- Lâm Lang Thiên?!

Lăng Thanh Trúc, Tiểu Viêm và những người từng biết Lâm Lang Thiên thấy thế đều giật thót, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi.

Lâm Lang Thiên sao lại là Dị Ma Hoàng? Sao lại như vậy?

- Hắn không phải Lâm Lang Thiên…

Ánh mắt Lâm Động nhìn thân ảnh quen thuộc đó không có nhiều dao động, hắn có thể cảm nhận được Lâm Lang Thiên trước mặt chẳng qua chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

- Hà hà, dường như phản ứng của ngươi với người này rất mạnh…

Dị Ma Hoàng cười, hắn nhìn lại bản thân:

- Xem ra bộ dạng này tạo cho các ngươi đả kích rất lớn.

- Bộ dạng này đúng là khiến ta kích động muốn giết ngươi lần hai.

Lâm Động thản nhiên nói, tuy năm đó Lâm Lang Thiên đã chết trong tay hắn nhưng hắn không ngại sẽ giết “hắn ta” một lần nữa.

Nhưng…như vậy cũng tốt, con đường tu luyện của ta bắt đầu từ Lâm Lang Thiên, giờ khi ta đã đạt đến đỉnh cao, lại giải quyết mọi ân oán với ngươi, dù rằng “Lâm Lang Thiên” này không phải thực sự là ngươi.

Lâm Lang Thiên cười, hắn quan sát Lâm Động, cuối cùng thở dài:

- Không ngờ lại có người đạt tới Tổ Cảnh thật, ta thất sách rồi, xem ra Phù Tổ hắn ta cũng để lại đường lùi.

- Thế gian này không thuộc về các ngươi. Đến từ đâu thì về đấy đi!

Lâm Động cụp mắt lạnh lùng nói.

- Ta có thể cảm nhận được oán hận của ngươi với ta. Xem ra để đạt đến Tổ Cảnh ngươi cũng phải trả giá rất lớn. Như vậy mà bảo ta quay về, ngươi cam tâm sao?

Lâm Lang Thiên cười.

- Đúng là có chút không cam tâm…

Lâm Động ngẩng lên hít một hơi sâu, nhìn lên bầu trời, dường như ở đó có hình ảnh một thiếu nữ với mái tóc đuôi ngựa hiện ra rồi dần tan biến.

Để đạt được mức này hắn đã mất cả nàng…Nếu không giết chết tên khốn nhà ngươi, thì thật không thoải mái chút nào!

Ánh mắt Lâm Động dần trở nên lạnh băng, mọi người đều cảm nhận được trời đất bắt đầu rung chuyển, ánh sáng chói loà trào dâng rồi hội tụ lại phía sau Lâm Động.

- Nếu vây thì ngươi cứ ở lại đi!

Lâm Động siết tay lại, tám tia sáng bắn tới vây quanh hắn, là Bát đại tổ phù.

Vút vút!

Ngay sau đó có vô số tia sáng khác nữa, là Cửu đại thần vật, Tổ Thạch, Đại Hoang Vu Bi…

- Cuối cùng ngươi cũng thành công rồi…

Ánh sáng hiện lên trên Tổ Thạch, Nham nhìn Lâm Động, uy lực từ hắn giống hệt với Phù Tổ năm ấy, điều này khiến Nham mừng rỡ.

Có ai ngờ được thiếu niên yếu ớt ở Thanh Dương Trấn năm đó lại đứng trên đỉnh cao nhất của trời đất, vị trí từ trước tới nay chỉ có Tổ Phù mới sánh được với hắn.

- Tạm thời thay đổi các ngươi một chút.

Lâm Động nhìn Nham cười, chỉ là nụ cười có chút tang thương, hắn nắm tay lại, cửu đại thần vật nối liền với nhau dường như biến thành một cây đại thương bảy màu, toả ra thứ sức mạnh khủng khiếp.

Lâm Động hiện nay đã thực sự ở trên đỉnh cao nhất, thực lực không hề thua kém Phù Tổ, tuy cửu đại thần vật lợi hại nhưng vẫn nghe theo sự điều khiển của hắn.

Lâm Động tay cầm trường thương bảy màu, bát đại tổ phù bay quanh người, phát ra một thứ uy lực đứng trên mọi thứ trong trời đất khiến cường giả phía dưới kích động đến run rẩy.

Đây mới là hy vọng thật sự!

Chỉ có thực lực chí cao vô thượng mới ngăn chặn được Dị Ma Hoàng!

- Giết ta? Phù Tổ còn không làm được. Ngươi đã là Tổ Cảnh, vậy thì sao nào?

Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động, cười nhạt.

Uỳnh!

Lâm Động không đáp, bàn tay đưa về phía Lâm Lang Thiên nắm lại, khoảng không gian vạn trượng xung quanh lập tức sụp xuống, thứ uy lực có thể nghiền nát một cường giả vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp đè xuống.

Lâm Lang Thiên chập tay lại, hoả diệm đen bùng nổ từ trong cơ thể hắn chặn lại áp lực đang đè xuống.

- Ha ha, vậy hãy để bản hoàng lĩnh giáo xem vị Tổ mới xuất hiện lợi hại đến mức nào!

Lâm Lang Thiên cười lớn, ma khí cuộn trào quanh người hắn biến thành vô số dòng chảy ma khí đặc quánh, uốn lượn trên bầu trời.

Rầm rầm!

Nhưng nơi dòng ma khí đi qua, mọi người kinh hãi khi thấy không gian đều vỡ vụn, vô số khe nứt đen lan rộng trên bầu trời.

Lâm Động khẽ giậm chân, ánh sáng chói loà cuộn trào như vũ bão. Trong thứ ánh sáng đó không chỉ có nguyên lực vô tận mà còn có tinh thần lực dồi dào, thậm chí bao hàm sức mạnh của cả trời đất này.

Ánh sáng bảy màu biến thành một cái quang bàn lớn hàng mấy chục trượng, chầm chậm xoay chuyển mặc cho ma khí lao tới, cuối cùng đánh thẳng lên nó.

Rầm rầm!

Trời đất rung chuyển dữ dội, chỉ sức mạnh toả ra đã khiến cường giả Luân Hồi Cảnh cũng tái mặt, họ biết rằng, với thực lực của họ chỉ cần chạm vào một chút cũng hồn bay phách lạc.

Mấy người Sinh Tử Chủ vẻ mặt đầy ngưng trọng nhìn trận giao đấu trên trời, thực lực của Dị Ma Hoàng có lẽ tương đương Tổ Cảnh, tính ra Lâm Động và hắn thuộc cùng một tầng thứ, giao đấu có thể nói là kinh thiên động địa.

- Có điều…Sư phụ năm đó cũng liều mình với Dị Ma Hoàng nhưn vì khoảng cách không lớn nên muốn thắng hắn là rất khó khăn..

Sinh Tử Chủ do dự một chút, nói:

- Trận đại chiến thiên địa đó kéo dài nhiều năm như vậy, cuối cùng sư phụ bất đắc dĩ phải thiêu đốt luan hồi để phong ấn Dị Ma Hoàng và khe hở Vị Diện lại…

Mấy người Viêm Chủ nghe vậy chau mày, năm đó như vậy, lẽ nào giờ Lâm Động cũng phải thiêu đốt luân hồi phong ấn Dị Ma Hoàng? Nếu vậy không phải sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn sao?

- Cũng chưa chắc…Muốn giết Dị Ma Hoàng hoàn toàn cũng không phải không có cách.

Sinh Tử Chủ trầm ngâm nói.

- Ý tỷ nói là…đệ nhất thần vật?

Mấy người Viêm Chủ giật mình, rồi nhíu mày:

- Rốt cuộc đệ nhất thần vật là gì?

Đến họ cũng không biết nhiều vệ đệ nhất thần vật, điều duy nhất họ biết đó là, đến sư phụ cũng không thể điều khiển nó, nếu không đại chiến năm đó đã kết thúc thắng lợi lâu rồi.

Họ nhìn nhau, ánh mắt mơ hồ, thực sự đệ nhất thần vật quá thần bí.

- Đệ nhất thần vật có lẽ chính là ngọn nguộn của Thái Thượng lực.

Một giọng nói khẽ vang lên, Sinh Tử Chủ ngoảnh lại thì thấy Lăng Thanh Trúc tiến lại.

- Ngọn nguồn của tinh thần lực?

Mấy người Sinh Tử Chủ khựng người, họ cũng biết về Thái Thượng lực, nắm đó Phù Tổ cũng từng cho họ cảm ứng nhưng ngoài Băng Chủ ra những người khác đều không thành công.

- Ừm.

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, dường như nàng ngưng thần nhìn không gian này, nói:

- Ta chỉ có thể cảm ứng được đến mức này, còn muốn nắm bắt là không thể. Bước này có lẽ chỉ Tổ Cảnh mới làm được.

- Vậy Lâm Động có làm được không?

Sinh Tử Chủ vội hỏi.

- Chàng cũng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, hơn nữa cảm ứng được Thái Thượng rồi. Ta nghĩ có lẽ chàng cũng đoán được phần nào. Còn về việc có nắm bắt được không thì ta không rõ. Dù sao năm đó đến Phù Tổ còn thất bại…



Mấy người Sinh Tử Chủ gật đầu, giờ họ chẳng giúp được gì, chỉ có thể trông chờ Lâm Động sẽ thực sự điều khiển được đệ nhất thần vật…

Rầm rầm!

Trên không trung, hai quang ảnh đầy uy lực đâm sầm vào nhau, cùng lúc đó, không gian nhanh chóng vỡ vụn.

Cuồng phong cuộn trào, trời đất rung chuyển dữ dội, tựa như đến ngày tận thế.

Lâm Động tiến lên Tổ Cảnh có thể khống chế sức mạnh trong trời đất, Dị Ma Hoàng cũng có ma khí vô tận, hai bên giao đấu không biết mệt mỏi.

Keng!

Trường thương bảy màu với ánh sáng chói loà đánh lên ma thương, cả hai ánh mắt đều lạnh băng. Xung quanh hai người là ánh sáng rực rỡ và ma khí bùng nổ.

Grào!

Ánh sáng ngưng tụ biến thành con cự long bảy màu hàng mấy chục vạn trượng, cự long uốn lượng, tiếng long ngâm vang vọng mọi ngóc ngách trên thế gian.

Grừ!

Phía sau Dị Ma Hoàng cũng có một ma ảnh xuất hiện, ma ảnh đó không hề nhỏ hơn cự long bảy màu, xung quanh là vô số cánh tay, trên mỗi bàn tay đều có một con mắt khổng lồ ánh lên sự hung tnà.

Rầm!

Cự long bảy màu và ma ảnh lao thẳng vào nhau, sóng năng lượng bùng nổ khiến Loạn Ma Hải phái dưới nổi những con sóng hàng vạn trượng.

Cả hai đều bị chấn động bật ra sau mấy trăm trượng, với mỗi bước chân giậm xuống là không gian như vỡ vụn.

Trận đấu kinh thiên động địa của hai bên vẫn chưa phân thắng bại.

- Ta đã nói rồi, dù là cường giả Tổ Cảnh cũng chỉ ngang ngửa với ta mà thôi. Phù Tổ năm đó còn không làm gì được bản hoàng, huống hồ là ngươi?

Dị Ma Hoàng tay cầm ma thương khẽ rung lên, không gian vỡ vụn, hắn cười.

- Đại quân của Dị Ma tộc rất nhanh sẽ tràn vào thế gian này từ khe hở Vị Diện, đến lúc đó các ngươi chống lại thế nào?

Cường giả phía dưới nghe thế mặt đều biến sắc, vội nhìn về phía khe hở Vị Diện. Quả nhiên ở đó bắt đầu có ma khí tràn ra, dường như trong đó còn có vô số ma ảnh.

Mấy người Sinh Tử Chủ sắc mặt nặng nề, một khi Dị Ma tộc xâm nhập thì đó sẽ là đại chiến thiên địa thực sự. Đến lúc đó chắc chắn họ sẽ trả một cái giá cực lớn.

Lâm Động cũng ngẩng lên nhìn khe hở Vị Diện, rồi nhìn sang Dị Ma Hoàng trong hình dạng của Lâm Lang Thiên, chậm rãi nói:

- Phù Tổ thất bại không có nghĩa là ta cũng thất bại. Vì đây là thế giới của bọn ta!

Ánh mắt Dị Ma Hoàng loé dị quang.

- Ngươi có thể cho ta biết mục đích các ngươi đến Vị Diện này không? Không chỉ đơn thuần là chém giết và chiếm cứ đúng không?

Lâm Động nói.

Dị Ma Hoàng nắm chặt ma thương, ánh mắt loé hàn quang, không định nói gì với Lâm Động, ma khí khủng bố cuộn trào.

- Xem ra ngươi không muốn nói. Nhưng dù ngươi không nói thì ta cũng biết.

Lâm Động cười.

- Chắc hẳn các ngươi đến vì thứ gì đó?

- Thứ các ngươi cần, ở chỗ bọn ta, có lẽ được gọi là đệ nhất thần vật đúng không?

Dị Ma Hoàng nhìn Lâm Động, cuối cùng cười:

- Xem ra ngươi biết cũng không ít…Nếu đã vậy thì ngươi có biết lai lịch của vị Phù Tổ đại nhân mà các ngươi kính ngưỡng không?

Lâm Động nheo mắt.

- Phù Tổ đại nhân đó cũng không phải người của thế giới các ngươi. Hắn đến từ cùng một nơi với ta, hơn nữa, mục đích cũng giống ta.

Dị Ma Hoàng cười khảy:

- Có phải rất nực cười không? Vị chúa cứu thế của các ngươi thật ra cũng có dụng tâm khác, chỉ có điều con đường hắn chọn khác với ta mà thôi.

Sắc mặt mấy người Sinh Tử Chủ tái nhợt, thân thể run lên dữ dội.

- Điều này khi ta tiến vào Tổ Cảnh là cảm giác được rồi.

Ở đây chỉ còn Lâm Động là bình tĩnh, hắn nhìn Dị Ma Hoàng bình thản nói:

- Đừng so sánh ngươi với Phù Tổ, tuy ngài không phải người của thế giới này, dù mục đích của ngài là gì, nhưng ít nhất bọn ta biết ngài đã từng cứu vô số sinh linh ở đây. Chỉ vậy là đủ.

Sự chấn động trong Loạn Ma Hải dần dịu lại, mọi người đều gật đầu, dù Phù Tổ có mục đích gì đi nữa, nhưng dù thế nào nếu không có Phù Tổ thì thế gian này đã bị huỷ diệt.

Dị Ma Hoàng cười khảy, cũng không nói gì thêm, hắn nhìn Lâm Động:

- Bây giờ ngươi là hy vọng cuối cùng nhỉ? Chỉ cần giết được ngươi là thế gian này sẽ tuyệt vọng đúng không?

- Ngươi và ta cùng một tấng thứ, đúng là không dễ dàng gì để giết ngươi, nhưng thật ra trong thời gian bị phong ấn ta cũng đã nghĩ tới cục diện xấu nhất.

- Năm đó không nỡ dùng cái giá lớn nhất đối phó Phù Tổ, kết quả bị hắn lật ngược ván cờ. Sai lầm đó ta sẽ không để xảy ra lần thứ hai đâu.

- Chỉ cần chấn áp được ngươi nghìn năm là bản hoàng thắng rồi!

Vẻ mặt Dị Ma Hoàng trở nên quỷ dị, thân thể hắn bắt đầu phình to, trước bao ánh mắt kinh hãi biến thành một đạo ma ảnh có vạn cánh tay, trên những cánh tay kinh khủng kia là vô số con mắt tà ác, khi mở ra là phát ra thứ ánh sáng huỷ diệt.

Bùm bùm bùm!

Nhưng khi chân thần ma thần hiện ra, vô số cánh tay trên người hắn lại đột nhiên nổ tung, ma huyết bắn tung toé.

Vút vút vút!

Khi cánh tay phát nổ, vô vàn con mắt tà ác trong lòng bàn tay bắn ra lơ lửng phía trên Dị Ma Hoàng. Những con mắt ấy chớp chớp khiến mọi người da đầu tê dại.

- Vô Thuỷ Ma Bi!

Những con mắt kí bắt đầu dung hợp, dường như đang biến thành một tấm ma bi khổng lồ, trên đó khảm vô số ma nhãn, mỗi lần những con mắt ấy chớp, mọi người lại cảm thấy năng lượng trong trời đất như bị ô nhiễm.

Uỳnh uỳnh!

Khi ma bi hình thành, phía sau khe hở Vị Diện đột nhiên vọng ra âm thanh chói tai, rồi ma ảnh tràn ra như vũ bão.

Đó là đội quân của Dị Ma tộc.

Quy mô hơn Ma Ngục không biết bao nhiêu lần.

- Chúng…dốc toàn bộ quân đội đến rồi.

Sinh Tử Chủ thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, quy mô này còn lợi hại hơn địa chiến thời Viễn Cổ. Rõ ràng lần này Dị Ma tộc đã dùng đến sức mạnh của toàn tộc!

Lần này thật sự nguy rồi!

Mấy người Sinh Tử Chủ siết chặt tay, dù có thừa nhận hay không thì họ cũng biết thực sự thực lực của Dị Ma tộc hơn hẳn họ.

- Tế bi!

Giọng nói lạnh lùng và tàn độc của Dị Ma Hoàng vang lên.

Bùm bùm bùm!

Ngay sau đó, chỉ thấy vô số dị ma gầm lên và nổ tung, máu thịt đen đặc quánh không ngừng bắn lên ma bi phủ đầy ma nhãn.

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát đã có không biết bao nhiêu dị ma phát nổ. Chỉ thấy máu thịt dính trên ma bi không ngừng nhu động, cộng với những con mắt kia nhìn rất đáng sợ.

Một thứ năng lượng khiến trời đất rung chuyển dần lan toả.

Thứ năng lượng ấy khiến Sinh Tử Chủ, Lăng Thanh Trúc cũng cảm thấy run rẩy, cảm giác bất an trào dâng.

Khi thấy ma bi kia xuất hiện, ánh mắt Lâm Động cũng thay đổi, tâm thần khẽ động, bát đại tổ phù bay tới, hoả diệm, băng hàn, lôi đình hình thành. Một cái hắc động hàng vạn trượng xuất hiện phía trên Dị Ma Hoàng, sức mạnh của bát đại tổ phù đã được đẩy lên mức cao nhất.

Uỳnh uỳnh!

Đối diện với sự vây chặt của bát đại tổ phù, vô số con mắt trên ma bi bắn ra ma khí đánh bật bát đại tổ phù, ma khí quấn quanh khiến tổ phù cũng tối đi.



Mấy người Sinh Tử Chủ gật đầu, giờ họ chẳng giúp được gì, chỉ có thể trông chờ Lâm Động sẽ thực sự điều khiển được đệ nhất thần vật…

Rầm rầm!

Trên không trung, hai quang ảnh đầy uy lực đâm sầm vào nhau, cùng lúc đó, không gian nhanh chóng vỡ vụn.

Cuồng phong cuộn trào, trời đất rung chuyển dữ dội, tựa như đến ngày tận thế.

Lâm Động tiến lên Tổ Cảnh có thể khống chế sức mạnh trong trời đất, Dị Ma Hoàng cũng có ma khí vô tận, hai bên giao đấu không biết mệt mỏi.

Keng!

Trường thương bảy màu với ánh sáng chói loà đánh lên ma thương, cả hai ánh mắt đều lạnh băng. Xung quanh hai người là ánh sáng rực rỡ và ma khí bùng nổ.

Grào!

Ánh sáng ngưng tụ biến thành con cự long bảy màu hàng mấy chục vạn trượng, cự long uốn lượng, tiếng long ngâm vang vọng mọi ngóc ngách trên thế gian.

Grừ!

Phía sau Dị Ma Hoàng cũng có một ma ảnh xuất hiện, ma ảnh đó không hề nhỏ hơn cự long bảy màu, xung quanh là vô số cánh tay, trên mỗi bàn tay đều có một con mắt khổng lồ ánh lên sự hung tnà.

Rầm!

Cự long bảy màu và ma ảnh lao thẳng vào nhau, sóng năng lượng bùng nổ khiến Loạn Ma Hải phái dưới nổi những con sóng hàng vạn trượng.

Cả hai đều bị chấn động bật ra sau mấy trăm trượng, với mỗi bước chân giậm xuống là không gian như vỡ vụn.

Trận đấu kinh thiên động địa của hai bên vẫn chưa phân thắng bại.

- Ta đã nói rồi, dù là cường giả Tổ Cảnh cũng chỉ ngang ngửa với ta mà thôi. Phù Tổ năm đó còn không làm gì được bản hoàng, huống hồ là ngươi?

Dị Ma Hoàng tay cầm ma thương khẽ rung lên, không gian vỡ vụn, hắn cười.

- Đại quân của Dị Ma tộc rất nhanh sẽ tràn vào thế gian này từ khe hở Vị Diện, đến lúc đó các ngươi chống lại thế nào?

Cường giả phía dưới nghe thế mặt đều biến sắc, vội nhìn về phía khe hở Vị Diện. Quả nhiên ở đó bắt đầu có ma khí tràn ra, dường như trong đó còn có vô số ma ảnh.

Mấy người Sinh Tử Chủ sắc mặt nặng nề, một khi Dị Ma tộc xâm nhập thì đó sẽ là đại chiến thiên địa thực sự. Đến lúc đó chắc chắn họ sẽ trả một cái giá cực lớn.

Lâm Động cũng ngẩng lên nhìn khe hở Vị Diện, rồi nhìn sang Dị Ma Hoàng trong hình dạng của Lâm Lang Thiên, chậm rãi nói:

- Phù Tổ thất bại không có nghĩa là ta cũng thất bại. Vì đây là thế giới của bọn ta!

Ánh mắt Dị Ma Hoàng loé dị quang.

- Ngươi có thể cho ta biết mục đích các ngươi đến Vị Diện này không? Không chỉ đơn thuần là chém giết và chiếm cứ đúng không?

Lâm Động nói.

Dị Ma Hoàng nắm chặt ma thương, ánh mắt loé hàn quang, không định nói gì với Lâm Động, ma khí khủng bố cuộn trào.

- Xem ra ngươi không muốn nói. Nhưng dù ngươi không nói thì ta cũng biết.

Lâm Động cười.

- Chắc hẳn các ngươi đến vì thứ gì đó?

- Thứ các ngươi cần, ở chỗ bọn ta, có lẽ được gọi là đệ nhất thần vật đúng không?

Dị Ma Hoàng nhìn Lâm Động, cuối cùng cười:

- Xem ra ngươi biết cũng không ít…Nếu đã vậy thì ngươi có biết lai lịch của vị Phù Tổ đại nhân mà các ngươi kính ngưỡng không?

Lâm Động nheo mắt.

- Phù Tổ đại nhân đó cũng không phải người của thế giới các ngươi. Hắn đến từ cùng một nơi với ta, hơn nữa, mục đích cũng giống ta.

Dị Ma Hoàng cười khảy:

- Có phải rất nực cười không? Vị chúa cứu thế của các ngươi thật ra cũng có dụng tâm khác, chỉ có điều con đường hắn chọn khác với ta mà thôi.

Sắc mặt mấy người Sinh Tử Chủ tái nhợt, thân thể run lên dữ dội.

- Điều này khi ta tiến vào Tổ Cảnh là cảm giác được rồi.

Ở đây chỉ còn Lâm Động là bình tĩnh, hắn nhìn Dị Ma Hoàng bình thản nói:

- Đừng so sánh ngươi với Phù Tổ, tuy ngài không phải người của thế giới này, dù mục đích của ngài là gì, nhưng ít nhất bọn ta biết ngài đã từng cứu vô số sinh linh ở đây. Chỉ vậy là đủ.

Sự chấn động trong Loạn Ma Hải dần dịu lại, mọi người đều gật đầu, dù Phù Tổ có mục đích gì đi nữa, nhưng dù thế nào nếu không có Phù Tổ thì thế gian này đã bị huỷ diệt.

Dị Ma Hoàng cười khảy, cũng không nói gì thêm, hắn nhìn Lâm Động:

- Bây giờ ngươi là hy vọng cuối cùng nhỉ? Chỉ cần giết được ngươi là thế gian này sẽ tuyệt vọng đúng không?

- Ngươi và ta cùng một tấng thứ, đúng là không dễ dàng gì để giết ngươi, nhưng thật ra trong thời gian bị phong ấn ta cũng đã nghĩ tới cục diện xấu nhất.

- Năm đó không nỡ dùng cái giá lớn nhất đối phó Phù Tổ, kết quả bị hắn lật ngược ván cờ. Sai lầm đó ta sẽ không để xảy ra lần thứ hai đâu.

- Chỉ cần chấn áp được ngươi nghìn năm là bản hoàng thắng rồi!

Vẻ mặt Dị Ma Hoàng trở nên quỷ dị, thân thể hắn bắt đầu phình to, trước bao ánh mắt kinh hãi biến thành một đạo ma ảnh có vạn cánh tay, trên những cánh tay kinh khủng kia là vô số con mắt tà ác, khi mở ra là phát ra thứ ánh sáng huỷ diệt.

Bùm bùm bùm!

Nhưng khi chân thần ma thần hiện ra, vô số cánh tay trên người hắn lại đột nhiên nổ tung, ma huyết bắn tung toé.

Vút vút vút!

Khi cánh tay phát nổ, vô vàn con mắt tà ác trong lòng bàn tay bắn ra lơ lửng phía trên Dị Ma Hoàng. Những con mắt ấy chớp chớp khiến mọi người da đầu tê dại.

- Vô Thuỷ Ma Bi!

Những con mắt kí bắt đầu dung hợp, dường như đang biến thành một tấm ma bi khổng lồ, trên đó khảm vô số ma nhãn, mỗi lần những con mắt ấy chớp, mọi người lại cảm thấy năng lượng trong trời đất như bị ô nhiễm.

Uỳnh uỳnh!

Khi ma bi hình thành, phía sau khe hở Vị Diện đột nhiên vọng ra âm thanh chói tai, rồi ma ảnh tràn ra như vũ bão.

Đó là đội quân của Dị Ma tộc.

Quy mô hơn Ma Ngục không biết bao nhiêu lần.

- Chúng…dốc toàn bộ quân đội đến rồi.

Sinh Tử Chủ thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, quy mô này còn lợi hại hơn địa chiến thời Viễn Cổ. Rõ ràng lần này Dị Ma tộc đã dùng đến sức mạnh của toàn tộc!

Lần này thật sự nguy rồi!

Mấy người Sinh Tử Chủ siết chặt tay, dù có thừa nhận hay không thì họ cũng biết thực sự thực lực của Dị Ma tộc hơn hẳn họ.

- Tế bi!

Giọng nói lạnh lùng và tàn độc của Dị Ma Hoàng vang lên.

Bùm bùm bùm!

Ngay sau đó, chỉ thấy vô số dị ma gầm lên và nổ tung, máu thịt đen đặc quánh không ngừng bắn lên ma bi phủ đầy ma nhãn.

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát đã có không biết bao nhiêu dị ma phát nổ. Chỉ thấy máu thịt dính trên ma bi không ngừng nhu động, cộng với những con mắt kia nhìn rất đáng sợ.

Một thứ năng lượng khiến trời đất rung chuyển dần lan toả.

- Bản hoàng trả giá bằng chân thân, tiêu hao hết sức mạnh của nửa tộc, hôm nay sẽ chấn áp được ngươi!

Chân thân mà Dị Ma Hoàng biến ra chỉ còn lại hai cánh tay, để hồi phục hắn phải mất đến vạn năm, nhưng giải quyết được Lâm Động thì mục đích của hắn đã đạt được rồi.

Chỉ cần có được nó thì hắn sẽ cường đại hơn!

- Vô Thuỷ Ma Bi, vạn ma chi ấn!

Tấm ma bi trăm vạn trượng kia lướt tới phía trên Lâm Động, vô số ma quang lan toả cấm cố không gian, một đạo ma ấn hình thành phía dưới đáy tấm ma bi rồi đè xuống Lâm Động.

Loạn Ma Hải phía dưới, vùng hải vực hàng trăm vặn dặm lúc này bị tách ra, đất trời vỡ vụn, phát ra nhưng tiếng kêu ai oán.

Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng, trường thương bảy màu trong tay bay đi, bát đại tổ phù theo sát phía sau lao thẳng vào ma bi.

Bùm bùm!

Thế nhưng khi chạm vào ma bi trường thương tối lại, bị đánh vỡ, hoá thành cửu đại thần vật.

Bát đại tổ phù cũng bị tổn hại nặng nề, phù văn trên đó bắt đầu xuất hiện rạn nứt.

- Lâm Động, cẩn thận, Dị Ma Hoàng muốn trấn áp ngươi!

Sắc mặt Nham tái trắng hiện ra, hắn kêu lên, Dị Ma Hoàng hiển nhiên là muốn hạ thủ trước, thứ sức mạnh của cả nửa chủng tộc này thật đáng sợ.

Trong Loạn Ma Hải, tất cả cường giả đều nhìn thấy cảnh đó, thân thể đều run lên, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, nếu Lâm Động cũng thất bại thì thế gian này còn ai ngăn chặn được Dị Ma Hoàng?

Mấy người Sinh Tử Chủ nắm chặt tay, Dị Ma Hoàng hiện nay càng đáng sợ và điên cuồng hơn năm đó.

Không gian quanh người Lâm Động bị đông cứng lại, ma ấn lao tới, sức mạnh từ nó khiến Lâm Động cũng cảm thấy nguy hiểm.

Dị Ma Hoàng đã quyết trả giá lớn để giết được hắn, như vậy, dù hắn có bị trọng thương thì thế gian này cũng không còn ai ngăn cản được hắn nữa.

- Công kích này Lâm Động căn bản không ngăn được, trừ phi thiêu đốt luân hồi…

Sinh Tử Chủ bọn họ nhìn lên cục thế trên không trung, trong lòng trĩu nặng.

Lâm Động thấy ma ấn đè xuống thì nhắm mắt lại, hắn biết rằng muốn trừ bỏ sự uy hiếp của Dị Ma tộc thì bắt buộc phải giết Dị Ma Hoàng chứ không phải chỉ phong ấn hắn.

Nhưng muốn giết Dị Ma Hoàng, dù hắn là Tổ Cảnh rồi cũng rất khó làm được, trừ phi…có đệ nhất thần vật!

Tuy Lâm Động không biết nhiều về đệ nhất thần vật, nhưng nay hắn cũng là Tổ Cảnh, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, cảm giác đó như từng quen biết.

Là…Thái Thượng.

Thế nào là Thái Thượng?

Ý thức của Lâm Động dường như hoà vào trời đất, ý niệm đi tới bất cứ nơi nào trong trời đất, vô số sông núi, bình nguyên lướt qua ý thức của hắn cuối cùng lại trở về hư vô.

Thái Thượng la gì?

- Mọi người bảo vệ cho ta, ta đi trợ giúp hắn!

Lăng Thanh Trúc dường như nhận ra điều gì, đột nhiên nói với mấy người Sinh Tử Chủ, rồi nhắm mắt lại, ý thức nhanh chóng dung nhập trời đất.

Ý thức Lâm Động đang tìm kiếm thì bỗng cảm nhận một luồng ý thức dịu dàng xuất hiện, tiếp cận hắn và mang đầy tình cảm.

Đó là ý thức của Lăng Thanh Trúc.

- Ta đưa chàng đi tìm Thái Thượng…

Một giọng nói dịu dàng pha chút ngại ngùng vang lên, rồi Lâm Động cảm thấy ý thức ấy dung hợp với hắn.

Hai luồng ý thức hoà vào nhau dường như cả hai đều run lên, đó là sự dung hợp tinh thần, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.

Hai người dường như đều hoảng hốt một chút rồi ý thức bắt đầu trôi dạt, cả trời đất như phản chiếu trong ý thức của họ.

Ý thức nhìn xuống cả không gian, trong hư không ánh sáng hỗn độn xuất hiện, chính là nơi từng cảm ứng Thái Thượng.

Ý thức của hai người vào trong vùng hỗn độn, lần này, những cơn đau và sự bài xích không còn nữa, ý thức Lâm Động bắt đầu ngưng tụ biến thành hình người.

Bên cạnh là Lăng Thanh Trúc, gương mặt nàng lúc này hơi ửng đỏ.

- Đây chính là Thái Thượng…chàng có cảm ứng được không?

Lăng Thanh Trúc khẽ hỏi.

Lâm Động nhắm mắt, ý thức dường như dung nhập vào hỗn độn, ở đó hắn cảm nhận được một luồng ý niệm rất non nớt như của thai nhi chưa có suy nghĩ gì.

Là Vị Diện Thai.

Trong lòng Lâm Động bỗng nhận ra, Thái Thượng chính là linh hồn Vị Diện, cũng là sự tồn tại chí cao vô thượng.

Chỉ có điều, nó không có bất cứ tu tưởng gì, nhưng lại là sinh linh cường đại nhất trong trời đất này.

Thái Thượng lực chính là đến từ nó.

Dị Ma Hoàng và Phù Tổ trước kia cũng vì nó mà tới. Vì chỉ cần có được nó thì họ sẽ trở thành chủ của Vị Diện này, có sức mạnh của cả Vị Diện.

Có điều, dù sao hai người đó cũng không phải người của thế giới này, chắc chắn có khoảng cách với Vị Diện Thai.

Phù Tổ từng cảm nhận được nó, nhưng khi tiếp xúc đã không thể nắm bắn được nó…

- Quả nhiên không hổ là đệ nhất thần vật.

Ý thức Lâm Động chậm rãi tiếp cận Vị Diện Thai, nó dường như cảm nhận được điều đó, ánh sáng hỗn độn loé lên rồi biến mất.

Lâm Động dừng lại, hắn ngẩng lên nhìn vùng đất hỗn độn, hai tay giang ra, giọng nói trầm thấp mà hùng hồn vang lên:

- Đi theo ta, ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, từ giờ về sau ta sẽ bảo vệ Vị Diện này!

- Bảo vệ Vị Diện!

- Bảo vệ!

Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp vùng hỗn độn.

Lâm Động nhìn vào sâu bên trong, hắn không chủ động lại gần nữa, chỉ là ánh mắt kiên quyết nhìn chăm chăm vào trong.

Nhưng bên trong đó không có bất cứ động tĩnh gì. Mãi lâu sau Lăng Thanh Trúc khẽ thở dài, rồi đột nhiên bên trong có ánh sáng chói loà trào ra, cả không gian rung chuyển dữ dội.

Ánh sáng hỗn độn ngưng tụ phía trước Lâm Động biến thành một đạo linh thai to cỡ bàn tay, linh thai dần tiến lại gần, cuối cùng rơi vào tay hắn.

Khi chạm vào linh thai, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong tim Lâm Động, cảm giác này giống như hắn trở thành chủ Vị Diện vậy!

Đó là sự nắm giữ tuyệt đối với cả trời đất này!

Vị Diện Chủ!

Trên bầu trời Loạn Ma Hải, trước bao ánh mắt kinh hãi, ma bị cuối cùng đè lên cơ thể Lâm Động, còn Dị Ma Hoàng thì nở nụ cười dữ dằn.

Vị Diện này thuộc về hắn rồi!

Uỳnh!

Nhưng ngay khi ấy, chỉ thấy bên dưới ma bi đột nhiên có ánh sáng hỗn độn bắn ra, ma bi dừng khựng lại.

- Đây là thế giới thuộc về bọn ta, không đến lượt các ngươi đến hoành hành, Dị Ma Hoàng…

Giọng nói khàn đặc vọng ra từ bên dưới ma bi, một thân ảnh ngẩng lên nhìn ma bi gần ngay trước mắt, chầm chậm đưa tay chạm vào nó.

- Vì thế vỡ đi!

Một âm thanh giống như tiếng đập của trái tim vang lên trong mọi ngóc ngách, nhịp tim ấy như hội tụ từ mọi sinh linh trong trời đất này vậy.

Bùm bùm bùm!

Vô số ma nhãn trên ma bi thi nhau phát nổ, tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ ma bi.

Tất cả mọi người đều chấn kinh nhìn biến cố bất ngờ đó.

Bùm!

Ma bi xuất hiện vết rạn, cuối cùng nổ tung, thân thể Dị Ma Hoàng cũng run lên, hắn nhìn cảnh tượng đó đầy kinh hãi.

- Vị Diện lực? Ngươi đã nắm giữ Vị Diện Thai?

Dị Ma Hoàng giận dữ gầm lên, nhưng ai cũng nhận ra bên trong đó mang một chút kinh hãi.

Chỉ thấy trong ánh sáng hỗn độn có một thân ảnh chậm rãi bước ra, mỗi bước chân của hắn dường như cả đất trời đều cộng hưởng.



Từ người hắn toả ra thứ uy lực không thể nói nên lời.

Trước uy lực đó, phía dưới vô số người quỳ xuống, ánh mắt họ nhìn thân ảnh đó cảm giác như thần tử nhìn thấy đế vương vậy.

- Võ Tổ…

Không biết ai đang nói, nhưng tiếng nói ấy nhanh chóng lan toả, rồi vô số người hô lên:

- Võ Tổ hãy cứu chúng sinh!

Cũng với thân ảnh kia bước ra, chỉ thấy ma khí tà ác dần bị đẩy lùi, giống như cả Vị Diện này đang bài xích chúng vậy.

Chân thân của Dị Ma Hoàng cũng thoái lui, khí thế bị đè nén đến thảm hại.

- Vị Diện này cuối cùng cũng xuất hiện Vị Diện Chủ sao…

Dị Ma Hoàng nghiến răng, sự bạo nộ và không cam tâm muốn che lấp lý trí, hắn đã hy sinh lớn như vậy, thậm chí còn bị Phù Tổ phong ấn bao năm, ai ngờ cuối cùng lại bị Lâm Động ngư ông đắc lợi, trở thành Vị Diện Chủ!

Vẻ mặt Lâm Động đầy uy nghiêm nhìn Dị Ma Hoàng, rồi hắn quay sang khe hở Vị Diện, tay vung lên, chỉ thấy ánh sáng hỗn độn cuộn trào, rồi Dị Ma Hoàng kinh hãi khi thấy khe hở Vị Diện đang dần khép lại.

Sức mạnh sửa chữa Vị Diện chỉ có Vị Diện Chủ mới có.

- Rút lui!

Sắc mặt Dị Ma Hoàng không ngừng thay đổi, cuối cùng hắn gầm lên, đại quân dị ma lập tức thi nhau tháo chạy.

- Ta đã nói, đến rồi thì cứ ở lại đây đi. Phù Tổ không giết được ngươi, vậy ta sẽ giúp ngài.

Lâm Động bình thản nói, giọng nói chứa đầy sự uy nghiêm, rồi hắn đưa tay ra, chỉ thấy ánh sáng hỗn độn cuộn trào, cuối cùng hoá thành một đạo quang thai khổng lồ bên trên Dị Ma Hoàng.

Quang thai như đang khẽ đập, mỗi lần đập, tim của vô số sinh linh cũng như đập theo nó.

- Vị Diện Thai sao?

Dị Ma Hoàng nhìn lên quang thai, ánh mắt đầy tham lam và kinh hãi. Hắn nghiến rắng, vẻ mặt đầy sự không cam tâm, nhưng hắn cũng quyết đoán, Lâm Động đã trở thành Vị Diện Chủ, hắn căn bản không phải đối thủ.

Dị Ma Hoàng lao vút đi, định thoát khỏi đây trước khi khe hở kia khép hẳn lại.

Vút!

Nhưng ngay khi động thân, hắn kinh hãi nhận ra, không gian chỗ hắn đang bị chuyển dời, đến khi tỉnh lại thì hắn đã ở trong Vị Diện Thai rồi.

- Lâm Động, thả ta ra, ta thề từ nay về sau không xâm nhập Vị Diện của các ngươi nữa!

Dị Ma Hoàng cuống cuồng kêu lên, lúc này hắn thật sự cảm thấy nguy hiểm, sự nguy hiểm này ngay Phù Tổ hồi đó cũng không tạo ra cho hắn được.

Lâm Động ánh mắt lạnh băng nhìn hắn, đối phó với ngươi ta đã phải mất một người quan trọng, cái giá đó, chỉ đuổi ngươi đi là không thể bù đắp được!

- Vị Diện tịnh hoá, quy vu hư vô!

Giọng nói trầm thấp như tiếng sấm vang lên, trong Vị Diện Thai bắn ra vô số tia sáng chiếu lên người Dị Ma Hoàng, hắn kêu lên thảm thiết, thân thể nhanh chóng biến nhỏ lại, ma khí cũng tiêu tan nhanh chóng.

- Những gì ngươi gây ra cho Vị Diện này sẽ phải lấy tính mạng ngươi để bồi thường.

Lâm Động nắm tay lại, Vị Diện Thai bắt đầu thu nhỏ, cuối cùng còn cỡ bàn tay, rơi vào tay Lâm Động. Bên trong quang thai vẫn nhìn được một đạo hắc ảnh nhỏ bé. Sinh mạng của bọn dị ma rất ngoan cường, dù dùng Vị Diện Thai tịnh hoá thì cũng phải mất trăm năm mới hoàn thành, Lâm Động đợi được. Từ nay về sau hắn sẽ không có ngày ngóc đầu lên được nữa.

Đại hoạ dị ma mấy nghìn năm nay cuối cùng đã được loại bỏ!

Mọi người kích động đến mức toàn thân run rẩy, thân ảnh từng khiến họ cảm thấy tuyệt vọng đến nay đã hoàn toàn bị chế phục!

Mấy người Sinh Tử Chủ cũng khó kìm chế được sự vui sướng, ngày này họ đã chờ quá lâu rồi…

- Võ Tổ cứu thế chi ân, chúng sinh không dám quên!

Sống lại trong sự tuyệt vọng, mọi người xúc động, nước mắt trào dâng, vô số người run rẩy quỳ xuống, giọng nói chân thành mà xúc động vang lên chấn động khắp đất trời..

Lâm Động nhìn đại địa, nghe lời nói ấy thì ngẩng lên, hắn nhìn khe hở Vị Diện, ở đó dường như có một thân ảnh xinh đẹp đang tiêu biến dần.

Hắn siết chặt ta, ánh mắt mang sự kiên định không gì lay chuyển nổi:

- Điều hứa của nàng với Phù Tổ ta đã hoàn thành gúp, tiếp theo đến việc hoàn thành lời hứa của ta với nàng.

Dù có phải xuống Hoàng Tuyền, ta cũng phải đưa nàng trở về!

Đại chiến thiên địa lần thứ hai đã kết thúc sau cái chết của Dị Ma Hoàng.

Kết quả này khiến cả đất trời hân hoan, niềm hy vọng sau sự tuyệt vọng thật khiến người ta khó lòng kìm nén được kích động.

Vốn tưởng rằng thế gian này sẽ rơi vào tay Dị Ma Hoàng, nhưng ai ngờ cuối cùng mọi thứ rẽ sang một hướng khác, cục diện không chỉ nghịch chuyển mà còn hoàn toàn trừ bỏ được nguy cơ từ đám dị ma.

Thế gian này cuối cùng cũng được bình yên.

Trong một tháng sau trận đại chiến, tam đại liên minh bắt đầu giải tán, mọi thứ trở về quỹ đạo bình thường, có lẽ sự cạnh tranh tàn khốc vẫn còn nhưng từ đó xuất hiện không ít những cường giả được tôi rèn. Có lẽ rất lâu sau này sẽ lại có thiên tài yêu nghiệt xuất thế, bước vào Tổ Cảnh trong truyền thuyết.

Thế gian vẫn luôn không ngừng tiến bộ.

Nhưng mọi người đều biết rằng, dù có người lại bước vào Tổ Cảnh đi nữa thì cũng khó lòng vượt qua được người đã cứu tất cả bọn họ khỏi sự tuyệt vọng.

Võ Tổ, Lâm Động.

Có lẽ cường giả chí cao của Tổ Cảnh sẽ xuất hiện nhiều, nhưng một thân phận khác của hắn là độc nhất vô nhị, không ai có thể vượt qua. Đó chính là Vị Diện Chủ!

Người nắm giữ cả Vị Diện này!

Phù Tổ và Dị Ma Hoàng năm đó đến đây cũng là để nắm giữ hai Vị Diện, trở thành Vị Diện Chủ và có được sức mạnh cường đại.

Chỉ có điều cuối cùng họ thất bại, còn Lâm Động thì thành công.

Trong Đạo Tông, trên đỉnh một ngọn núi nguy nga, Lâm Động đứng bên mép vực, cúi nhìn quang cảnh Đạo Tông được mây mù che phủ. Phía sau hắn. Lăng Thanh Trúc, Thanh Đàn, Tiểu Điêu, Thần Cung và mấy người Sinh Tử Chủ đều nhìn bóng lưng hắn, thân ảnh ấy gầy gò nhưng uy nghiêm khó tả.

- Ta chuẩn bị động thủ, tuy nàng ấy đã thiêu đốt luân hồi, nhưng dù sao thời gian cũng chưa lâu, chắc sẽ có mảnh vỡ luân hồi rơi tản mạn đâu đó. Nếu tìm được chúng ta sẽ đưa vào luân hồi đồng thời giữ cho ký ức của nàng không mất đi.

Lâm Động ngưng thần nhìn Đạo Tông, một lúc lâu sau đột nhiên nói.

- Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?

Mấy người Viêm Chủ nghe thế đều mừng rỡ, nhưng rồi có chút lo lắng hỏi. Tuy thực lực Lâm Động hiện nay rất thần thông nhưng với họ mà nói thiêu đốt luân hồi tương đương với bị huỷ diệt hoàn toàn. Muốn cứu sống đâu có dễ?

- Có lẽ là năm phần.

Lâm Động lẩm nhẩm, không biết vì sao trong lòng có chút sợ hãi, bàn tay không kìm được siết chặt lại. Tuy hắn có sức mạnh lớn nhất trong trời đất này nhưng đến người yêu thương cũng không tìm lại được thì sức mạnh này còn có ý nghĩa gì nữa?

Mục đích tu luyện của hắn chính là bảo vệ những người hắn thương yêu, nhưng giờ hắn nhận ra mình căn bản không thể…

Một bàn tay mềm mại khẽ nắm lấy tay hắn, cảm giác ấm áp truyền tới từ đó khiến Lâm Động bình tĩnh lại. Hắn ngoảnh sang nhìn Lăng Thanh Trúc, đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng đang nhìn hắn dịu dàng.