CHƯƠNG 6: KHƯƠNG UYỂN ĐỒNG, ANH VỀ RỒI!

Tiêu Phong trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt tiêu điều, toàn thân dấy lên sát khí vô tận, trực tiếp nhấc chân ngồi lên chiếc xe Jeep ở cửa, lạnh giọng nói: “Kể từ hôm nay trở đi, tôi từ đi vị trí chủ soái của Bắc Lương! Hạ lệnh! Tất cả người của Thần Long Điện, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở Tô Hàng! Long Ngũ đến Long Bát, các cậu ở lại bảo vệ sơn trang!”

“Chủ soái, ngài thật sự muốn từ đi chức vị chủ soái của Bắc Lương sao?”

Long Nhất sốt sắng mà hỏi, trong lòng không cam! Bắc Lương Vương, đó là anh hùng kiệt xuất nhất của thời đại này, là tượng trưng cho cả Long Quốc, càng là tấm đá lớn vĩnh cửu trong lòng của bọn họ!

“Không cần nói nhiều, xuất phát, Bạch Kim Hán Cung!” Tiêu Phong lạnh giọng nói, ánh mắt ngập tràn sát ý, lúc này đã xông thẳng lên mây xanh.

Khương Uyển Đồng, anh về rồi!

Bất kể là ai, đều không thể cướp em từ bên cạnh anh! Càng không thể tổn hại được em!

Long Nhất nghe lệnh, trực tiếp nói: “Long Nhất thề chết đi theo chủ soái! Kể từ hôm nay, Long Nhất cũng từ đi tất cả chức vụ của Phá Long quân! Thuộc về Thần Long Điện!”

“Long Nhị thề chết đi theo chủ Soái! Kể từ hôm nay, Long Nhị cũng từ đi tất cả chức vụ của Phá Long quân! Thuộc về Thần Long Điện!”

…..

Long Nhất đến Long Bát, toàn bộ đều từ đi tất cả chức vụ của Phá Long quân! Kể từ giờ phút này, bọn họ không còn bất kỳ mối quan hệ gì với Phá Long quân nữa, mà hoàn toàn trở thành tám đại Long tướng của Thần Long Điện danh chấn thế giới!

Thần Long Điện, tuy có quan hệ với Phá Long quân, nhưng không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, không thuộc về bất kỳ thế lực nào, nó, chỉ thuộc về Tiêu Phong!

Tiêu Phong liếc mắt qua, không cần nói nhiều, đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ trong nội tâm của đám anh em này. Long Nhất đến Long Tứ, trực tiếp lên xe, giẫm mạnh chân ga, chiếc xe Jeep vút một tiếng vọt đi! Mà Long Ngũ đến Long Bát, thì ở lại bảo vệ sơn trang!

Mà bên này, Long Các thần bí nhất quan trọng nhất của Long Quốc, lúc này, bên trong một đại sảnh nội các được thủ vệ nghiêm ngặt nhất, có bốn lão già với thần sắc khác nhau đang ngồi xung quanh một cái bàn tròn.

Tần Kỳ Cơ bất lực mà thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống, nói: “Thằng bướng bỉnh này, sao lại không nghe tôi nói xong chứ?!”

“Lão Tần, tên nhóc đó cúp máy của ông rồi à?” Một lão già có vóc người lùn béo, đeo mắt kính gọng vàng, nở nụ cười có chút đùa cợt với Tần Kỳ Cơ, nói: “Tính khí của thằng nhóc đó, thôi bỏ đi. ba trăm ngàn Phá Long quân, các người định thế nào?”

Lúc này, Giang Hán Thiên đang đứng ở trước một bức tranh tường cửu long màu vàng kim lớn, khuôn mặt chữ điền, khí thái nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, nói: “Phá Long quân tạm thời để Tề Phong tiếp quản, tất cả nhân viên hành động toàn bộ đều đợi lệnh tại chỗ! Còn về Tiêu Phong xin từ chức, không cần quan tâm, chỉ cần cậu ta muốn quay lại, thì cậu ta vẫn là Bắc Lương Vương danh chấn thế giới! Vị trí này, tôi luôn giữ lại cho cậu ta!”

“Haiz, thằng bé này, thân thế cực khổ thê lương, khó lắm mới trưởng thành đến bước này, chúng ta không thể nhìn cậu ta phạm sai lầm được. Đương nhiên, cậu ta đã hy sinh quá nhiều cho Long Quốc rồi, chúng ta cũng không thể làm thằng bé ấy thất vọng, cũng không thể để ba trăm ngàn Phá Long quân thất vọng. Truyền mệnh lệnh của tôi, phái một đội thân vệ nhanh chóng đến Tô Hàng, gặp bất kỳ chuyện gì, bọn họ có quyền tự xử lý. Nhớ, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ thằng bé đó và tiểu công chúa của Long Quốc chúng ta!”

Ba vị Các lão nghe vậy, lập tức mừng rỡ ra mặt, nói: “Lão Giang, chỉ đợi câu này của ông thôi đó!”

Mà lúc này, bên trong căn phòng Tổng thống của Bạch Kim Hán Cung nổi tiếng nhất bản địa Tô Hàng, mấy người đàn ông ăn mặc hoa lệ đang uống rượu bàn chuyện làm ăn trong không khí náo nhiệt. Cậu cả Kim ngồi ở chủ vị, vẻ mặt hồng hào, nhấp một ngụm rượu, nhìn Khương Uyển Đồng đang quỳ dưới đất rót rượu cho mình.

Anh ta vươn tay ra, trực tiếp túm lấy cổ tay mịn màng của Khương Uyển Đồng, khiến cho Khương Uyển Đồng kinh hãi như chim sợ cành cong: “Cậu chủ Kim, cậu…..”

“Ha ha! Khương Uyển Đồng, đã đến chỗ này rồi, cô còn giả vờ thuần khiết gì với ông đây vậy! Qua đây, uống rượu với bổn đại thiếu!” Cậu chủ Kim kéo mạnh một cái, khiến cho Khương Uyển Đồng đang mặc chiếc đầm bó sát màu trắng bị kéo đến vòng tay của anh ta!

Khương Uyển Đồng loạng choạng, ngồi lên trên người của cậu cả Kim, cậu cả Kim dùng tay vuốt v e men theo bờ má của cô, sau đó đột nhiên sáp gần đến cơ thể của Khương Uyển Đồng hít một hơi, nụ cười dâm tà nói: “Ưm! Thơm quá! Quả nhiên, thiếu phụ như cô là mê người nhất!”

Khương Uyển Đồng sợ hãi, toàn thân đều đang run rẩy!

Cô đẩy Kim Cửu ra, run rẩy đứng sang một bên, đáy mắt ngập tràn lệ và khủng hoảng, khom người 90 độ nói: “Xin lỗi, cậu Kim, tôi phải về, tôi phải đi thăm con gái tôi!”

Nói xong, Khương Uyển Đồng xách túi muốn chạy ra ngoài, nhưng Kim Cửu trực tiếp kéo lấy cánh tay của cô, sau đó giơ bàn tay lớn lên, giáng một cái tát thật nặng lên mặt của cô!

Cái tát này trực tiếp khiến Khương Uyển Đồng ngã xuống đất, trên mặt nhanh chóng in lên một dấu bàn tay!

“Ầm!” Kim Cửu một chân đá đổ bàn rượu, rượu chảy ra ào ào cả đất, anh ta chỉ vào Khương Uyển Đồng phẫn nộ mà nói: “Khương Uyển Đồng! Mẹ nó cô được hời rồi còn làm ra vẻ sao?! Bổn thiếu gia đây có thể nhìn trúng cô thì đó là phúc khí của cô, cô vậy mà lại rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Bổn đại thiếu đây nói cho cô biết, hôm nay nếu như cô không hầu hạ tôi sung sướng thì cô đừng mong đi ra khỏi cửa này!”

Nói xong, Kim Cửu ngồi xổm người xuống, hung hăng mà siết lấy cằm của Khương Uyển Đồng, nhìn chăm chăm vào dung nhan đầy lệ của cô, túm lấy tóc cô, giận dữ nói: “Khương Uyển Đồng! Nói thật cho cô biết, cả bệnh viện đều là người của ông đây, một câu nói của tôi, liền khiến cho con gái cô chết! Cô nghĩ cho kỹ, cô có phục tùng hay là không phục tùng!”

“Đừng, đừng! Cậu xin cậu, cậu chủ Kim, tha cho con gái tôi đi, nó mới bốn tuổi thôi, cầu xin cậu!” Khương Uyển Đồng khóc lóc giàn dụa, liền quỳ xuống đất cầu xin Kim Cửu.

Vào giây phút đó, cô bất lực và khủng hoảng biết bao, cô thật hy vọng có một người đàn ông đứng ra, che mưa chắn gió cho cô.

Mà lúc này, một nữ nhân viên xã giao tên Dương Yến ở bên cạnh xông tới, kéo Khương Uyển Đồng dậy, nhìn Kim Cửu và nói với ý cười đầy mặt: “Cậu chủ Kim, hà tất phải làm hỏng bầu không khí chứ, hay là cậu uống rượu trò chuyện với mấy vị lão tổng trước đi, để tôi nói chuyện với cô ấy.”

Kim Cửu hừ lạnh một tiếng, Dương Yến vội vàng dìu Khương Uyển Đồng rời khỏi phòng bao, đến nhà vệ sinh nữ.

“Sao rồi, không sao chứ? Em coi em kìa, sao lại chống đối Kim Cửu chứ? Hắn ta là cậu chủ cả nhà họ Kim, chúng ta không chọc nổi đâu.” Dương Yến mượn bông gòn và nước tiêu độc tới, nhẹ nhàng bôi lên vết thương nơi bờ má và khoé miệng của Khương Uyển Đồng: “Cậu cả Kim này ra tay cũng thật tàn nhẫn, sao có thể đối xử với em như vậy chứ.”

Ánh mắt Khương Uyển Đồng ảm đạm không chút ánh sáng, nhìn bản thân mình trong gương, nước mắt không ngừng tuôn, kéo lấy Dương Yến nói: “Chị Yến, chị có cách gì đưa em ra ngoài không, Giai Giai vẫn còn ở trong bệnh viện, nó sắp không ổn rồi, em phải về, phải về!”

Vẻ mặt Dương Yến đầy sự đồng cảm, khoé mắt ửng đỏ, ôm chầm lấy Khương Uyển Đồng, ôm lấy cô trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Khương Uyển Đồng, nói: “Em gái Uyển Đồng à, không phải chị Yến không giúp em, mà là chị cũng không có cách, em biết đó, con người cậu cả Kim đó quá tàn nhẫn. Hôm nay em đồng ý theo hắn ta tới, nếu như bây giờ lại chạy đi, thì không chỉ em mà Giai Giai cũng sẽ có nguy hiểm. Nghe chị, em chứ nghe lời cậu cả Kim đi, không vì mình, thì cũng phải nghĩ cho Giai Giai chứ, không phải em nói con bé vẫn còn ở bệnh viện đợi cứu sao…..”

“Hu hu hu!” Khương Uyển Đồng lớn tiếng khóc lên, rất lâu mới bình tĩnh lại được.

Cô như đã ra quyết tâm, nhìn bản thân tiều tuỵ của mình ở trong gương, cô lấy túi trang điểm ra, nói: “Chị Yến, em biết rồi, nhưng em muốn cậy nhờ chị một chuyện!”

Dương Yến lau đi nước mắt nơi khoé mắt, nói; “Em nói đi, chị Yến nhất định sẽ làm được cho em.”

Cô ta quen biết Khương Uyển Đồng hơn một năm rồi, biết Khương Uyển Đồng sống khổ như thế nào, đặc biệt là bản thân còn nuôi một đứa bé, lúc có thể giúp đỡ, Dương Yến đều sẽ giúp một tay.

“Thay em đến bệnh viện thăm Giai Giai, nếu như nó hỏi em thì cứ nói, em đang làm việc, đợi em làm xong việc rồi thì sẽ về thăm nó.” Khương Uyển Đồng nắm chặt lấy tay Dương Yến, ánh mắt cầu xin.

Dương Yến ừm một tiếng, gật đầu mạnh, nhìn Khương Uyển Đồng trang điểm xong, quay người muốn đi qua hàng lang ma quỷ đó, đi vào căn phòng bao kh ủng bố như địa ngục kia!

Vào giây phút đó, Dương Yến thật sự không nhịn được nữa, cô ta lau nước mắt, nghiến răng, giẫm chân, chạy lên trước, túm lấy tay của Khương Uyển Đồng, nói: “Không được! Chị không thể nhìn em nhảy vào hố lửa được! Chị đưa em ra ngoài!”

Khương Uyển Đồng sững sờ, bị Dương Yến kéo đi mấy mét, cô đột nhiên ngừng bước chân lại, nói; “Chị Yến, chị Yến!….Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị, nhưng, đây là sự lựa chọn của em, em không muốn liên luỵ chị, càng không muốn liên luỵ đến người nhà chị.”

“Nhưng, bên trong đó là địa ngục đó! Mấy người đó, ăn thịt không nhả xương đâu! Chị tận mắt nhìn thấy không biết bao nhiêu cô gái bị bọn họ chơi đến chết rồi! Chị tuyệt đối không thể nhìn em chết đi như vậy được!” Dương Yến sốt sắng đến khóc lên.

Khương Uyển Đồng lắc đầu, hít sâu một hơi, lau đi nước mắt, nói: “Có lẽ, đây chính là số của em!”

Cô đã chấp nhận số phận rồi, ông trời đổi xử bất công với cô, một cô gái yếu đuối như cô, phản kháng thế nào được?

“Khương Uyển Đồng! Ba của Giai Giai đâu! Tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa gặp ba của Giai Giai qua chứ! Đã đến lúc này rồi, anh ta đang ở đâu? Tại sao không đứng ra giúp em chứ! Anh ta có còn là đàn ông nữa không!” Dương Yến sắp sốt sắng chết rồi, trong lòng cũng hận người đàn ông mãi cũng chả thấy xuất hiện của Khương Uyển Đồng, người cha của Giai Giai, tên tra nam chưa hề lộ mặt qua!

Khương Uyển Đồng mỉm cười, kéo lấy tay Dương Yến, nói: “Anh ấy, có lẽ ngay cả bản thân mình có một đứa con gái cũng không biết nữa, có lẽ anh ấy đã quên em rồi.”

Sau đó, cô lau nước mắt, nín khóc lại cười, nói: “Chị Yến, bấy lâu nay, cảm ơn sự chăm sóc của chị.”

Nói xong, Khương Uyển Đồng quay người, nhìn cánh cửa phòng bao khép chặt đó, đẩy ra thì chính là địa ngục. Nhưng, cô không có sự lựa chọn.

Vào giây phút đó, Khương Uyển Đồng nhắm mắt lại, đôi mày và hàng mi dài đẹp đẽ khẽ run lên, khoé mắt cuồn cuộn vài giọt lệ long lanh.

“Tiêu Phong, anh có biết không? Chúng ta có một đứa con gái, nó tên Giai Giai. Nếu như anh nhận được cuộc gọi đó, nếu như anh vẫn chưa quên em thì cầu xin anh, về thăm Giai Giai đi.”

“Tiêu Phong, xin lỗi, em không thể bảo vệ tốt con gái của chúng ta.”

“Giai Giai, mẹ có lỗi với con……”

Khương Uyển Đồng mở mắt ra, đẩy cửa lớn, trực tiếp đi vào bên trong, đó là vực sâu, là địa ngục! Mấy tên đàn ông hệt như ma quỷ kia, lúc này đang nhìn Khương Uyển Đồng đi vào với vẻ mặt đầy nụ cười gian.

Kim Cửu vẫy vẫy tay, trực tiếp rót một ly rượu cho Khương Uyển Đồng: “Khương Uyển Đồng, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi! Tự phạt mình một ly trước đi!”

Khương Uyển Đồng nhận lấy ly rượu, không nói nhiều lời, trực tiếp ngửa đầu uống cạn, đám người Kim Cửu nhìn thân hình mê người của Khương Uyển Đồng, còn có những giọt rượu chảy xuống cái cổ trắng nõn của cô, toàn bộ đều nở nụ cười d@m đãng.

“Phập!”

Nhưng, một giây sau, Khương Uyển Đồng trực tiếp rút ra một con dao trái cây từ trong túi xách, đột nhiên đâm về phía Kim Cửu ở trước mặt, giận dữ gào lên: “Tôi muốn anh đền mạng cho con gái của tôi!”

Kim Cửu trừng to đôi mắt, nhanh chóng né người qua, nhưng dao trái cây vẫn rạch nát cánh tay phải của anh ta, lập tức tuôn trào máu tươi!

“Mẹ nó! Khương Uyển Đồng, cô tìm chết!”

Kim Cửu liền tung một cước, trực tiếp đá Khương Uyển Đồng tông vào cửa sổ sát đất, cú đá này cũng khiến Khương Uyển Đồng phun ra một ngụm máu tươi, cô loạng choạng mà đứng dậy, trong miệng toàn là máu, nhìn thấy Kim Cửu đang nổi trận lôi đình móc ra một khẩu súng, nhắm vào cô, bóp cò, phẫn nộ gào lên: “Tiện nhân! Chết đi cho ông!”

Pằng!

Tiếng súng vang lên!

Sau khi họng súng phát hoả, viên đạn xoay với tốc độ nhanh, xuyên qua không khí, trực tiếp xuyên vào cơ thể của Khương Uyển Đồng, mang theo một mảng máu! Máu tươi lập tức nhuộm đỏ chiếc váy trắng như tuyết trên cơ thể của Khương Uyển Đồng, in lên vết máu hệt như hoa đào.

“Xoảng xoảng xoảng!”

Khương Uyển Đồng bị trúng đạn, theo quán tính mà khom người lại, tông vỡ cửa kính, ngửa mặt bay ra khỏi cửa sổ!

Vào giây phút đó, mảnh vỡ của cửa kính vỡ nát, dưới sự soi rọi của ánh đèn và ánh trăng, rạch nát bờ má và cánh tay mịn màng của cô, phản chiếu cảnh đêm của Bạch Kim Hán Cung còn có những toà nhà cao tầng của thành phố này!

Đẹp quá, đây là tiếng lòng của Khương Uyển Đồng, khoé miệng cô chậm rãi nở rộ ra một nụ cười đẹp nhất thuần khiết nhất thế gian.

Mà lúc này, bên dưới Bạch Kim Hán Cung, mấy chiếc xe Jeep xông như bay đến, tiếng phanh xe phá đi màn đêm yên tĩnh!

Tiêu Phong ngồi trong xe, vào giây phút ngẩng đầu lên, thì nghe thấy trên lầu cao nhất có tiếng súng vang lên, sau đó, cửa kính bị vỡ, một người phụ nữ nhỏ nhắn bay ra khỏi cửa sổ.

Vào giây phút đo, đôi mắt Tiêu Phong đỏ ngầu, cơ thể dấy lên sát ý cuồn cuộn, khuấy đảo cả tầng mây trên trời!

Thân ảnh đó, anh đã nhớ đến năm năm, tuyệt đối không nhìn lầm!

Khương Uyển Đồng!

“Không!”

Ầm!

Tiêu Phong gào lên một tiếng, cả người hệt như sấm rền, trực tiếp đá tung cửa xe bay ra ngoài! Vào khoảnh khắc đó, tốc độ của anh đạt đến cực hạn của nhân loại thế giới, cảm xúc cấp thiết, hệt như một con giao long ra biển!

Tiêu Phong đột nhiên xông ra, trực tiếp nhảy lên nóc của mấy chiếc xe, sau đó nhanh chóng dồn sức nhảy một cái, mấy chiếc xe đó đều bị sức lực dưới chân anh làm vỡ cả cửa sổ trên nóc xe!

Mà anh, vào giây phút nhảy vọt lên, mở rộng cánh tay, dùng tư thế như lôi như đình, bắt lấy Khương Uyển Đồng đang rơi xuống với tốc độ cao!

Phịch!

Cánh tay Tiêu Phong chịu đựng áp lực ngàn vạn cân mà bắt lấy Khương Uyển Đồng, sau đó hai chân tiếp đất, khiến cho sàn đá bên dưới trực tiếp bị nứt nẻ!

Khương Uyển Đồng ngửa mặt lên, khuôn mặt đầy máu, khi nhìn thấy khuôn mặt đập vào tầm mắt đó, khoé mắt cô đỏ hoe, nước mắt tuôn ra như đê vỡ!

Là anh! Là anh! Anh…cuối cùng đã về rồi!

Là Tiêu Phong của cô!

Vào thời khắc Khương Uyển Đồng nhìn Tiêu Phong với nước mắt giàn dụa, Tiêu Phong cũng nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình với ánh mắt đỏ bừng! Hai người cứ nhìn nhau như vậy, thật lâu, thật lâu…..

“Uyển Đồng, xin lỗi, anh đến muộn rồi.” Khoé miệng Tiêu Phong run rẩy, cuối cùng nói ra câu nói đã chôn giấu nơi đáy lòng năm năm!