Nhưng mà, Hạc lão lại tính sai.
Vẻ mặt Hàn Phỉ vô cùng hờ hững, giống như hoàn toàn không thèm để ý câu nói vừa rồi.
Linh Tam cùng Linh Tứ cũng lặng lẽ thở ra một hơi.

Thành thật mà nói, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là bảo hộ Hàn Phỉ, nhưng mà..

giám thị không phải là chuyện đương nhiên sao? Một nữ nhân không hiểu ra sao xuất hiện bên cạnh chủ nhân, chẳng lẽ không nên cẩn thận mà giám thị sao? Vạn nhất nếu cô ta có mưu đồ gây rối thì sẽ không tốt.

Nhưng ý tứ ngấm ngầm này lại trực tiếp bị chọc thủng như vậy đúng là không vui chút nào.
Hàn Phỉ tiến lên một bước, nói: "Đây là sư phụ ta, câu nói vừa rồi chẳng qua là nói đùa mà thôi."
Hạc lão đúng là không phải cố ý, mà chỉ định thăm dò thái độ của Hàn Phỉ thôi, nhưng rõ ràng, Hàn Phỉ không tỏ thái độ gì, chí ít đối với chuyện này nàng đã hạ quyết tâm!
Linh Tam, Linh Tứ trầm mặc một lúc, cuối cùng lựa chọn lui về chỗ tối, thân hình chậm rãi biến mất.
Hàn Phỉ thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ quay về phía Hạc lão nói: "Sư phụ, lần sau người hãy chú ý một chút, tính khí của Linh Tam, Linh Tứ không tốt lắm, ta nói mấy lời còn tính toán với ta, còn nữa, sư phụ, ta biết rõ người muốn tốt cho ta, nhưng ta vẫn luôn biết rõ ta đang làm gì, rất rõ ràng, cũng biết trước hậu quả."
Hạc lão đã hoàn toàn bị thuyết phục, rên một tiếng, nói: "Đồ nhi, nhớ tìm thời cơ đem hắn ra ngoài cung."
Hàn Phỉ lập tức căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Sư phụ người muốn làm gì?"

Hạc lão thấy nàng như vậy, lập tức phẫn nộ, rên một tiếng, nói: "Đây dù sao cũng là người đồ nhi ta lựa chọn, ta sao có thể đứng nhìn hắn trở thành kẻ tàn phế a! Mang cho ta nhìn một chút, còn có thể cố gắng giúp hắn chứ sao."
Hai mắt Hàn Phỉ lập tức sáng lên, còn vì phỏng đoán sư phụ không có lòng tốt của mình vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ, nói: "Sư phụ.."
"Được rồi, được rồi, nhanh đi về, việc này đến lúc đó lại nói, sư phụ cũng phải đi xa một chuyến, chuyện này coi như đã được giải quyết, ngươi trước mắt hãy tạm trở lại trong hoàng cung, đừng gây chuyện thị phi."
Hàn Phỉ ngoan ngoãn nghe Hạc lão răn dạy, chỉ là ý cười nơi khóe miệng làm sao cũng không che giấu nổi.

Được sư phụ lượng giải cùng trợ giúp, điều này đối với Hàn Phỉ đúng là không thể tốt hơn.
Thời gian sau đó, Hàn Văn Thư khôi phục rất nhanh, hầu như sau khi được giải độc, sắc mặt hắn dùng mắt thường cũng có thể thấy đã khôi phục không ít, còn có một tia ửng hồng, Hàn Thượng Thanh xếp đặt tiệc rượu thật tốt để cảm tạ Hạc lão một phen, nhưng Hạc lão đã biến mất, hành tung của hắn Hàn Thượng Thanh tự nhiên là không dám nhúng tay điều tra.

Mà Hàn Phỉ sau khi nói lời từ biệt sư phụ liền tiễn hắn đi, cũng không lâu sau, nàng và Hàn Yên đã bị triệu kiến về A Mã Cung.
Trước khi trở lại A Mã Cung, Hàn Phỉ đương nhiên sẽ có chuẩn bị, thậm chí còn đi Thần Nông Giá, định ra ước hẹn cùng Hác lão bản, xác định thời gian giải đấu lớn cử hành, cũng dưới sự yêu cầu cứng rắn của Hác lão bản, kí xuống bản hiệp nghị liên quan tới việc buôn bán mặt nạ thảo dược của nàng, nàng sẽ cung cấp dược phương phối chế mặt nạ thảo dược cho Thần Nông Giá sản xuất buôn bán, mà nàng sẽ chiếm được 40% lợi nhuận.
Hàn Phỉ đối với mặt nạ thảo dược này cũng không để bụng, nhưng thấy Hác lão bản nghiêm túc như vậy cũng phải ký xuống, mà Cốc Khải Sinh đã khỏi hẳn cũng được Hác lão bản thưởng thức, giao cho hắn một phần việc ở Thần Nông Giá, cả gia đình bọn họ sau đó sinh hoạt cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Vào lúc ly biệt, Thần Nông Giá đưa tặng một chút dược tài có phẩm chất tốt nhất, Hàn Phỉ không chút nào khách khí mà nhận lấy, nàng cùng Hác lão bản ở chung cũng càng ngày càng hòa hợp, hận không thể kết nghĩa làm tỷ muội.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, đã đến lúc Hàn Phỉ cùng Hàn Yên phải khởi hành trở về hoàng cung, thì Xuân Hồng trở về.

Xuân Hồng là tự mình trở lại Hàn phủ, theo như nàng nói, đã mai táng tốt mẫu thân, tang sự cũng làm xong, từ đây không còn gì phải lo lắng nữa, có thể một đời dâng hiến cho Hàn phủ.
Hàn Phỉ ngược lại rất cao hứng việc Xuân Hồng trở về, chỉ là đã lâu không nhìn thấy Xuân Hồng, nàng luôn cảm thấy một loại cảm giác rất quái dị, nhìn kỹ lại, lại không thể nói rõ có gì không ổn.

Xuân Hồng thấy Hàn Phỉ mãnh liệt nhìn mình chằm chằm, nhân tiện nói: "Tiểu thư, người đang nhìn gì thế?"
Hàn Phỉ híp híp mắt, nói: "Chuyện trong nhà ngươi đã xử lí tốt cả rồi chứ?"
Xuân Hồng hạ thấp người, nói: "Tiểu thư yên tâm đi, toàn bộ đã làm tốt, Xuân Hồng sẽ tận tâm phụng sự tiểu thư!"
Quả nhiên, điểm quái dị chính là ở ngay đây.

Quá bình tĩnh.

Dựa theo tính cách trước đây của Xuân Hồng, đối mặt với chuyện thân nhân duy nhất chết đi, trong một thời gian ngắn làm sao có thể bình tĩnh như vậy.

Hàn Phỉ ẩn giấu hoài nghi trong lòng, sắc mặt như thường nói: "Ngươi trở về là tốt rồi, không có ngươi bên người ta còn không quen đây!"

Xuân Hồng cười nói: "Xuân Hồng sẽ vẫn hầu hạ tiểu thư!"
Hàn Phỉ làm bộ lơ đãng cầm lấy tay nàng, lại nhạy cảm nhận ra được trong nháy mắt Xuân Hồng đã né tránh, song ngay lập tức đã biến mất, động tác này rất nhỏ bé, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự chú ý của Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ câu câu khóe môi, cầm lấy tay Xuân Hồng, bày ra dáng vẻ hưng phấn, ngón tay lơ đãng chạm vào mạch đập của nàng ta.

Không giống nhau!
Quả nhiên, người này không phải là Xuân Hồng.

Mạch đập của mỗi người đều có chút khác biệt, mạch đập của Xuân Hồng nàng đã sớm sờ qua, mạch đập sinh động, không hề vững vàng giống như bây giờ.

Đây đến cùng là ai? Làm sao lại có dáng dấp của Xuân Hồng.

Thậm chí ngay cả giọng nói cũng giống như đúc.
"Mau mau chuẩn bị đi, chúng ta phải về cung!"
"Tiểu thư, ta giúp người thu dọn đồ đạc!"
Nói xong, Xuân Hồng giả trở nên bận bịu, Hàn Phỉ nhìn bóng lưng nàng ta, ánh mắt lóe lên một tia trầm tư.
Ở cửa Hàn phủ cửa, hai người Hàn Thượng Thanh cùng nhị phu nhân đứng sẵn, cặn dặn cẩn thận Hàn Yên một phen, Hàn Phỉ lần này cũng không bị lãng quên, Hàn Thượng Thanh đối với Hàn Yên mang nhiều kỳ vọng, nhưng cũng từ thái độ đối xử của Hạc lão với Hàn Phỉ, hắn suy nghĩ ra được vài thứ, sau đó ra quyết định sẽ phải cùng Hàn Phỉ bồi dưỡng một hồi cái gọi là tình cha con.
Hàn Phỉ giả tạo ứng phó Hàn Thượng Thanh, mãi đến tận lên kiệu mới thở một hơi.


Kiệu lảo đảo trở về hoàng cung, lập tức từ thế giới bên ngoài tự do rộng lớn phải trở lại hoàng cung như một chiếc lồng chim này, Hàn Phỉ vẫn còn có chút không quen, nhưng nghĩ tới có thể lập tức nhìn thấy nam thần, nàng không nhịn được cao hứng trở lại.
Đêm đó, lúc trời tối người yên, Hàn Phỉ lặng lẽ mò xuống giường, đang muốn ra cửa đợi, đã nhìn thấy ngoài cửa hiện lên một bóng người.

Nhanh đến mức đáng sợ.

Hàn Phỉ sờ sờ cằm, vừa rồi lúc bóng dáng kia chợt lóe lên, thân ảnh đó có chút quen thuộc a.

Nàng lặng lẽ đẩy cửa ra, đuổi theo phương hướng bóng người vừa chạy đi, chỉ là vẫn chưa đi được vài bước, Linh Tam cùng Linh Tứ liền hiện thân ngăn cản nàng.
"Hàn cô nương, ngươi tốt nhất đừng hành động lung tung." Linh Tứ có chút đau đầu nói.
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy có người chạy qua, đó là ai?"
Linh Tam hiếm thấy mở miệng: "Cô nương không nên làm khó chúng ta, chúng ta chỉ có chức trách bảo hộ ngươi, thực lực người vừa rồi không dưới chúng ta, vì thế tốt nhất ngươi không nên đuổi theo."
Nào biết, lời nói này đã khiến Hàn Phỉ giật mình.

Thực lực người đó có thể so sánh cùng Linh Tam, Linh Tứ sao?.