CHƯƠNG 54: NĂM VỊ CHỦ TỊCH

Nghe vậy, cả phòng họp đều trở nên yên lặng.

Ai cũng mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết Tiêu Phong lấy đâu ra sức mạnh và sự tự tin.

“Được! Nếu không thể giành được sự hợp tác của năm công ty vật liệu, Khương Uyển Đồng sẽ phải tự nhận lỗi từ chức, dự án hợp tác lần này sẽ do Khương Kiều Diễm toàn quyền phụ trách, mà Tiêu Phong cậu cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Khương tôi.”

Khương Chính Thuần lạnh giọng nói, ánh mắt lóe lên vẻ giận dữ.

“Được!” Tiêu Phong hờ hững đáp.

Điều này khiến Từ Phân và Khương Bân Bân vẫn luôn ngồi im lặng có vẻ sốt ruột.

“Tiêu Phong! Cậu làm gì thế? Cậu đồng ý cái gì? Cái này có liên quan gì với cậu chứ? Đây là chuyện của con gái tôi, Uyển Đồng còn chưa gật đầu đâu, cậu là cái thá gì chứ?” Từ Phân ầm ĩ kêu lên: “Ba, con không đồng ý, đồ vô dụng Tiêu Phong này không thể đại diện cho ý chí của con gái con.”

“Không sai! Anh ta không thể đại diện cho chị cháu được.” Khương Bân Bân cũng nói theo, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tiêu Phong.

Cả nhà ba người Khương Kiều Diễm cười trên nỗi đau của người khác vài tiếng, rồi cũng không nói gì nữa.

Tiêu Phong bước từng bước đi tới trước mặt Khương Uyển Đồng đang có vẻ đầy uất ức, nói: “Hãy tin anh.”

Hốc mắt Khương Uyển Đồng hồng hồng, gật đầu nói: “Vâng, em tin anh.”

Cô cũng không biết tại sao, vào giây phút này lại tin tưởng Tiêu Phong như vậy, nhận định mặc kệ Tiêu Phong nói cái gì, đều có thể làm được.

Nghe thấy Khương Uyển Đồng gật đầu đáp ứng, Từ Phân tức thiếu chút nữa thì ngất đi, chỉ vào mũi Khương Uyển Đồng bắt đầu quát mắng: “Khương Uyển Đồng, Khương Uyển Đồng! Con thật ngốc nghếch, sao con có thể tin tưởng con chó nhà có tang này chứ? Cậu ta có thể làm gì chứ? Mẹ… mẹ thật sự bị hai người các con làm cho tức chết rồi.”

Khương Bân Bân cũng vẻ mặt đầy buồn bã, phẫn nộ quát: “Hai kẻ vô dụng! Tôi muốn xem ngày mai hai người dựa vào cái gì lấy được hợp đồng của năm công ty vật liệu.”

Sau khi mọi người giải tán, tiếng quát lớn đó cũng dần biến mất.

Trong phòng họp chỉ còn sót lại Khương Uyển Đồng oán giận và Tiêu Phong vẻ mặt hờ hững.

Cho tới bây giờ, Khương Uyển Đồng vẫn thầm sợ hãi, nhưng cô vẫn kiên định đứng lên, dọn dẹp tài liệu nói: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm những công ty vật liệu kia trao đổi hợp tác.”

Cô cũng không cho rằng Tiêu Phong có thể mang đến cho cô năm công ty vật liệu gì đó, mà cho rằng sở dĩ Tiêu Phong đồng ý là muốn để cô cố gắng đi bàn chuyện hợp tác.

“Không cần, em hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tự nhiên sẽ có người tìm tới cửa.” Tiêu Phong nói.

Nghe vậy, Khương Uyển Đồng sững sờ, hoài nghi hỏi: “Làm sao có thể chứ? Tiêu Phong, anh đừng gạt em.”

Tiêu Phong cười cười, nói: “Trước đây, anh có quen biết mấy người bạn, cũng làm về lĩnh vực vật liệu, lát anh gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Vẻ mặt vốn đang lo lắng của Khương Uyển Đồng lập tức trở nên vui vẻ.

Nhưng sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi, còn có chút sợ hãi, nói: “Nhưng mà, dù anh thật sự có thể giành được sự hợp tác của 5 công ty vật liệu thì cũng không được. Ông nội mới vừa nói, có mấy nhóm người cứ luôn theo dõi chúng ta, đánh đập bốn người nhà máy chúng ta, còn đe dọa các công ty vật liệu lớn, em lo đến lúc đó anh tìm đến những người kia, cũng bị bọn họ đánh chạy.”

Tiêu Phong cười cười, nói: “Không sao, em yên tâm đi, những công ty vật liệu mà anh tìm cũng không phải chỗ những người kia có thể tùy ý ra tay. Dù bọn họ thực có can đảm ra tay thì còn có anh mà, anh sẽ thay em giải quyết.”

Lại nói về Khương Kiều Diễm, lúc này, bà ta đang ở trong khách sạn, khoác trên người áo choàng tắm màu trắng, rõ ràng là vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, dẫm từng bước chân thon dài trắng nõn, trực tiếp quỳ gối trên giường, sau đó ghé vào trong ngực Ngô Khoan Nghiệp, cười khẩy nói: “Anh biết hôm nay trong hội nghị tên Tiêu Phong kia nói cái gì không?”

“Ồ? Nói cái gì?” Ngô Khoan Nghiệp ôm eo nhỏ Khương Kiều Diễm, ngón tay men theo da thịt vuốt v e.

“Cậu ta nói, ngày mai có thể tìm được 5 công ty vật liệu, thật sự buồn cười chết mất, cậu ta coi mình là ai vậy? Chỉ nói mồm mà có thể tìm được năm công ty vật liệu à?” Khương Kiều Diễm cười gằn, đôi mắt quyến rũ đầy vẻ mỉa mai.

“Ha ha ha!”

Ngô Khoan Nghiệp hút xì gà, cười ph óng đãng một tiếng, nói: “Vậy anh thật muốn nhìn xem, ngày mai cậu ta có thể tìm được 5 công ty vật liệu đó không.”

Dứt lời, Ngô Khoan Nghiệp trực tiếp té nhào lên người Khương Kiều Diễm, khiến cô ta thốt lên: “Hừ, anh nhẹ chút, đè lên tóc em rồi.”

Hôm sau, phòng họp nhà họ Khương.

Mọi người đều đang chờ, hơn nữa đã có vẻ rất mất kiên nhẫn rồi.

“Khương Uyển Đồng, không phải cô nói hôm nay sẽ có năm công ty vật liệu tới sao? Cũng đã sắp một tiếng rồi mà sao một bóng người vẫn chưa thấy?”

Khương Kiều Diễm dẫn đầu làm khó dễ, ánh mắt lạnh lùng chất vấn.

“Đúng rồi! Không có khả năng thì đừng có ôm đồm chứ, làm hại mọi người chúng ta đều không vui.”

“Hừ! Một tên vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Khương có thể mang đến cho nhà họ Khương cái gì? Chỉ có vô số trò cười mà thôi!”

“Ông cụ, tôi đề nghị, trực tiếp huỷ bỏ tư cách người tổng phụ trách dự án tập đoàn Lợi Dân của Khương Uyển Đồng “

Mọi người lập tức xúc động.

Khương Uyển Đồng ngồi ở phía dưới cũng vô cùng căng thẳng và sợ hãi.

Cô không ngừng nhìn thời gian trong điện thoại di động, trong lòng không ngừng cầu nguyện Tiêu Phong nói là sự thật.

Thế nhưng, một giờ trôi qua, cô sắp tuyệt vọng rồi.

Chẳng lẽ, Tiêu Phong đang gạt mình sao?

Từ Phân ngồi bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Khương Uyển Đồng, mẹ đã sớm nói với con, Tiêu Phong không đáng tin cậy, nhưng con lại không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, người khác đến bây giờ cũng chưa xuất hiện, mà lại để con ở đây hứng chịu chỉ trích của mọi người. Mẹ nói này, con mau ly hôn với cậu ta đi, mẹ sẽ giúp com tìm một đại gia.”

Khương Bân Bân cũng hùa theo mỉa mai cười một tiếng: “Khương Uyển Đồng, chị đừng đợi nữa, chuẩn bị sẵn sàng thu dọn đồ đạc cút khỏi nhà họ Khương đi.”

Đối mặt áp lực của mọi người, Khương Uyển Đồng có vẻ bất lực, hốc mắt ngấn nước, sau đó ngẩng đầu lên, rất cố gắng giải thích nói: “Tôi tin tưởng Tiêu Phong… cầu xin mọi người, chờ một chút.”

Nhưng mà!

Khương Chính Thuần hừ lạnh một tiếng, nói: “Được rồi! Từ giờ trở đi, bãi bỏ chức vị người tổng phụ trách hợp tác tập đoàn Lợi Dân của Khương Uyển Đồng, sau nà chức vị này sẽ do Khương Kiều Diễm đảm nhiệm. Kiều Diễm, thời gian không nhiều lắm, cháu phải nhanh chóng giành được hợp tác của năm công ty vật liệu.”

Nghe vậy, Khương Kiều Diễm mở cờ trong bụng, mỉm cười, vội đứng dậy, lấy hợp đồng của năm công ty vật liệu đã chuẩn bị ra, nói: “Ông nội, cháu đã sớm chuẩn bị xong, ông nhìn xem.”

Nghe vậy, Khương Chính Thuần kích động nhận lấy hợp đồng, xem kỹ một chút, sau đó vẻ mặt đầy tán thưởng, cười nói: “Giỏi giỏi giỏi! Ông nội quả nhiên không nhìn lầm cháu.”

Những người còn lại nhà họ Khương cũng hùa theo cười nói: “Thật quá tốt rồi, đã giải quyết được tình hình cấp bách rồi.”

“Thực lực của Khương Kiều Diễm là không thể nghi ngờ, không giống một số người, không có thực lực mà còn cứ gắng chống đỡ, thành sự không có bại sự có thừa.”

“Ha ha, người như vậy nên sớm bị đuổi ra khỏi công ty, giữ lại chỉ là loại ăn không ngồi rồi, loại ăn bám mà thôi.”

Ha ha ha!

Phòng họp lập tức tràn ngập tiếng cười nhạo.

Mà sắc mặt Từ Phân trở nên rất khó coi, vỗ bàn một cái, đứng dậy tức giận nói: “Ba, làm sao chuyện này lại trùng hợp như vậy chứ? Căn cứ hợp đồng mà Khương Kiều Diễm lấy được, con dám khẳng định, việc đập phá nhà máy và đe dọa công ty vật liệu chắc chắn là do người của Khương Kiều Diễm làm.”

“Thím, những lời đó không thể nói lung tung. Đây rõ ràng là do tôi cả đêm qua không ngủ, cùng uống rượu với mấy công ty vật liệu, mới có thể lấy được hợp đồng, thím đang ngậm máu phun người.”

Khương Kiều Diễm tức giận nói.

Khương Văn Kỳ và Tiết Mai cùng phụ họa: “Đúng rồi! Con gái tôi vất vả, cả ngày hôm qua chạy ngược chạy xuôi, nào giống Khương Uyển Đồng nhà các người, cứ ngồi ở đó mà chờ, chờ sung rụng sao? Sao không đi chết đi?”

Cả nhà Khương Văn Kỳ đỏ mặt tía tai tranh luận với Từ Phân.

Cả phòng họp trở nên y hệt cái chợ bán thức ăn.

“Đủ rồi!” Khương Chính Thuần cũng phẫn nộ vỗ bàn một cái, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ, bây giờ lời tôi không còn có tác dụng nữa sao?”

Phòng họp lập tức trở nên im ắng.

Rốt cuộc, nước mắt trong hốc mắt Khương Uyển Đồng không kìm được lăn xuống.

Cô cứ luôn đợi Tiêu Phong, nhưng mà anh vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ mình thật không nên tin tưởng anh sao?

Đúng vào lúc này, một trợ lý vội vàng xông vào phòng họp, kêu lên: “Chủ tịch… năm vị chủ tịch tập đoàn Hoa Minh, tập đoàn Vinh Lợi, tập đoàn Vạn Tín, tập đoàn Lợi Nhĩ và tập đoàn Thiên Quân vừa mới ngồi xe chuyên dùng đến dưới sảnh công ty nói… nói muốn gặp ngài.”

“Cái gì?”

Khương Chính Thuần lập tức hoảng hốt đứng dậy khỏi ghế ngồi.

Không riêng gì ông ta, tất cả tầng lớp lãnh đạo trong phòng họp công ty đều kích động đứng lên.

Năm chủ tịch tập đoàn này, chính là người đứng đầu 5 công ty vật liệu hàng đầu của Tô Hàng.

Sao bọn họ lại đột ngột đến công ty của nhà họ Khương như vậy?