Edit: Su ???????????? 24/05/2021
Ngày hôm sau, Tiêu Chính Vũ xuất hiện ở phim trường, ở bên cạnh xem Nhạc Thanh Dao diễn mấy cảnh quay.
Cảnh này là Mục phi cùng cung nữ của mình mưu tính hãm hại một phi tần đang mang thai.

Vẻ mặt cực kỳ hung ác khiến mọi người xung quanh đều sợ run lên.
T
iêu Chính Vũ ở một bên xem rất nhập tâm.
Kết thúc cảnh quay, Nhạc Thanh Dao sửa lại vẻ mặt hung ác vừa rồi, cười nói cảm ơn với nhân viên công tác.
“Dáng vẻ hồi nãy của em có khiến anh sợ không?” Nhạc Thanh Dao hỏi.
“Không có, diễn rất tốt.”
Nhạc Thanh Dao nhìn chung quanh, xem có người khác hay không rồi mới hỏi: “Anh tới làm gì vậy?”
“Hôm nay là Tết Đoan Ngọ.”
“À.” Nhạc Thanh Dao vẫn là không hiểu lắm, “Thì sao?”
“Mẹ tôi bảo đón em cùng về nhà ăn cơm.”
Nhạc Thanh Dao nhếch khóe miệng, “Anh cũng quá nghe lời mẹ rồi đó, kỳ thật, thỉnh thoảng anhcũng là có thể từ chối mà.”
“Bà ấy muốn em dọn đến ở chung.”
“Hả?”
“Tôi đã từ chối giúp em rồi.” Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.
Nhạc Thanh Dao gật đầu, ngụ ý chính là Tiêu Chính Vũ đã cự tuyệt đề nghị của Chu Tuệ Tâm, nên đồng ý với mấy yêu cầu khác.
Nhạc Thanh Dao vẫn thích cùng Chu Tuệ Tâm ở chung, chỉ là trong lòng có một chút cảm giác áy náy khi lừa gạt bà ấy.

Nếu có một ngày Chu Tuệ Tâm đã biết cô và Tiêu Chính Vũ chỉ là diễn kịch, khi đó chắc chắn sẽ rất xấu mặt.
Nhạc Thanh Dao vừa lên xe liền ngủ cho đến khi tới nhà.

Cũng giống như lần trước, đi vào Tiêu gia, ăn cơm trước, lại nói vài chuyện hàng ngày.
Nhạc Thanh Dao vẫn luôn cảm thấy Chu Tuệ Tâm có tư tưởng tiến bộ, khi nói đến mấy tin đồn gần đây của cô, vẻ mặt của Chu Tuệ Tâm chính là hoàn toàn tin tưởng Nhạc Thanh Dao.

Ngoài ra còn an ủi cô, “Thanh Dao, những tin đồn trong giới giải trí, cháu tuyệt đối đừng để ý, nếu để ý, chỉ khiến bản thân mình không vui mà thôi.”
“Dạ, cháu biết.”
Chu Tuệ Tâm quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Vũ, “Chính Vũ, Thanh Dao bị người mắng thành như vậy mà con cũng mặc kệ, con làm bạn trai như vậy hả?”
Nhạc Thanh Dao vội giải thích, “Bác gái, Chính Vũ thực ra vẫn luôn giúp cháu, nếu không phải anh ấy vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ, thì có khả năng hiện tại cháu đã khóc đến mức đôi mắt đều sưng lên rồi.”
“Không khóc không khóc, tuyệt đối không thể khóc.

Thật là, dù có tiền, cũng không ngăn cản được cái miệng của người khác.

Nếu chỉ vì một câu nói của người ta mà đau lòng khổ sở thì đó chính là có lợi người khác mà lại làm khổ chính mình.”
Nhạc Thanh Dao quả thực cảm thấy Chu Tuệ Tâm thật là tri kỷ, “Chính Vũ cũng khuyên cháu như vậy.”
Tiêu Chính Vũ: “……”
Cùng Chu Tuệ Tâm mải nói chuyện, lúc nhìn thời gian đã 11 giờ.

Nhạc Thanh Dao không ngoài dự đoán bị giữ lại qua đêm.
Lần này, Nhạc Thanh Dao có chuẩn bị mà đến, khăn lông, sữa rửa mặt cùng mặt nạ đều mang theo lại đây, bỏ vào phòng tắm của Tiêu Chính Vũ.

Khi đi ra thì thấy Tiêu Chính Vũ nhìn chằm chằm, “Tôi phát hiện, em nói dối còn không thèm nháy mắt.”
Không cần nói rõ, Nhạc Thanh Dao cũng biết Tiêu Chính Vũ đang nói mấy câu vừa rồi cô và Chu Tuệ Tâm nói.

Nhạc Thanh Dao nói: “Vốn dĩ chính là diễn kịch, diễn kịch đương nhiên phải có lời kịch, có cái gì không đúng sao?”

“Không có.”
“Đúng thế.” Nhạc Thanh Dao đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ, nhìn vào gương, “Tôi cảm thấy mẹ anh khá tốt, với ai đều có thể thân cận, tương lai anh có thể không cần lo lắng mẹ chồng nàng dâu bất hòa.”
“Tôi cũng không lo lắng vấn đề này.”
Nhạc Thanh Dao quấn tóc lại, thoáng nhìn bộ quần áo lần trước mình mặc vẫn còn treo trong tủ đồ.

Đây là bộ quần áo nữ duy nhất trong đây.
“Tiêu tổng.” Nhạc Thanh Dao nghiêng đầu nhìn anh, “Kỳ thật, mẹ anh vẫn là luôn hy vọng anh kết hôn.

Chúng ta chỉ là diễn kịch, anh vẫn có thể tìm kiếm vợ tương lai.

Nếu như trong công ty anh có một nhân viên nhỏ đáng yêu hoặc diễn viên, ca sĩ, người mẫu của công ty, tôi cũng không ngại.”
Tiêu Chính Vũ ngồi trên sô pha, trước mặt bàn có để một cái laptop đang mở, anh nhìn màn hình chuyên chú, đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhạc Thanh Dao cho rằng anh không nghe được, hỏi lại, “Những gì tôi vừa nói, anh có nghe được không?”
Tiêu Chính Vũ tiếp tục nhìn chữ tiếng Anh trên màn hình máy tính, “Nghe được, chỉ là không muốn để ý đến em thôi.”
Nhạc Thanh Dao chống tay lên bàn nhỏ ở trước mặt anh, “Kỳ thật tôi cũng không phải muốn can thiệp vào việc riêng tư của anh.

Chỉ là cảm thấy, nếu là bởi vì tôi mà anh bị chậm trễ một năm, thì tôi rất áy náy.”
Tiêu Chính Vũ tiếp tục nhìn màn hình, “Đi tắm đi.”
Nhạc Thanh Dao thấy anh không muốn trả lời, cũng không hỏi thêm.

Lúc này, di động vang lên, là Vu Tĩnh Lan gọi.

“Dao tỷ, em nói chị nghe, sự việc diễn ra đúng như chị suy đoán, đạo diễn phim Cổ Mộ Truyền Thuyết đã đăng bài thanh minh làm sáng tỏ! Hơn nữa, còn nói tiến hành truy cứu pháp luật với những người tung tin đồn nhảm.

Có lẽ không bao lâu là có thể tìm được kẻ muốn bôi đen chị.” Thanh âm kích động của Vu Tĩnh Lan thiếu chút nữa chọc thủng cả màng tai.
“Lát nữa chị sẽ xem.”
“Đúng rồi, em không quấy rầy chuyện tốt của chị và Tiêu tổng chứ?”
“Có quấy rầy.”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, em không phải cố ý, vừa rồi em chỉ là quá hưng phấn.”
Nhạc Thanh Dao cười cười, “Trêu em thôi, Tiêu tổng đang bận làm việc, còn không đếm xỉa tới chị đâu.”
Tiêu Chính Vũ nghiêng đầu nhìn tới đây, Nhạc Thanh Dao và anh mắt đối mắt, vẫy vẫy tay.
Nhạc Thanh Dao tắm xong, thay áo ngủ, nhìn cái giường lớn, nhớ tới lần trước mình sáng sớm tỉnh lại đang ôm Tiêu Chính Vũ.

Cô đặt túi đồ ở giữa, buổi tối ngủ sẽ không lăn qua.
Xốc chăn lên, nằm xuống.

Đèn trong phòng đột nhiên tối sầm, chỉ còn lại mấy cái đèn trang trí trên trần nhà.

Nhạc Thanh Dao nâng đầu, nhìn Tiêu Chính Vũ khép máy tính đi vào phòng tắm, không lâu sau nghe thấy tiếng nước.
Nhạc Thanh Dao không chờ Tiêu Chính Vũ ra đã ngủ rồi.
Nửa đêm, bụng đau như bị xé rách cả ra, Nhạc Thanh Dao bị đau tỉnh, trong phòng một mảnh đen nhánh, yên tĩnh đến mức vừa động đậy đã có thể nghe được tiếng cơ thể cọ xát với chăn.
Nhạc Thanh Dao nhích người, ôm bụng nằm trong chăn.
Qua không lâu, chăn trên đỉnh đầu chăn bị mở ra một góc, ánh đèn chiếu vào, vừa lúc chiếu rõ khuôn mặt trắng bệch của Nhạc Thanh Dao.
“Không thoải mái?”
Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn hắn, “Bụng, có chút đau……”
“Đi bệnh viện xem thử.”
“Đừng, không cần.”
“Sao vậy?”
“Là cái kia, cái kia đau…… Dù sao, đau một lát là sẽ không đau nữa.” Nhạc Thanh Dao có chút thẹn thùng, “Không có việc gì, anh ngủ đi.”

Tiêu Chính Vũ buông chăn, “Em cố chịu một chút.”
“Ừm, nhịn một chút là sẽ ổn rồi.”
Tiêu Chính Vũ không ngủ, xốc chăn rời khỏi giường, Nhạc Thanh Dao cho rằng anh đi toilet.
Qua mười phút, cái chăn ở trên đỉnh đầu lại lần nữa bị xốc lên, Tiêu Chính Vũ nhìn cô, “Uống đi.”
Nhạc Thanh Dao ôm bụng ngồi dậy, Tiêu Chính Vũ cầm một bát canh nâu thẫm còn nóng đưa cho cô, “Uống xong sẽ ổn.”
“Đây là gì?”
“Đường đỏ nấu gừng.”
Nhạc Thanh Dao đỏ mặt, lần đầu tiên có đàn ông nấu canh này cho cô, trong lòng vừa ấm áp lại vừa xấu hổ.
Nhạc Thanh Dao cầm bátcanh, nếm nếm, cay ngọt cay ngọt, lén nhìn anh “Anh hình như rất hiểu những việc này.”
“Vừa rồi tra Baidu.”
“À.” Nhạc Thanh Dao nhíu mày, uống xong đường đỏ canh gừng.
Tiêu Chính Vũ cầm cái bát rỗng, dặn dò: “Trước hết đừng nằm xuống, ngồi trong một lát đã.”
Nhạc Thanh Dao hàm chứa cười nhìn Tiêu Chính Vũ, “Anh thật tốt.”
Cùng Tiêu Chính Vũ ở chung mấy ngày, cô phát hiện anh ngoại trừ việc không thích nói chuyện thì những mặt khác đều tốt.
Ngồi trong chốc lát, Nhạc Thanh Dao bớt đau bụng, nằm xuống, rất nhanh lại ngủ.
Ngày hôm sau, bởi vì Cổ Mộ Truyền Thuyết đạo diễn Lưu Kiều Bắc cùng official weibo đều đăng bài thanh minh, đoàn phim, đạo diễn, nhà làm phim hoặc giám chế, cũng không tồn tại bất cứ quy tắc gì, tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm với những người bịa đặt tin đồn.
Văn bản thanh minh này được rất nhiều minh tinh trong giới share lại.
Lúc trước, blogger đầu tiên tung tin đạo diễn Cổ Mộ Truyền Thuyết dùng quy tắc ngầm với diễn viên nữ tự giác xóa bài, các diễn đàn cùng với trang web giải trí vì phủi sạch hiềm nghi, cũng nhanh chóng xóa hết các tin tức liên quan.
________
Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi.

Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Nhớ nhấn ???? cho mình nha❤.