CHƯƠNG 43: TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý

Câu nói của Tiêu Phong khiến cả phòng họp yên tĩnh trở lại.

Khương Kiều Diễm nổi nóng, cô ta chỉ vào mặt Tiêu Phong và chửi: “Tiêu Phong, ở đây làm gì có chuyện của anh? Anh lắm mồm làm gì? Cút ra ngoài cho tôi! Đây là buổi họp gia đình của nhà họ Khương, không đến lượt một người ngoài như anh chỉ trỏ tay chân!”

“Đúng vậy! Cậu chỉ như một con chó không có nhà, làm gì có tư cách để lên tiếng hò hét ở đây? Cút!” Tiết Mai cũng phụ họa cùng với con gái, khuôn mặt bà ta lạnh như băng.

Khương Văn Kỳ càng nhìn Tiêu Phong tức giận hơn, ông ta quay lại nhìn về phía Khương Kỷ, trầm giọng nói: “Khương Kỷ! Đây là cậu con rể quý báu của ông đúng không? Không biết lớn nhỏ, không ra thể thống gì cả! Lời của ông cụ chính là thánh chỉ! Mấy người định làm phản sao?”

Khương Kỷ cười xấu hổ, ông ta đứng dậy nhìn, chỉ tay và hét lên với Tiêu Phong: “Tiêu Phong! Đủ rồi! Đây là cuộc họp của nhà họ Khương, cậu là người ngoài, mau cút ra bên ngoài cho tôi! Đừng khiến tôi mất mặt nữa!”

“Ông nói linh tinh gì vậy!” Từ Phân khó chịu đứng dậy, bà ta kéo Khương Kỷ rồi nói: “Tôi thấy lần này Tiêu Phong không hề sai! Đây vốn dĩ là dự án mà Uyển Đồng con gái của tôi mang về, dựa vào đâu mà đẩy con gái tôi ra? Muốn đẩy nó ra cũng được nhưng nhất định phải để con trai tôi tham gia vào, nó là người phù hợp nhất để phụ trách dự án này. Nếu không tôi sẽ không đồng ý!”

Nói rồi, Từ Phân còn kéo Uyển Đồng và nói: “Uyển Đồng, bây giờ con không thể ngu ngốc được. Con không biết làm hay con không muốn làm đều không sao hết, nhưng con phải để cho em trai con tham gia vào.”

“Đúng vậy chị. Chị không làm được cũng không sao, em làm được mà, chị mau nói một câu đi.” Khương Bân Bân cũng sốt ruột, không ngừng đi qua đi lại xung quanh Khương Uyển Đồng.

Còn ở bên này, Khương Kiều Diễm cười khinh bỉ: “Chao ôi, đúng là kỳ lạ, từ bao giờ mẹ kế lại biến thành mẹ ruột rồi? Lúc đầu mấy người đối xử với Khương Uyển Đồng như thế nào, tôi đều nhìn thấy hết cả. Khương Uyển Đồng, cô suy nghĩ kỹ đi rồi hãy quyết định.”

Lúc này Khương Uyển Đồng đang ngồi ở vị trí của mình, trong lòng cô vô cùng hoang mang, ánh mắt cũng phiêu lưu bất định, có những lời cứ mắc lại ở cổ họng mà cô không thể nói ra được.

Cô chưa từng trải qua tình huống này nên trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Phong lại cầm lấy bàn tay lạnh lẽo và đang run rẩy của cô, anh nhìn cô dịu dàng: “Uyển Đồng, em phải tin tưởng vào bản thân mình. Em phải sống vì bản thân mình và Giai Giai. Nếu em không đồng ý thì cho dù bọn họ làm gì cũng không thể cướp được công việc hợp tác này ra khỏi tay em”

“Đúng! Con không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho Giai Giai! Chỉ cần gia đình chúng ta lấy được công việc hợp tác này thì mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, các con mới được ở trong căn nhà rộng hơn. Và con cũng phải tìm cách để kiếm khoản tiền Giai Giai sẽ dùng sau này khi đi học chứ.” Từ Phân đứng ở bên cạnh cố gắng nói xen vào.

Trong lòng của Uyển Đồng rất rối loạn nhưng vừa nghĩ tới Giai Giai, nghĩ tới Tiêu Phong đang đứng ở bên cạnh, trái tim hốt hoảng của cô dần dần bình tĩnh trở lại.

Đúng!

Cô phải sống vì bản thân và vì Giai Giai.

Nếu Khương Uyển Đồng cô đã trở lại được nhà họ Khương thì cô phải học được cách phản kháng, càng phải giành lấy những lợi ích thuộc về gia đình ba người bọn họ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khương Uyển Đồng dần dần trở nên kiên định, cô siết chặt tay, hít vào sâu một hơi rồi đứng dậy. Cô nhìn khuôn mặt nặng nề của Khương Chính Thuần rồi nói: “Ông nội, người bọn họ lựa chọn để hợp tác với tập đoàn Lợi Dân là cháu, vậy nên cháu không đồng ý nhường lại nó cho chị Kiều Diễm, cháu cũng muốn tham gia…”

“Đúng, đúng, đúng! Mọi người đã nghe thấy con gái tôi nói chưa, con bé nói nó muốn tham gia vào, cả con trai của tôi nữa.” Từ Phân cười tươi rạng rỡ, bà ta nói xen ngay vào.

Khương Kiều Diễm rất tức giận, cô ta đi thẳng tới, chỉ tay vào mặt Khương Uyển Đồng rồi hét lên: “Khương Uyển Đồng! Cô điên rồi! Cô không hiểu cái gì mà vẫn muốn tham gia sao?”

“Tôi… tôi có thể học.”

Khương Uyển Đồng yếu ớt nói ra một câu, rõ ràng là cô rất tự ti, không tự tin, cô co người lại về phía sau một chút.

Nhưng lúc đó một bàn tay ấm áp đã ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô.

Tiêu Phong bình tĩnh đứng dậy, anh nhìn chằm chằm vào mặt Khương Kiều Diễm, ánh mắt vô cùng sắc lạnh: “Cô tôn trọng vợ tôi một chút! Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở cô một câu, Uyển Đồng đã nói rồi, cô ấy muốn tham gia! Nếu ai dám cướp thì tất cả đừng ai mong có được công việc hợp tác lần này.”

Thình thịch!

Khương Kiều Diễm bị ánh mắt của Tiêu Phong làm cho giật mình sợ hãi, cô ta lùi về sau mấy bước.

Qúa đáng sợ!

Thái độ của gã Tiêu Phong này sao lại lạnh lùng như vậy?

“Ông nội, ông mau nói đi, dự án hợp tác lần này quan trọng như thế nào, làm sao có thể tùy tiện giao cho một người không biết gì như Uyển Đồng được? Như vậy… như vậy không phải làm bại hoại danh tiếng của nhà họ Khương chúng ta sao!”

Khương Kiều Diễm lập tức cầm lấy cánh tay của Khương Chính Thuần nũng nịu.

Khuôn mặt của Khương Chính Thuần trầm xuống, ông ta suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: “Được rồi! Dù sao dự án này cũng là do Uyển Đồng đem về, nếu nó đã muốn tham gia thì cứ để cho nó tham gia.”

“Ông nội, nhưng mà…”

Khương Kiều Diễm còn định cố nói gì nữa nhưng ông cụ đã giơ tay lên ngăn cản: “Trước đó, ông phải kiểm tra năng lực của hai đứa, mỗi đứa nghĩ ra một phương án hợp tác, sau đó công ty sẽ tiến hành bỏ phiếu kín, người được bỏ phiếu nhiều hơn sẽ phụ trách dự án lần này. Tiêu Phong, Khương Uyển Đồng, hai đứa thấy quyết định này của ông thế nào?”

Ông nói xong, cả ba người trong gia đình của Khương Kiều Diễm đều lập tức hiểu ra, nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt mấy người này.

Đây rõ ràng là ông cụ đang thiên vị cho Khương Kiều Diễm!

Đương nhiên gia đình của Khương Kỷ cũng hiểu rõ điều này, ông ta lập tức phản đối: “Ba, rõ ràng ba đang thiên vị cho Khương Kiều Diễm! Uyển Đồng vừa mới quay lại vẫn chưa biết gì, làm sao nó có thể làm ra được một phương án tốt chứ?”

“Đúng vậy! Ba, làm như vậy là đang làm khó cho Khương Uyển Đồng.” Khương Kỷ không chịu được nữa nên cũng muốn tranh giành cho mình một chút.

Lúc này, đến cả Khương Uyển Đồng cũng không tự tin lắm, cô ngẩn người nhìn về phía Tiêu Phong.

Còn Tiêu Phong lại bước một bước lên phía trước, anh thản nhiên nhận lời: “Vâng! Cứ làm như những gì ông nội nói đi ạ!”

Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, Từ Phân và Khương Bân Bân đều không ngừng trách móc Tiêu Phong, đúng là quá vội vàng!

“Chịu như vậy là quá đủ rồi! Gã Tiêu Phong kia đúng là một gã ngốc! Đồng ý chuyện gì không đồng ý lại đi đồng ý chuyện này!”

Từ Phân giận điên người, cộp cộp cộp, bà ta nện giày cao gót thật mạnh xuống nền nhà rồi ra khỏi phòng họp.

“Ha ha ha! Gã Tiêu Phong này còn tưởng mình giỏi giang lắm, thực ra hắn chỉ là một thằng ngu thôi! Làm như vậy không phải là tặng nguyên công việc hợp tác đó cho Khương Kiều Diễm sao!”

“Ha ha, đúng là làm trò linh tinh, tốn thời gian!”

Mọi người trong gia đình nhà họ Khương lần lượt rời đi.

Cả căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại một mình Khương Uyển Đồng đang vô cùng lo lắng, căng thẳng và Tiêu Phong vẫn rất thản nhiên.

“Tiêu Phong, xin lỗi anh, đều là lỗi của em, đều trách em, cái gì em cũng không biết.”

Khương Uyển Đồng ngồi ở ghế của mình, hai mắt đỏ ửng, buồn rầu, tóc tai rũ xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô. Bàn tay cô đặt trên đùi, không ngừng chà qua chà lại quần áo vào nhau.

Lúc này trong lòng Khương Uyển Đồng chỉ có sự tủi thân và tự trách móc bản thân mình.

Những giọt nước mắt như pha lê tuôn chảy từ đôi mắt như hồ nước mùa thu của cô và mang theo những tiếng sụt sịt khe khẽ.

Tiêu Phong bước tới, ôm cô vào trong lòng, an ủi: “Em phải học được cách tin tưởng vào bản thân mình. Em cứ yên tâm đi, vẫn còn một thời gian nữa mới tới ngày dự án bắt đầu, anh sẽ giúp em hoàn thành phương án hợp tác.”

“Thật vậy sao? Khương Uyển Đồng ngẩng đầu lên, hai mắt cô long lanh nước mắt nhìn về phía Tiêu Phong.