“Vì sao chúng tôi phải đổi phòng? Phòng này là chúng tôi đặt trước rồi mà.” Dương Mạn Ny không vui nói.

Rõ ràng là phòng này mình đã đặt trước, mọi người cũng đã ngồi xuồng, vậy mà còn muốn đổi phòng, có ai làm ăn như thế sao?

“Thật xin lỗi, vừa có một đoàn khách rất đông đi đến, họ muốn gian phòng lớn……các vị có thể đổi được hay không ạ?” Nhân viên phục vụ cười thẹn thùng.

“Không đổi!” Dương Mạn Ny từ chối quyết đoán.

Vì muốn yên tĩnh nên nàng đã đặt trước phòng này, sao có thể đổi được.

Nhân viên phục vụ hơi giật mình, xin lỗi một câu rồi quay người đi ra ngoài.

Rất nhanh, âm thanh ồn ào bên ngoài lại truyền vào.

Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi cau mày.

“Để tôi ra ngoài xem có chuyện gì.” Diệp Mặc đứng lên.

“Cẩn thận một chút.”

Động tĩnh bên ngoài hơi lớn, Tô Ngọc Tình hơi lo lắng.

Diệp Mặc gật đầu, đi ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại.

Trên hành lang, có một đoàn người đang đi đến, có mấy người đầu hói bụng phệ, có một loại khí chất của nhà giàu mới nổi.

“Là gian phòng này đúng không.”

Nhìn Diệp Mặc đi đến thì người đi đầu quay sang hỏi nhân viên phục vụ.

“Vâng! Nhưng mà họ đã nói rằng mình không muốn đổi rồi.”

Nhân viên phục vụ hơi nhìn Diệp Mặc, vẻ mặt khó xử.

“Không phải họ chỉ có 3 người à, cần gian phòng lớn như thế để làm gì? Đây chính là lãng phí, theo ta thì nên đổi.”

“Đúng thế!” đám người phía sau cũng ồn ào.

“Cậu qua một bên đi, để tôi tự mình đi.”

Người đàn ông béo đi đầu phất phất tay với nhân viên phục vụ.

Tiếp theo thì quay sang nói với Diệp Mặc.

“Người anh em, cậu thấy đấy, bọn anh hơi nhiều người, mà các cậu chỉ có 3 người, chiếm cái phòng lớn như vậy thì không tốt lắm đâu! Nể mặt anh một chút, đổi cho bọn anh đi.”

Người đàn ông béo cười, móc ra điếu thuốc lá, giả bộ đưa cho Diệp Mặc.

“Tôi không hút thuốc lá.” Diệp Mặc thờ ơ.

“Không nể mặt sao?”

Sắc mặt người đàn ông béo nháy mắt lạnh xuống.

“Không có quy định nào nói ba người thì không thể ngồi phòng lớn mà nhỉ? Chúng tôi đã đặt trước rồi, còn vấn đề gì không?” Diệp Mặc lạnh lùng nói.

“A! còn rất mạnh mồm nhỉ! Cậu có biết mấy anh là ai không?”

Người đàn ông béo giận giữ nói.

Mấy người đằng sau cũng giận dữ.

“Các người là ai thì có liên quan gì đến tôi.” Diệp Mặc liếc nhìn họ, không khách khí chút nào.

“Nhóc con, cậu giỏi đấy! Có giỏi thì cậu báo tên ra, có tin anh sẽ làm cho cậu không sống nổi ở thành phố H này không?” Người đàn ông béo dẫn đầu nói.

Tên này không nể mặt mình, lại còn dám cuồng vọng như vậy.

“Không cần anh quan tâm.” Diệp Mặc vẫn không thèm khách khí.

“Mày….được, mày giỏi.” Tên béo hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.

Diệp Mặc không sợ hãi chút nào, híp mắt nhìn tên béo.

Hắn chiếm lý nên căn bản không sợ, coi như đối phương muốn ra tay thì với thể trạng của hắn bây giờ, cả đám người này xông lên cũng không làm gì được hắn.

“Chuyện gì thế?”

Lúc này, một tiếng hô vang lên từ phía sau đám người.

Tiếp đó thì một bóng người vội vàng đi tới.

Diệp Mặc nhìn qua, khẽ cau mày.

Hắn nhận ra người này, chính là quản lý lúc trước của hắn, Cao Cường.

“Vì sao anh ta lại ở đây?” Diệp Mặc hơi khó hiểu.

Cao Cường bước nhanh đến, vẻ mặt buồn bực.

Mình chỉ ra gọi cuộc điện thoại, thế mà trở về đã thành ra thế này rồi.

“Người anh em Cao này, không phải chúng tôi muốn gây chuyện, mà tên nhãi này rất ngông cuồng! Tôi đã nhẹ nhàng khuyên cậu ta đổi chỗ rồi, vậy mà cậu ta không nể mặt chút nào, lại còn dám mắng tôi nữa chứ, cậu nói có tức hay không.”

Người đàn ông béo được gọi là giám đốc Kim tức giận nói.

Cao Cường cười khổ.

Đám người này đều là ông chủ, cũng có chút tài sản, giống như vị giám đốc Kim này, tài sản có mấy trăm triệu, bình thường rất bá đạo, sao có thể chịu nổi chuyện này.

Tiếp theo, Cao Cường giương mắt lên nhìn về phía Diệp Mặc.

Lần đầu tiên thì Cao Cường hơi bất ngờ một chút.

Tên này cũng quá đẹp trai rồi.

Nhìn lần thú hai thì thấy không đúng lắm, vì sao nhìn thấy quen quen.

“Diệp Mặc?”

Cao Cường bật thốt.

“Thì ra là quản lý Cao.” Diệp Mặc cười cười.

Cao Cường nhất thời chấn động, ngây ra như phỗng.

Vậy mà đúng là Diệp Mặc!

Đáng chết!

Sau đó Cao Cường liền biến sắc, thầm kêu hỏng bét.

Vì sao lại đụng phải tên kìa ở đây.

Cao Cường nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Người anh em Cao, cậu biết tên nhãi này à?”

Vị giám đốc Kim hỏi.

“Giám đốc Kim, vị này….anh không thể trêu vào đâu!”

Cao Cường tiến lên bên tai vị giám đốc kim rồi nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” giám đốc Kim chấn động.

Chẳng nhẽ tên nhãi này có lai lịch hay địa vị gì rất sao à?

“Anh ta….” Cao Cường lại nói nhỏ vài câu.

Sắc mặt giám đốc Kim càng ngày càng trắng bệch, đôi mắt cũng càng ngày càng trừng to.

Vị này…..đúng là không trêu nổi!!