Trong những ngày nắng hạ chói chang, một tháng đã qua nhanh như bóng câu ngang cửa sổ.

Trong một tháng này, Lâm Động lại tiếp tục lấy thêm nước thuốc Thạch Phù Linh Dịch về cho Lâm Khiếu. Dưới công dụng kỳ diệu của dược thủy này, thương thế đã tồn tại bấy lâu trong cơ thể của Lâm Khiếu dường như đã khôi phục hoàn toàn, làm cho nỗi u sầu và chán chường từ trước đến nay của ông hầu như đã biến mất.

Trong thời gian này, thành tựu luyện thể của Lâm Động cũng tăng lên một cách thần kỳ. Dưới sự tác động của Thạch Phù Linh Dịch, cảm giác ngứa ngáy và đau nhức như giòi bọ đục từng lóng xương trong cơ thể của Lâm Động càng ngày càng dữ dội. Hơn nữa, dưới những cơn đau này, hắn có thể cảm giác được rõ ràng thể trạng và lực lượng đều tăng trưởng nhanh chóng.

Cảm giác này làm cho Lâm Động hết sức vui sướng, bởi vì hắn hiểu được mình sẽ rất nhanh có thể đạt tới Thối Thể đệ ngũ trọng chân chính.

Vù…..Vù……

Bên trong một sơn động mát mẻ, một thân ảnh đang vẻn vẹn dùng song chỉ ấn lên nền đất, hai chân song song với mặt đất, chỉ bằng lực lượng của song chỉ mà chống đỡ thân thể đang không ngừng rung động. Mồ hôi tuôn ra làm quần áo của hắn ướt đẫm, chảy thành từng dòng trên khuôn mặt hắn rồi tuôn xuống đất, tạo thành một vũng nước nhỏ.

Phanh….phanh….!!!

Bắp thịt toàn thân của hắn lúc này nổi lên cuồn cuộn, bất quá ước chừng sau nửa giờ, Lâm Động cuối cùng đã hoàn toàn kiệt sức, cánh tay mềm nhũn ra, thân thể ngã xuống, nằm xoài trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển. Mỗi bộ vị trên thân thể đều truyền đến một cảm giác vô lực tuyệt đối, càng ngày càng kéo dài.

Phốc…!!!

Lâm Động cắn răng, nhẫn nại hết sức, cố gắng gượng thân thể đang bủn rủn vì kiệt lực dậy, sau dó cũng không cởi quần áo, lê thân hình vào bên trong Thạch Trì.

Khi Lâm Động lọt vào Thạch Trì, trong ao lập tức trào ra bọt khí màu đỏ nhạt, sau đó vô khổng bất nhập (không chừa một lỗ nào trên thân thể - Lỗ ấy cũng vào à? Gớm! – DG) chui vào những lỗ chân lông trên người của Lâm Động.

Lâm Động duỗi thẳng tứ chi, phiêu phù trên mặt thạch trì. Hiện tại, hắn chỉ có khả năng hấp khí để bổ sung lực lượng và có thể cảm nhận được tất cả tế bào trong người giờ đều phát ra âm thanh phản đối. Nhưng sự kháng nghị này khi được chất lòng màu đỏ chảy qua lập tức biến thành một sự tham lam cực độ, điên cuồng thôn phệ từng ngụm từng ngụm một.

Lâm Động nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ cảm giác cạn kiệt rồi được bổ sung này, vừa muốn duỗi lưng một cách lười biếng, thì thân thể hắn không khống chế được nên kịch liệt run rẩy. Một cơn đau nhức từ tận trong xương tủy kéo đến, rồi lan nhanh ra mỗi bộ vị trên thân thể hắn.

Cơn đau thình lình ập đến làm cho Lâm Động nghiến chặt hàm răng, nhưng trong nháy mắt sắc mặt hắn lại hiện lên vẻ mừng như điên.

"Muốn đột phá!"

Cảm giác này, chình là cảm giác Lâm Động rất mong chờ trong một tháng nay, cơ hội để đột phá!

Cơn đau nhức nhanh chóng lan tràn. Loại cảm giác này giống như xương tủy của bản thân bị một mũi khoan bằng kim cương dùi thằng vào bên trong. Ở thời khắc này, Lâm Động có thể nhận thấy rất rõ, cốt cách trong cơ thể tựa hồ ngày càng trở nên mạnh mẽ và cứng cáp dưới một tốc độ chậm rãi.

Cơn đau đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, bất quá chỉ duy trì trong năm phút thời gian thì đã nhạt đi dần dần.

Cùng với sự biến mất của cơn đau, tinh thần của Lâm Động đột nhiên trở nên phấn chấn, thân hình nhảy lên đứng thẳng trong thạch trì, mà bên trong cơ thể bắt đầu vang ra từng âm thanh lách cách thanh thúy. Thân thể vốn cao lớn của hắn giờ đây dường như lại được tăng lên một chút, nhìn qua lại cáng thêm cường tráng.

Ba…ba…ba…ba…

Vừa rơi xuống đất, Lâm Động lập tức thi triển ra bộ Thông Bối Quyền mà hắn đã vô cùng thuần thục. Âm thanh thanh thúy kia càng liên tục vang vọng trong sơn động, ẩn ở bên trong hàm chứa lực đạo cường mãnh, còn hơn lúc trước nhiều, hiển nhiên là còn mạnh hơn một bậc.

Phanh…!!!

Đợi đến tiếng vang thứ chín kết thúc, Lâm Động đánh mạnh một quyền lên khối nham thạch, chỉ thấy tảng đá kia lập tức nứt ra vài cái khe. Sau khi tiến vào Thối Thể đệ ngũ trọng, bất luận là cường độ thân thể hay lực lượng thì Đệ Tứ Trọng cũng không cách nào so sánh được.

Nhìn thấy tràng cảnh này, Lâm Động cũng khẽ tươi cười, vừa định thu công trở lại, trong lòng chợt động, thủ thế chưa thu về mà ngược lại hắn nhắm chặt đôi mắt, cảm thụ kình đạo đang xuyên qua từng bắp thịt lẫn cân cốt một cách quỷ dị.

Trong lúc đang cảm thụ, thân thể của Lâm Động theo luồng kình đạo đang chảy xuôi qua, lại xuất hiện những dao động rất nhỏ, thậm chí từ y phục đến làm da đều giống như nổi lên từng gợn sóng rất nhẹ.

Tất cả cơ nhục trong người đều giống như bị thổi phồng lên, phát ra một tầng lực lượng mạnh mẽ, cuối cùng nhanh chóng ngưng tụ lại trên cánh tay của Lâm Động.

Ba…!!!

Khi lực lượng dũng mãnh tầng tầng lớp lớp tràn đến nắm tay của hắn, đôi mắt đang nhắm lại của Lâm Động đột nhiên mở ra, một âm thanh răng rắc cực nhỏ từ trong cơ thể hắn lặng yên truyền đến.

Âm thanh này cũng không lớn lắm, nhưng lại hàm chứa lực lượng cương mãnh tràn ngập!

Phanh…!!!

Lực tới quyền ra. Lâm Động hít sâu một hơi, quát khẽ một tiếng, trực tiếp hung hăng đánh mạnh một quyền lên tảng đá cứng rắn trước mặt. Một âm thanh trầm thấp vang lên, từng khe nứt trên tảng đá nhanh chóng lan ra, cuối cùng nghe "Bịch" một tiếng rồi bạo liệt vỡ vụn.

"Uy lực thật mạnh!"

Lâm Động trợn mắt há mồm nhìn tảng đá kia bị vỡ ra tứ phân ngũ liệt, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin. Loại uy lực này quả thật có thể so sánh với một số loại võ học Tam phẩm tiểu thừa!

"Tiếng vang thứ mười của Thông Bối Quyền cư nhiên lại cường mãnh như vậy!"

Một lát sau, cuối cùng Lâm Động cũng hồi phục lại tinh thần, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Đây chính là lần đầu tiên hắn thi triển được tiếng vang thứ mười, mà uy lực kia cũng làm cho hắn hiểu được tại vì sao tiếng vang thứ mười cư nhiên lại khó tu luyện đến như vậy! Thì ra lại có uy lực đến bực này!

Dựa theo phỏng đoán của Lâm Động, nếu hiện tại hắn gặp Lâm Hồng, chỉ cần bằng vào tiếng vang thứ mười của Thông Bối Quyền thì có thể đối chiến mà không phân cao thấp. Tam phẩm võ học, cho dù đối với Lâm gia mà nói, cũng chỉ có vài loại ít ỏi mà thôi. Hiện tại, trong lứa thiếu niên đồng bối, người có tư cách tu luyện chỉ sợ rằng thật sự muốn tìm cũng không được.

- Hắc…hắc…Lâm Hồng, người cứ chờ mà xem!

Nhớ lại ngày đó, Lâm Hồng mạn bất kinh tâm, cường ngạnh bắt Thanh Đàn làm vật của hắn! Nhớ đến hình dáng đáng hận của hắn, Lâm Động không nhịn được mà siết chặt nắm tay, cúi đầu cười lạnh, sau đó hướng mắt về Thạch Trì, rồi cau mày. Trải qua một thời gian dược Thạch Trì tẩy lễ, hắn phát hiện ra Thạch Phù Linh Dịch ngày ngày càng trở nên bị loãng, đã bắt đầu xuất hiện sự hao hụt, hiệu quả so với thời điểm bắt đầu xa xa cũng không bằng được.

- Xem ra, Thạch Phù Linh Dịch bị thạch trì pha loãng đã không còn đủ cho nhu cầu hiện tại của ta. Sau này muốn nhanh chóng đạt đến giai đoạn quan yếu, Thối Thể đệ lục trọng, có lẽ chỉ có khả năng sử dụng Thạnh Phù Linh Dịch đầy đủ mà thôi!

Thối Thể đệ lục trọng, xem như là quan ải trọng yếu nhất trong bước đầu tu luyện. Đã đạt đến tầng thứ này, đó chính là có thể tu luyện ra căn nguyên của Nguyên Lực, cũng là mới có thể được tính là bước vào cánh cửa lu luyện!

Bởi vậy, tầm quan trọng của nhất trọng này không cần nói thì cũng hiểu được. Bạn đang đọc truyện tại - http://nettruyenhay.net

Lâm Động lộ vẻ trầm ngâm. Sau đó, lấy một cái chai trong suốt từ trong người ra, Thạch Phù Linh Dịch chứa bên trong hầu như đã bị rót mất một nửa.

Nhìn số lượng Thạch Phù Linh Dịch đầy đủ còn lại, khóe miệng Lâm Động mới nở một nụ cười yên tâm.