CHƯƠNG 59: LÀM TRÂU LÀM NGỰA

Bịch!

Nghe Lý Trường Thắng gầm lên, Trịnh Thiên Thái lập tức cong gối quỳ xuống đất, nhìn ông ta bằng vẻ mặt sợ hãi, cố gắng kềm chế cảm xúc của bản thân, hỏi: “Đổng sự Lý, tôi không hiểu ý ông là gì? Tôi đã mạo phạm đến ai?”

Lý Trường Thắng hừ lạnh, khóe mắt hiện lên vẻ sắc lạnh nói: “Có phải Vương Đại Hải là người của ông không?!”

Nghe Lý Trường Thắng quát hỏi, Trịnh Thiên Thái nhanh chóng trả lời: “Đúng, ông ta là cấp dưới của tôi, nhưng việc này có liên quan gì sao?”

Tuy Trịnh Thiên Thái nói thế, nhưng trong lòng ông đã có dự cảm không tốt!

Lúc trước cấp dưới đã báo cáo với ông là Vương Đại Hải bị bộ đội đi tuần của khu rừng phía tây bắt lại, ông vốn định dùng quan hệ để giải quyết, bây giờ xem ra Vương Đại Hải đã chọc phải một người cao cấp nào đó!

Đùng!

Lý Trường Thắng bước lên đá lên vai Trịnh Thiên Thái, duỗi tay chỉ vào ông tức giận nói: “Là cấp dưới của ông, vậy thì không sai rồi! Quỳ đó cho tôi, chờ đó!”

Nói xong!

Lý Trường Thắng không nói gì nữa, trực tiếp cũng cong gối quỳ trong phòng khách!

Trịnh Thiên Thái nhìn thấy cảnh này lập tức trợn mắt há miệng, cơ thể phát run!

Lý Trường Thắng, người giàu nhất Tô Hàng, một người có thể lên trời, lúc này cũng quỳ xuống đất, nhìn vẻ mặt kia, giống như đang chờ đợi một nhân vật lớn còn chưa xuất hiện đến!

Chuyện này chuyện này chuyện này…

Lập tức, đầu Trịnh Thiên Thái chết máy, lỗ tai kêu lên ong ong! Trước giờ ông không ngờ được, có một ngày có thể nhìn thấy cảnh Lý Trường Thắng khong lưng uốn gối quỳ dưới đất.

Cho nên, lập tức, Trịnh Thiên Thái lập tức quỳ bò đến sau lưng Lý Trường Thắng, nói: “Đổng sự Lý, đổng sự Lý, ông nhất định phải cứu tôi đó, chuyện này là do cấp dưới của tôi không hiểu chuyện, tôi… tôi cũng không hiểu rõ lắm.”

Lý Trường Thắng quỳ thẳng người, nhắm mắt nói: “Nói với tôi cũng không có tác dụng gì, chờ người kia đến, ông tự sắp xếp cho tốt đi!”

Đúng lúc này, Lý Trường Thắng vừa dứt lời, bên ngoài sơn trang của Trịnh Thiên Thái lập tức vang lên tiếng thắng xe chói tai vang vọng khắp trời!

Rồi sau đó, tiếng bước chân lộc cộc giống như tiếng chuông báo tang của thần chết, từ xa đến gần, nhanh chóng đến trước mặt!

Trịnh Thiên Thái ngước mắt lên nhìn, lập tức nhìn thấy một người thanh niên có khí thế cực kỳ mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lạnh lùng giống như khinh thường tất cả mọi thứ, làm người ta hoảng sợ, nhịn không được phát run.

Đây là kiểu khí thế túc sát cỡ nào chứ!

Phía sau Tiêu Phong, còn có Long Nhất đi theo, dáng người cao theo, giữa mi mắt mang theo sát ý ngập trời!

Một mình anh đã có thể cản lại hết toàn bộ vệ sĩ trong sơn trang.

Tiêu Phong đi đến, lập tức nhìn thấy hai người đang quỳ dưới đất, nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi: “Lý Trường Thắng, ông biết sai chưa?!”

Lý Trường Thắng lập tức cúi người quỳ lạy nói: “Thuộc hạ đã biết sai, xin cậu hãy trách phạt!”

Tiêu Phong hừ lạnh, dời mắt nhìn Trịnh Thiên Thái đang quỳ dưới đất run rẩy, lạnh lùng nói: “Ông chính là Thiên gia ở Tô Hàng sao?”

“… Đúng, là tôi…” Lúc này Trịnh Thiên Thái run lẩy bẩy, quỳ trên đất, bò rạp người dưới đất, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh đổ đầy trán rơi xuống đất, tạo thành một vũng nước nhỏ.

Không thể ngờ được, Thiên gia Trịnh Thiên Thái được vạn người ở Tô Hàng kính ngưỡng lúc này lại khom lưng uốn gối sợ hãi quỳ trên đất!

Đây chính là Thiên gia, người chỉ cần dậm chân là cả Tô Hàng phải run lên!

Nhưng lúc này ông ta giống hệt như một tên học sinh tiểu học phạm lỗi, ngoan ngoãn quỳ đó chờ xử lý.

“Vương Đại Hải là người của ông sao?” Tiêu Phong hỏi lại, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

Trịnh Thiên Thái không dám giấu, nói: “Là… là người của tôi, thưa cậu, tôi thật sự không biết Vương Đại Hải dám mạo phạm cậu, nếu tôi biết, tôi chắc chắn đã đích thân giết ông ta rồi! Chuyện này không liên quan gì đến tôi… Xin cậu tha mạng, tha mạng!”

Nói xong, Trịnh Thiên Thái liên tục lạy lục xin lỗi, đập đầu xuống đất kêu đùng đùng, nhanh chóng chảy máu, cực kỳ chói mắt!

Tiêu Phong hừ lạnh, nói với Long Nhất ở bên cạnh nói: “Dẫn Vương Đại Hải đến đây!”

Long Nhất nghe vậy, nhanh chóng gọi một cú điện thoại.

Không đến năm phút sau, bên ngoài sơn trang lại vang lên tiếng kèn, sau đó, Tề Thiên Hải đích thân dẫn người đến, nhanh chân vội vàng dẫn Vương Đại Hải đang đeo còng tay bước vào.

Đùng!

Vương Đại Hải quỳ xuống đất, mặt mũi bầm dập, đợi đến khi ông nhìn thấy đại ca Trịnh Thiên Thái của ông và người giàu nhất Tô Hàng Lý Trường Thắng cũng quỳ dưới đất, ông lập tức biết ông chết chắc rồi!

“Thưa cậu, thưa cậu, tha mạng! Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa! Tôi là bị ma quỷ ám… Tôi đáng chết! Tôi hồ đồ! Xin cậu tha mạng cho tôi… chuyện này, tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc mà thôi…”

Lúc này Vương Đại Hải quỳ bò đến trước mặt Tiêu Phong, liên tục quỳ lạy xin lỗi, lạy mười mấy cái thật mạnh, trán cũng bị vỡ!

Tiêu Phong nghe thế, nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Nhận tiền làm việc? Tốt lắm, ai bảo ông làm thế?”

Vương Đại Hải không chút do dự trả lời: “Là Tổng giảm đốc Ngô Khoan Nghiệp, cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị, anh ta bỏ ra một tỷ rưỡi bảo tôi làm như thế! Thật sự, cậu phải tin tôi, tôi vô tội! Xin cậu tha mạng cho tôi!”

“Ngô Khoan Nghiệp?” Tiêu Phong nhắc lại cái tên này, khóe mắt lóe lên sát khí lạnh thấu xương.

Sau đó, anh nhìn Vương Đại Hải nói: “Ác giả ác báo!”

Đùng!

Trong phút chốc, cơ thể Tiêu Phong bùng lên một luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo, sau đó nhấc chân lên đá qua đó, “đùng”, Vương Đại Hải bị đá văng ra xa hơn mười mét, đập mạnh vào vách tườn, mặt tường nứt ra! Mà ngực bụng của Vương Đại Hải đã bị lõm xuống một hình dấu chân, xương ngực gãy nát, nội tạng cũng dập nát, miệng phun máu, ngoẹo đầu chết!

Thấy cảnh này, Trịnh Thiên Thái quỳ dưới đất hoàn toàn sợ hãi!

“Thưa cậu, xin lỗi thật xin lỗi, là do tôi quản lý không tốt, là tôi không biết dạy dỗ cấp dưới đàng hoàng, xin cậu hãy nương tay, tôi… sau này Trịnh Thiên Thái tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, xin cậu hãy tha mạng…’Cuối cùng Trịnh Thiên Thái hoàn toàn sợ hãi kêi to, giọng run rẩy mang theo tiếng khóc!

Tiêu Phong lạnh lùng nhìn ông nói: “Nếu là lúc trước thì ông đã chết rồi! Nhưng tôi vừa đến Tô Hàng, cần một số người làm việc thay tôi.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hiểu rồi, sau này Trịnh Thiên Thái sẽ là người hầu của cậu, suốt đời, không không không, con cháu đời đời của nhà họ Trịnh cũng sẽ nghe theo lệnh của cậu!” Trịnh Thiên Thái cũng không ngu, nhanh chóng lạy liên tục, suốt đời này ông chỉ mới cảm nhận cảm giác sống sót sau tai nạn một lần, đây là lần thứ hai, nhưng lại là lần ông thấy sợ hãi nhất!

Sau đó, Tiêu Phong nhìn Lý Trường Thắng nói: “Đứng lên đi, chuyện này không có liên quan đến ông.’ Lý Trường Thắng cũng không nói nhiều, đứng dậy nhanh chóng đứng ở bên người Tiêu Phong.

Mà Tề Thiên Hải đã canh giữ ở bên ngoài từ lâu, hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện ở bên ngoài, mãi đến khi Tiêu Phong bước ra, ông mới bước lên, cung kính nói: “Cậu Tiêu, còn cần tôi làm gì nữa không?”

Tiêu Phong lạnh nhạt nói: “Giữ bí mật tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nếu vợ tôi có hỏi đến thì ông biết phải nói như thế nào rồi.”

Tề Thiên Hải lập tức nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”

Sau đó ông nhìn theo Tiêu Phong rời đi, trong lòng cũng vô cùng chấn động.

Lúc này ông mới quay đầu lại nhìn Trịnh Thiên Thái đang lau mồ hôi trán, Tề Thiên Hải cũng phất tay rời đi.

Sau khi Tiêu Phong quay về sân nhỏ rồi, Khương Uyển Đồng vội vàng chạy đến, mặt đầy quan tâm lo lắng hỏi: “Sao rồi, bọn họ có làm khó dễ anh không?”

Tiêu Phong xua tay cười nói: “không có, chỉ đi sang đó hỏi vài câu làm ghi chép mà thôi, không sao nữa rồi, có thể yên tâm khởi công nhà máy được rồi.”

Khương Uyển Đồng nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Vậy thì tốt quá, em lập tức đi thông báo với nhóm xưởng trưởng Vương.”

Nói xong, Khương Uyển Đồng lập tức cầm túi xách đi ra ngoài.

Dời mắt đến văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Ngô Thị.

Lúc này Ngô Khoan Nghiệp đang ngồi trên sofa, Khương Kiều Diễm đang ngồi trên đùi anh, hai người hú ha hú hí, dính sát lấy nhau.

Đúng lúc này, điện thoại Ngô Khoan Nghiệp vang lên, anh không kiên nhẫn nghe máy, hỏi: “Chuyện gì?

Cứ nhất định phải gọi cho tôi!”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột: “Tổng giám đốc Ngô, đã xảy ra chuyện rồi! Vương Đại Hải bị bắt! Bên phía nhà máy của nhà họ Khương đã bắt đầu làm việc lại!”

“Cái gì?!” Ngô Khoan Nghiệp lập tức kích động đứng lên, đảo mắt nói: “Sao Vương Đại Hải lại bị bắt? Xảy ra chuyện gì?”

“Không rõ lắm, nghe nói là Tề Thiên Hải ở khu rừng phía Tây đích thân dẫn đội đi bắt! Bắt tại hiện trường!

Tổng giám đốc Ngô, anh nói xem ông ta có khai ra chúng ta không?” Người ở đầu dây bên kia có vẻ rất sốt ruột, hình như đã có ý định bỏ trốn.

Ngô Khoan Nghiệp sa sầm mặt mày, chống nạnh đi qua đi lại vài vòng rồi nói: “Tạm thời anh đừng có gấp, tôi lập tức đi tìm Thiên gia.”

Cúp máy, mặt Ngô Khoan Nghiệp đầy vẻ khó chịu, Khương Kiều Diễm cũng nhích người lại gần hỏi: “Sao thế?”

“Vương Đại Hải bị bắt, nhà máy nhà họ Khương đã làm việc lại bình thường, anh phải lập tức đi tìm Thiên gia.” Ngô Khoan Nghiệp nói, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta chuẩn bị xe và hai va ly tiền.

“Em đi cùng anh.” Khương Kiều Diễm sốt ruột nói.