Tinh này không chịu buông tha ta a! Còn nữa hắn nói bệ hạ cái gì, ta căn bản cũng không biết! Ta phải làm sao bây giờ a!"
"Kí chủ đợi một chút! Ta sẽ quét địa đồ! Nơi này quá cổ quái, ngăn cản ta thăm dò, kí chủ, ngay cả ta e là cũng không thể truyền tin tức ra khỏi nơi này, vì thế kí chủ hãy tận lực trì hoãn chút thời gian đi!"
Hàn Phỉ cũng gấp, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh quay về phía Bạch Cốt Tinh Khôi Nam nói: "Cái kia..

tại sao ngươi lại cảm thấy ta chính là bệ hạ của ngươi?"
Hàn Phỉ bắt đầu tìm kiếm đề tài, nỗ lực trì hoãn thời gian.
"Bệ hạ, bất luận ngài bây giờ có trở nên mũm mĩm bao nhiêu, ta vẫn luôn kính ngưỡng bệ hạ, nhưng bệ hạ..

vậy mà một lòng muốn rời khỏi nơi đây."
Lúc nói đến đây, toàn bộ khung xương của Khôi Nam cũng bắt đầu run rẩy, khiến Hàn Phỉ cũng phát lo hắn run rẩy kịch liệt quá mà tan vỡ.
"Ngươi trước tiên tỉnh táo lại đã! Ta cảm thấy chúng ta nên từ từ nói chuyện, bệ hạ của ngươi tên gì?"
Khôi Nam đột nhiên quỳ một chân xuống, nói: "Tục danh của bệ hạ thuộc hạ tuyệt đối không thể nói ra, nếu như bệ hạ muốn trừng phạt thuộc hạ thì cứ nói, thuộc hạ nhất định sẽ không chậm trễ, bệ hạ không cần khiến Khôi Nam phạm vào đại tội như vậy!"

Bạch Cốt Tinh nề nếp như thế đúng là rất khó giải thích cho hắn thông suốt!
"Ngươi muốn ta nói thế nào thì mới chịu tin ta không phải là bệ hạ của ngươi?" Hàn Phỉ có chút tự giận mình hỏi.
Khôi Nam trầm mặc nửa ngày, đột nhiên sục sôi nói: "Nếu như ngươi không phải là bệ hạ, vậy người tự tiện xông vào Thánh Điện, chết!"
Dứt lời, trong tay Khôi Nam đột nhiên xuất hiện một thanh cốt kiếm, lưỡi kiếm kia còn lóe hàn quang, xem ra vô cùng sắc bén.
Trong lòng Hàn Phỉ trực tiếp chửi đậu phộng một tiếng, vội vàng nói: "Là ngươi đưa ta vào nơi này! Chuyện này không liên quan tới ta!"
Khôi Nam tái diễn: "Người xông vào Thánh Điện! Chết!"
Thanh kiếm kia nhắm thẳng vào Hàn Phỉ.
"Đào Bảo! Ngươi đã nghĩ ra cách chưa hả?"
"Rồi, rồi, kí chủ mau chạy về bên phải! Nơi đó có một lối ra!"
Hàn Phỉ nghe vậy lập tức giơ chân chạy, phía sau, Khôi Nam nhìn bóng dáng nàng chạy đi, đột nhiên, hai hốc mắt trống rỗng bốc lên hai điểm sáng đỏ như máu, bộ xương run lập cập, xương quai hàm trên dưới mở ra đóng lại, nói: "Ngươi không phải là bệ hạ, ngươi không phải là bệ hạ..

Không phải..

Bệ hạ vẫn chưa trở về.."
"Một ngàn năm, bệ hạ chưa trở về.."
"Chưa trở về..

Bệ hạ đã vứt bỏ chúng ta.."
"Khôi chính quân chúng ta đã bị bệ hạ vứt bỏ.."
"Không thể tha thứ..

người tự tiện xông vào, không thể tha thứ!"
"Chết! Người tự tiện xông vào Thánh Điện, chết!"
Một tiếng ầm ầm vâng lên, Hàn Phỉ nghe thấy phía sau mình giống như bị nổ tung, đang trộm chạy trong khe hở, nàng hướng phía sau liếc mắt nhìn, vừa nhìn liền cảm thấy không ổn, chỉ thấy y phục trên người Khôi Nam đã nổ tung, bộ xương trần trụi lập tức bành trướng lên rất nhiều lần, cao khoảng hai mét, xem ra đã rơi vào loại tráng thái nóng nảy cuồng loạn, mà cặp mắt đỏ rực kia đang thẳng tắp nhìn nàng.
Hàn Phỉ giật mình, càng thêm ra sức chạy đi, hận không thể chắp cánh mà bay cho nhanh! Phía sau truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, Khôi Nam đang tay cầm Cốt Kiếm đuổi theo, Hàn Phỉ hự hự chạy, bị dọa cho thất hồn lạc phách, cả hai đời gộp lại nàng đây là lần đầu tiên bị một bộ xương trắng truy đuổi a!
"Đào Bảo! Nhanh nghĩ cách đi a! Bạch Cốt Tinh kia sắp đuổi tới rồi!"
Hàn Phỉ liều mạng chạy, xuyên qua một cái cửa hẹp bên phải, thông đạo đen như mực trong nháy mắt sáng lên.

Không bao lâu, hiện lên hai nhánh rẽ.

"Đào Bảo! Bên kia!"
"..

Trái..

Đi thẳng..

Cung điện..

An toàn.." Thanh âm của hệ thống lúc có lúc không rồi biến mất, giống như tín hiệu bị gián đoạn vậy, Hàn Phỉ tức giận, đây là chỗ hệ thống bị ngăn cản rồi!
Không có cách nào, nàng không thể làm gì khác hơn là dựa theo đôi câu vừa nghe được mà lựa chọn thông đạo bên trái, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần.
Thông đạo rất yên tĩnh, Hàn Phỉ nghe thấy rõ tiếng thở của mình giống như quạt máy vậy, bước chân nặng nề đến nỗi sắp không nhấc lên nổi, đúng lúc đó, tiếng bước chân vốn truy ở phía sau đột ngột biến mất, nhưng nàng lại không thể dừng được, trong đầu rơi vào một loại trạng thái quỷ dị.

Chạy, chạy nhanh lên một chút..

Ở trước mặt, có thứ gì đó đang triệu hoán nàng..

Rất trọng yếu..

Không thể quên, không thể quên..
Hai mắt Hàn Phỉ dần mất đi thần thái, ngay cả đồng tử cũng khuếch tán, thần trí của nàng dường như bị bịt kín một tầng sương mù, hết thảy lý trí cũng bị áp chế lại, thân thể càng ngày càng nhẹ, tất cả cảm giác uể oải cùng mệt nhọc vô cùng đều biến mất.


Nàng đưa tay ra đẩy một cánh cửa, đó là một cánh cửa rất nặng, nàng hầu như phải dùng hết khí lực đang có mà đẩy, trước mặt, một tia kim quang né qua, thân trí Hàn Phỉ lần thứ hai khôi phục.
Lúc đôi mắt khôi phục thanh minh, chân Hàn Phỉ không nhịn được mềm nhũn, chật vật ngồi quỵ dưới đất, hổn hển thở dốc, trước mắt biến thành màu đen, cảm giác mệt mỏi vừa biến mất lần nữa như nước thủy triều bao phủ tới, một đầu ngón tay cũng không động đậy nổi.
Nghỉ ngơi khoảng mười phút, Hàn Phỉ mới miễn cưỡng có chút khí lực, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, phía trước nàng có một cái đài, mà trên giá, đặt chỉnh tề một bộ y phục.

Y phục đỏ như lửa như máu cực kì chói mắt, cổ áo hơi rộng, thêu dầy đặc hoa văn kim ti chân thực, tay áo dài rộng chập chờn buông xuống, thêu hoa văn Mẫu Đơn, ở eo khảm nạm ngọc thạch, một chuỗi sợi tơ màu đen được buộc vào, làn váy rất dài, ở dưới cùng còn giữa lộ ra một đôi giầy thêu, mũi giày lồi lên, đoan trang cao quý, mội một chi tiết trên y phục đều xảo đoạt thiên công, căn bản không có một tia tỳ vết, toàn bộ trưng bày giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, hơn nữa còn mang theo hơi thở trầm trọng của ngàn năm thời gian.
Hàn Phỉ xem đến mê li, trong lúc nhất thời lại mơ hồ cảm thấy bộ y phục này có chút giống như đã từng gặp ở đâu, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.

Mà càng làm cho Hàn Phỉ chú ý tới là, bên cạnh bộ trang phục màu huyết hồng, còn treo một bộ áo trắng thanh nhã, đó là trang phục của nam tử, không có bất kì trang sức nào, thuần một màu trắng, nhưng ở chỗ cổ áo mơ hồ thêu một đồ đằng, cùng với bộ y phục màu huyết hồng bên cạnh tạo ra sự đối lập vô cùng rõ ràng, nhưng, lại có một loại cảm giác rất xứng đôi.
Hai bộ y phục một đỏ, một trắng cứ như vậy đứng ở trước mặt, mà ngoài ra, toàn bộ không gian khổng lồ bên trong, chỉ còn một cái sân khấu cao cao.

Đứng lặng trên sân khấu, đặt một cái bục, đại thể ước chừng cao mười mét, mà trên đó, tựa hồ có đồ vật gì đang sáng lên lấp lóa.

Chỗ này, vô cùng quỷ dị.
Hàn Phỉ ngơ ngác nhìn không gian khổng lồ này, chẳng biết vì sao, lòng nàng đột nhiên chìm xuống..