“Nho sinh Giai Lang đang trên đường về Sung Kyun Kwan!”
Vừa nghe tiếng trai bộc thông báo, Sun Dol liền chạy huỳnh huỵch ra khỏi Sung Kyun Kwan. Yoon Hee dù đang trong bộ dạng đàn ông, nhưng cũng len lén chỉnh lại mũ chụp đầu và trang phục của mình. Sau khi sửa soạn xong, cô mới nhận ra mình là người sau cùng đi đón Sun Joon. Chưa được bao lâu thì đám đông ồn ào ấy lại di chuyển sang Minh Luận đường. Yoon Hee đang định đi đường cửa ngách liền đổi hướng về phía Minh Luận đường. Sun Joon đang ở đó. Chàng đội nón sa, mặc lễ phục, đứng giữa đám đông nho sinh chỉ mặc thường phục và có thêm mũ đội đầu. Sun Joon cười rất tươi. Lời hứa “Ta sẽ về ngay” của chàng, dù không giữ dược chữ “ngay”, nhưng cuối cùng Sun Joon cũng đã trở về. Yoon Hee muốn được chàng ôm vào lòng và cảm nhận chàng từng chút một. Nhưng đám đông nho sinh đang chào đón Sun Joon đã tạo thành một bức tường rất lớn, không thể nào xuyên qua. Chàng đang đứng trước mặt cô, nhưng cô lại không thể đến gần. Điều này chẳng khác nào một cơn ác mộng đối với Yoon Hee.
Sun Joon nhận ra Yoon Hee ngay cả khi cô đang đứng ở đằng xa. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, đôi mắt Yoon Hee liền bắt đầu rưng rưng. Nhưng Yoon Hee vẫn không thể nào tiến lên phía trước, cô chỉ biết đứng giậm chân nhấp nha nhấp nhổm mà thôi. Bỗng nhiên Sun Joon cảm thấy nghẹn ngào. Người con gái ấy trông thật nhỏ bé. Nhỏ bé, mong manh, nhưng vẫn xinh đẹp. Chàng muốn được đến bên cô và ôm cô vào lòng ngay lúc này. Chàng muốn giấu cô đi để không ai nhìn thấy. Chàng sợ người khác khi nhìn thấy cô, cũng sẽ xem cô là nữ nhi. Nhưng để vượt qua được đám đông đang vây lấy mình và đến bên người con gái ấy lại là chuyện chẳng dễ dàng gì. Không phải Sun Joon không vui mừng khi gặp lại những người khác. Chỉ là, không bằng niềm vui khi nhìn thấy Yoon Hee mà thôi.
Khi nụ cười trên môi Sun Joon sắp cứng đờ, cũng là lúc Jae Shin dùng sức rẽ đám người, tự mở đường đến cạnh Sun Joon. Sun Joon vẫn nghĩ Jae Shin sẽ chỉ làu bàu vài câu gọi là chào hỏi, không ngờ gã dang rộng hai tay ôm chầm lấy chàng. Sun Joon bất ngờ một, thì các nho sinh chứng kiến cảnh đó bất ngờ mười.
“Cám ơn, vì đã quay về bình an.”
Câu nói ngắn ngủi cụt ngủn ấy lại trộn lẫn rất nhiều cảm xúc và cả một câu chuyện dài. Nhưng so với nó, cái ôm thật lâu của Jae Shin dành cho Sun Joon còn chứa đựng nhiều điều hơn nữa. Sau khi được Jae Shin thả ra, ánh mắt Sun Joon lại hướng về Yoon Hee. Cô đang ở rất gần chàng. Sun Joon vui mừng dang rộng tay định ôm Yoon Hee vào lòng thì Yong Ha không biết từ đâu ra, đẩy Yoon Hee sang một bên rồi chui tọt vào vòng tay ấy. Từ nãy đến giờ Yong Ha cũng không tài nào đến gần được Sun Joon, chỉ biết loanh quanh sốt ruột ở vòng ngoài. Vậy nên hắn cũng chẳng nhận ra người mình đã đẩy là Yoon Hee, cứ ôm lấy Sun Joon mà khóc.
Sau khi ôm ấp trao đổi với Yong Ha đôi câu, Sun Joon nghĩ lần này mình đã có thể đến với Yoon Hee được rồi. Chàng vừa đưa tay ra định kéo cô về phía mình, thì lại xuất hiện thêm một con kỳ đà cản mũi. Là Đại Tư Thành. Sun Joon bước đến trước mặt ông và cúi người hành lễ. Đại Tư Thành là người có địa vị lớn nhất tại Sung Kyun Kwan, Sun Joon không thể nào làm khác được. Nhưng buồn một nỗi, Đại Tư Thành không phải là người dễ dàng hài lòng chỉ với một câu chào. Bài diễn văn của ông vẫn dài bất tận như mọi lần. Sun Joon đành bất đắc dĩ đứng yên một chỗ, chẳng gần Yoon Hee thêm được chút nào. Khi Đại Tư Thành chuẩn bị kết thúc thì hòn đá chắn đường khác lại lăn đến, do hoàng thượng ban. Rượu thịt gửi lúc nào không gửi, lại gửi đúng vào giây phút này.
Mấy trai bộc bận rộn bày biện lều chõng và chuẩn bị thức ăn trong Phi Thiên đường. Các nho sinh cũng vào Phi Thiên đường tìm chỗ ngồi, sau đó tất cả cùng hướng về cung điện, quỳ lạy tỏ ý biết ơn về số rượu thịt hoàng thượng đã ban. Sun Joon và Yoon Hee không có thời gian riêng với nhau, nhưng ít ra họ cũng được ngồi cạnh nhau. Nhưng đã qua mất thời điểm hoàn hảo rồi. Khi nãy thì không sao, nhưng bây giờ nếu hai người tự dưng quay sang ôm nhau thì chắc chắn trông sẽ rất kỳ quặc. Đến cả nắm tay còn không được. Trong khi những nho sinh khác bắt đầu nhấp rượu, Sun Joon và Yoon Hee chỉ biết thở dài.
Đến màn chúc rượu, các chỗ ngồi đã sắp xếp từ trước cũng bắt đầu lộn xộn. Có rất nhiều người chen vào đòi ngồi giữa Sun Joon và Yoon Hee, khiến hai người lại càng xa nhau hơn. Sun Joon bắt đầu mất kiên nhẫn. Rồi chàng nghĩ ra một cách. Sun Joon cố tình nói thật lớn với những nho sinh đang ngồi gần mình, cố để cho cả Yoon Hee cũng nghe thấy:
“Tôi xin phép đi vệ sinh một lát.”
Sun Joon sẽ ra gian nhà sau. Nhận ra ý đồ của chàng, Yoon Hee định đứng lên theo, nhưng số người cũng muốn đi giải quyết tăng lên đột xuất. Những người đòi đi cùng Sun Joon còn đứng lên trước cả Yoon Hee nữa. Sun Joon lúng túng, gãi đầu nghĩ kế sách khác.
“A! Giờ mới nhớ ra là vẫn chưa thay quần áo. Tôi về phòng trước đã.”
May mắn thay, lần này không có ai đòi đi theo Sun Joon mà chỉ có những lời bảo chàng thay đồ nhanh rồi quay lại. Sun Joon và Yoon Hee không hề trao đổi trực tiếp ánh mắt với nhau, nhưng giữa hai người có một giao ước ngầm. Sau khi Sun Joon rời khỏi Phi Thiên đường, Yoon Hee cũng len lén đứng dậy. Lần này đến lượt Yong Ha chụp lấy tay cô và kéo cô ngồi xuống.
“Này, Đại Vật! Mấy ngày qua cậu cũng vất vả nhiều rồi, hôm nay chơi hết mình đi.”
Chuyện đẩy Yoon Hee lúc nãy là Yong Ha vô ý, nhưng lần này rõ ràng hắn cố tình đùa cô.
“A… Đâu… đâu có. Tôi cũng xin phép…”
Yoon Hee từ chối khéo, đang định đứng lên lần nữa thì Jae Shin làu bàu:
“Uống đi. Rượu hoàng thượng ban à không uống cũng là phạm tội bất trung đấy. Nhưng chỉ được uống một ly thôi.”
Nói rồi gã đưa cho Yoon Hee một ly rượu và bắt cô uống cho bằng hết. Bị họ giữ lại, rốt cuộc Yoon Hee đã không thể đi theo Sun Joon như ý định ban đầu.
Vào đến Đông trai, Sun Joon bắt gặp Sun Dol đang ngồi khóc hu hu trước cửa phòng. Không biết Sun Dol đã lo lắng và nhớ Sun Joon đến mức nào, nước mắt tuôn ra như suối. Sun Joon chỉ biết thở dài. Chàng cũng muốn nói với Sun Dol nhiều điều, làm cho Sun Dol nhiều điều. Nhưng ngay lúc này người chàng muốn gặp là Yoon Hee. Đến tận bây giờ chàng vẫn chưa ôm cô được lần nào, chưa nắm tay cô được một giây nào cả. Điều này khiến chàng sốt ruột và khó chịu hơn cả khi bị nhốt trong ngục. Sun Joon thay đồ xong, cố nán lại một lúc để chờ Yoon Hee nhưng vẫn không thấy cô đâu.
Đúng lúc Sun Joon vừa bỏ cuộc và đang định trở lại Phi Thiên đường, có ba người đàn ông khá to lớn xuất hiện ở cửa ngách. Họ đến gần Trung nhị phòng rồi ngó nghiêng một cách đáng ngờ. Sun Joon lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Các người tìm ai?”
“Xin lỗi, cho hỏi thiếu gia Moon Jae Shin có ở đây không?”
Sun Dol cảnh giác, bước lên đứng chắn trước mặt Sun Joon và nói:
“Các người tìm Moon thiếu gia làm gì?”
“Lão gia lệnh cho chúng tôi mời thiếu gia về nhà.”
“Kiệt Ngao sư huynh đang ở Phi…”
“Khoan đã!”
Sun Dol tức thời ngăn Sun Joon lại rồi thì thầm vào tai chàng:
“Thiếu gia, chuyện này mà phải giải thích sẽ rất dài, trước mắt tuyệt đối không được cho họ biết Kiệt Ngao công tử đang ở đâu.”
Nhưng giọng Sun Dol vốn không được nhỏ nhẹ cho lắm, có nói thầm cũng chẳng ích lợi gì.
“Các vị không cần phải cảnh giác đâu. Lão gia cho tìm thiếu gia chỉ vì có việc cần nói mà thôi.”
“Vậy các người chờ ở đây, ta sẽ đi hỏi Kiệt Ngao huynh trước, nếu được thì sẽ bảo huynh ấy về đây.”
Khi Sun Joon trở lại Phi Thiên đường, Yoon Hee đang bị Yong Ha và Jae Shin giữ chặt không đi đâu được cả. Yong Ha nhìn thấy Sun Joon, nhướng mày đầy gian xảo nói:
“Giai Lang! Thay quần áo xong rồi à?”
Yoon Hee liếc nhìn sắc mặt Sun Joon và gửi cho chàng ánh mắt vô tội. Giờ thì không chỉ sốt ruột bực bội nữa rồi, Sun Joon bắt đầu nổi nóng. Chàng đi về phía họ, lén chạm vai Yoon Hee một cái rồi ngồi xuống. Ít ra điều đó cũng làm ngọn lửa đang cháy trong chàng giảm xuống đôi phần.
“Kiệt Ngao sư huynh, có mấy người thuộc hạ của cha huynh đang chờ ở Đông trai.”
Jae Shin, Yong Ha và Yoon Hee lo lắng nhìn nhau. Một cuộc đối thoại mà Sun Joon không thể nào hiểu được. Chàng vẫn chưa biết họ đã cứu gã ra như thế nào, nên cảm thấy hơi khó chịu vì cái kiểu bí mật ấy. Jae Shin phủi phủi áo, đứng dậy và nói:
“Ta về nhà một lát rồi sẽ quay lại ngay. Cùng lắm là bị đánh vài roi vào chân chứ gì?”
“Nhưng lỡ như…”
Thấy Yoon Hee nhìn mình lo lắng, Jae Shin vừa cười vừa xoa đầu cô.
“Chẳng lẽ ông ấy lại đi giết chính con đẻ của mình? Nhà ta cũng gần đây nên sẽ quay lại sớm thôi. Hẹn tối gặp lại!”
Bởi vậy mới nói, tại sao nhà Jae Shin lại ở gần trường quá vậy? Yoon Hee có một ước muốn nhỏ nhoi rằng Đại Tư Hiến sẽ nhốt gã vào kho giống lần trước chứ không phải chỉ đánh vài roi vào chân gã. Nhưng điều đó là không thể. Vì Sun Dol đã phá hỏng cánh cửa gian nhà kho ấy rồi.
“Lâu ngày mới về nhà, huynh cứ thong thả. Tranh thủ làm hòa với cha luôn…”
“Nhất định ta sẽ về sớm! Là một trong những nho sinh lão làng, không thể bỏ học được.”
Sau khi để lại một câu chẳng giống mình ngày thường chút nào, Jae Shin chậm rãi bước ra khỏi Phi Thiên đường.
Khi bữa tiệc rượu bắt đầu tàn, Sun Joon và Yoon Hee viện cớ mệt và đứng về trước. Hai người vừa nghĩ chắc giờ có thể ở riêng với nhau được rồi, thì Yong Ha lại giả vờ vô ý vô tứ bám theo họ không rời. Còn cả Sun Dol ngồi ngay trước cửa Trung nhị phòng nữa chứ. Mặc cho Sun Joon tỏ vẻ mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi sau khoảng thời gian bị nhốt trong ngục, Yong Ha vẫn tiếp tục huyên thuyên kể lại những chuyện họ đã làm. Nhưng càng nghe, vẻ mệt mỏi trên mặt Sun Joon dần biến mất, thay vào đó ánh mắt chàng bắt đầu đanh lại. Chàng nổi giận vì chuyện nguy hiểm như vậy mà đến cả Yoon Hee cũng tham gia. Yong Ha nhận ra điều đó. Hắn cố nói chống rằng Yoon Hee muốn cứu Sun Joon nên chuyện thành ra như thế, nhưng chính điều ấy lại càng làm Sun Joon khó chịu hơn. Khi Yong Ha nhận ra mình lỡ lời thì đã quá muộn. Đám lửa đang cháy ngùn ngụt trong Sun Joon bắt đầu đổ lên đầu Sun Dol.
“Sun Dol! Ngươi có còn tỉnh táo hay không vậy?”
Sun Dol giật mình, quỳ xuống hiên, luống ca luống cuống không biết phải làm gì.
“Thiếu… thiếu gia, chuyện đó thật ra…”
“Ta sai ngươi đến đây là để bảo vệ Đại Vật công tử khỏi nguy hiểm, chứ không phải để ngươi cùng cậu ấy chạy nhảy lung tung.”

Yong Ha cảm nhận được bầu không khí đầy sát khí. Hắn chẳng hề thấy ngại vì chính mình đã khơi ra chuyện này, hèn nhát chuồn thẳng, để lại ba người kia muốn giải quyết sao thì giải quyết. Yoon Hee ngồi im thin thít, hết di di ngón tay trên sàn rồi lại nhìn lên trần nhà. Sun Joon đang mắng Sun Dol, nhưng rõ ràng cũng là mắng cả cô nữa. Nhưng Yoon Hee vẫn không chịu xin lỗi. Vì cô cho rằng mình chẳng làm gì sai cả. Cô nghĩ chuyện Sun Joon nổi nóng chỉ đơn thuần là để đuổi Yong Ha và Sun Dol đi chỗ khác, nhường lại không gian cho hai người mà thôi.
“Huynh cũng thật là. Sun Dol có làm gì sai đâu...”
“Đã không ngăn cản, lại còn tham gia vào đủ chuyện, vậy không sai thì là gì? Sun Dol! Ta sai ngươi đến đây để làm chuyện đó sao?”
“Thiếu gia, tiểu nhân biết lỗi rồi.”
Sau khi nghe mắng hồi lâu, cuối cùng Sun Dol cũng bị Sun Joon đuổi về nhà. Vậy là chỉ còn lại hai người.
Yoon Hee đóng chặt cửa lại rồi thẹn thùng ngồi xuống trước mặt Sun Joon. Giờ chỉ cần Sun Joon ôm lấy cô thôi, là bao nhiêu đau khổ và mệt mỏi ứ đọng sẽ tan đi hết. Nhưng sau chừng ấy khó khăn mới được ở cạnh nhau, vậy mà cơn giận của Sun Joon vẫn không chịu giảm. Chàng tỏ ra lạnh lùng với Yoon Hee. Không phải giả vờ, mà là giận thật sao? Yoon Hee ngẩng mặt lên nhìn Sun Joon thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của chàng.
“Giai Lang huynh…”
“Sao nàng lại thiếu suy nghĩ như vậy hả? Lỡ như đến cả nàng cũng gặp chuyện thì tính sao?”
“Nhưng làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được. Cũng không gặp chuyện gì cả…”
Sun Joon ngậm chặt miệng không thèm lên tiếng. Giờ thì đến lượt Yoon Hee nổi nóng. Khó khăn lắm mới được ở cạnh nhau, vậy mà cái tôi quý tộc chết tiệt của Sun Joon lại nhảy ra làm hỏng bầu không khí. Yoon Hee không trông mong gì chuyện Sun Joon sẽ vừa khóc vừa cảm ơn cô đã giúp chàng sống sót trở về để cả hai có thể gặp lại nhau, cũng không cần chàng hứa sau này sẽ đối xử tốt với cô hơn nữa. Nhưng thái độ này thì thật quá đáng lắm.
“Giai Lang huynh! Chuyện đó làm huynh giận đến mức này sao?”
“Không phải giận, mà chỉ mới nghĩ đến thôi ta đã cảm thấy đáng sợ rồi. Nàng hứa với ta đi, nàng sẽ không bao giờ tham gia vào những việc nguy hiểm như vậy nữa.”
“Không. Nếu sau này lại có chuyện tương tự xảy ra, nhất định tôi sẽ tham gia.”
Giữa hai người là một khoảng lặng lạnh lẽo. Cả Sun Joon và Yoon Hee, chẳng ai chịu nhường ai cả.
“Huynh cho tôi hỏi một câu.”
“Cho đến khi nàng chịu hứa với ta sẽ không bao giờ mạo hiểm nữa, nếu không ta sẽ không trả lời đâu.”
“Chuyện tôi muốn hỏi không phải về bản thân mình, mà về một đạo lý đơn giản nhất trên đời. Ở đất Jo Seon này, có một danh hiệu gọi là liệt nữ. Tôi không cần biết danh hiệu ấy có phải là thứ đáng tự hào hay cao quý gì không. Nhưng giữa việc mất đi đức lang quân rồi tự vẫn theo người ấy, và việc liều cả mạng sống của mình để cố cứu lang quân trước khi quá muộn, huynh nghĩ đâu mới là liệt nữ?”
Câu hỏi này khiến Sun Joon không thể nói gì được. Nhưng chàng vẫn không chịu thua.
“Vậy ta cũng hỏi nàng một câu. Câu hỏi này không liên quan đến đạo lý trên đời, mà là một câu hỏi về bản thân ta. Nếu nàng vì cứu ta mà gặp chuyện, thì ta sẽ cảm thấy thế nào? Liệu mất nàng rồi ta có sống nổi không?”
Hai người im lặng một lúc lâu. Không phải vì họ vẫn còn giận nhau, mà vì họ nhận ra đây chỉ là một cuộc cãi vã vô ích. Họ bắt đầu cảm thấy tiếc khoảng thời gian này. Yoon Hee cười hì hì tỏ ý muốn giảng hòa trước. Sun Joon cũng bật cười rồi ôm người con gái chàng yêu vào lòng. Nhưng Yoon Hee vẫn nói với giọng oan uổng:
“Chuyện đó không nguy hiểm như huynh nghĩ đâu. Vì bị Kiệt Ngao sư huynh bắt ép nên tôi đã phải ở lại Sung Kyun Kwan. Rõ ràng tôi có thể làm tốt hơn cả Nữ Lâm sư huynh mà, đến giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy giận.”
Dù có chết Yoon Hee cũng không chịu nhận mình sai.
“Xem như ta phước lớn, có được phu nhân là liệt nữ vậy.”
Hai chiếc mũ chụp đầu chạm vào nhau. Hai đôi môi nuốt lấy nhau. Cả hai đều khô và sần sùi. Đặc biệt là môi Yoon Hee. Sun Joon nhìn vào đôi môi ấy. Những vết máu và sẹo làm mất cả màu hồng vốn có của môi cô. Trong suốt thời gian qua Yoon Hee chưa từng nhìn ngắm khuôn mặt mình nên không hề biết chuyện này. Cô cũng không hiểu được ý nghĩa ánh mắt Sun Joon đang nhìn cô.
Môi họ lại gặp nhau. Họ chỉ cảm nhận được sự thô ráp của môi nhau. Nhưng mùi hương của đối phương vẫn làm họ quấn lấy nhau, nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn. Sau khi kết thúc nụ hôn dài ấy, Sun Joon và Yoon Hee rời nhau ra, thì thầm những điều chưa kịp nói:
“Cảm ơn nàng vì đã bình an.”
“Câu đó để thiếp nói mới phải. Chàng đừng giành của thiếp.”
Hình ảnh người con gái đang ngồi trong lòng mình khiến Sun Joon tan chảy. Nét đáng yêu ấy kéo bàn tay chàng đến dây buộc áo của Yoon Hee, rồi đôi môi chàng từ từ chuyển xuống bờ vai nơi chiếc áo đang dần tuột xuống. Hai má Yoon Hee đỏ bừng lên. Không phải vì những chuyển động của bàn tay chàng, cũng không phải vì đôi môi ấy. Mà vì ánh mắt Sun Joon nhìn Yoon Hee khi vừa hôn lên khắp cơ thể cô. Sun Joon bắt đầu gỡ từng lớp áo của Yoon Hee và đi tìm người con gái ẩn trong đó. Yoon Hee thì thầm vào tai chàng:
“Nghe nói vách tường ở đây rất mỏng…”
Sun Joon không nói gì, sau khi gỡ mũ chụp đầu của Yoon Hee ra, chàng kéo chăn trùm lên cả hai để ngăn tiếng động lọt qua mấy vách tường mỏng ấy.
Không nhìn thấy gì cả. Sun Joon cảm nhận môi Yoon Hee bằng đôi môi mình, cảm nhận hơi ấm cơ thể Yoon Hee bằng bàn tay của mình. Trong buổi tối nóng nực, hai người quấn lấy nhau dưới lớp chăn dày. Nhưng khi Sun Joon đang chuẩn bị gỡ lớp băng vải ngang ngực Yoon Hee thì nghe có tiếng người chào:
“Kiệt Ngao công tử, công tử đã về đấy ạ?”
Hai người giật mình, tung chăn vội vàng rời nhau ra. Sau đó họ còn nghe cả tiếng Yong Ha chạy từ Trung nhất phòng ra, reo lên vui mừng:
“Ôi trời, Kiệt Ngao của tôi! Chỉ cần huynh còn sống trở về là tôi đã thấy vui rồi, lại còn về sớm như thế nữa chứ.”
“Ta đã nói là sẽ về sớm rồi mà. Tránh ra đi, để ta vào phòng.”
Thấy Yoon Hee hốt hoảng như thể gặp bão, Sun Joon bình tĩnh nói:
“Nàng chỉnh trang lại quần áo một chút thôi.Cứ giả vờ như chuẩn bị đi ngủ là được rồi.”
Sau khi Yoon Hee buộc xong đai áo, Sun Joon vuốt tóc sơ qua rồi mở cửa phòng ra.
“Kiệt Ngao sư huynh, huynh về rồi đấy à?”
Thái độ của Sun Joon rất tỉnh, Jae Shin chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.
“Trời thì tối mịt, sao lại không thắp đèn lên mà làm trò gì trong này vậy hả?”
“Cả hai chúng tôi đều mệt nên định đi ngủ sớm.”
Đột nhiên Yong Ha thò đầu vào hỏi:
“Xong rồi à?”
Yoon Hee vừa mặc thêm một lớp áo khoác nữa vừa lúng túng hỏi lại:
“Huynh… huynh hỏi xong cái gì cơ?”
“Cãi nhau chứ còn cái gì nữa.”
“Vẫn còn chưa kịp bắt đầu.”
Chỉ có Yoon Hee là người duy nhất hiểu được sự ấm ức trong câu trả lời của Sun Joon.
“Ôi chao, xem ra Giai Lang vẫn còn chưa hả giận.”
Jae Shin vừa bước vào phòng vừa ngơ ngác hỏi:

“Giận là sao? Hai người cãi nhau à?”
Yong Ha cũng lẽo đẽo vào theo và bắt đầu kể lại chuyện xảy ra khi nãy. Trong khi đó, Yoon Hee đã sai một tiểu đồng vào thắp cây đèn trong phòng lên. Sun Joon thì nửa nghe nửa không, tâm trí chàng chỉ nghĩ đến Tỳ Bộc sảnh, nơi chẳng có ai qua lại vào ban đêm. Sau khi Yong Ha mách lẻo xong, Sun Joon cúi đầu tỏ ý cảm ơn Jae Shin và Yong Ha.
“Đến lúc này mới chào hai huynh cho tử tế được. Cám ơn vì đã vất vả cứu tôi, còn bảo vệ cả đại Vật nữa.”
“Khoan đã! Với bọn ta thì cảm ơn, còn với Đại Vật thì lại nổi nóng, rốt cuộc là vì lý do gì?”
Câu bắt bẻ của Jae Shin làm Sun Joon không biết phải trả lời thế nào. Gã vẫn không thôi:
“Với lại tên nhóc Đại Vật này là người của ngươi chắc? Ta chỉ bảo vệ bạn cùng phòng của ta thôi, tại sao phải nghe ngươi cảm ơn cơ chứ? Nghe xong bực hết cả mình.”
Câu bắt bẻ ấy của Jae Shin nghe thật trống rỗng. Hai bàn tay gã nắm chặt.
“Xin lỗi vì đã khiến huynh cảm thấy như vậy.”
“Ngươi chẳng cần phải cám ơn hay xin lỗi ta gì hết. Dù gì cũng là vì cứu ta mà ngươi xảy ra chuyện. Đúng ra ta mới là người phải nói mấy lời đó… Chết tiệt, kiểu quan hệ của chúng ta, thôi cứ bỏ qua phần đó đi.”
Thấy Jae Shin ngượng ngùng, định nói cho qua chuyện, Yong Ha liền hỏi lấn tới:
“Kiểu quan hệ đó? Ý huynh là kiểu quan hệ gì, tôi nghe không hiểu?”
“Này, cái tên điên kia, ta không quen nói những lời như bạn bè, bằng hữu đâu, ghê lắm. Chết tiệt!”
Nói rồi Jae Shin liên tục cào cào cổ mình như thể đang bị nổi mẩn vậy. Dưới ánh đèn lờ mờ, những người khác vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt đang đỏ bừng lên của gã. Dĩ nhiên Jae Shin cũng biết điều đó. Vậy nên gã càng cáu hơn.
“Chết tiệt! Đúng ra ta không nên làm vậy mới phải. Suốt thời gian ở Sung Kyun Kwan, ta luôn muốn tìm cách để tên nhóc Giai Lang này biến khỏi đây. Vậy mà chính ta lại đá văng cơ hội ấy đi rồi. Ngươi đã tự biến khỏi đây mà không cần phải động tay gì cả, đúng ra ta không nên mặc kệ thì hơn.”
Jae Shin nói nửa chừng thì ngừng lại, khẽ liếc nhìn Yoon Hee đang cười toe toét. Gã lại nắm chặt tay như muốn bẻ gãy luôn mấy ngón tay, lẩm bẩm tự nói một mình:
“Ha ha ha, ta đúng là điên rồi! Có thể môt phát trúng cả ba con chim, vậy mà lại bỏ lỡ.”
Rồi có vẻ như không thể nhìn Yoon Hee thêm được nữa, Jae Shin quay đầu đi chỗ khác. Yong Ha vừa cười khì khì vừa đổi chủ đề.
“Mà huynh về nhà sao rồi? Đại Tư Hiến đại nhân chắc là giận lắm nhỉ?”
Jae Shin chỉ tay vào mông mình, nhăn mặt nói:
“Muốn biết thì hãy hỏi cái mông này đi.”
“Hả? Huynh bị đánh bằng roi mây thật à?”
“Không phải roi mây, mà là trượng gỗ, tưởng chết luôn rồi ấy chứ.”
“Đâu, để tôi xem huynh bị đánh đến cỡ nào. Đưa mông ra đây.”
Yong Ha nhào vào người Jae Shin như muốn cởi quần gã ra thật, Jae Shin nổi điên gầm gừ đẩy hắn ra, còn Yoon Hee và Sun Joon ngồi cười sặc sụa. Nhưng trong tiếng cười của họ ẩn giấu những điều cực kỳ thầm kín. Đặc biệt là Sun Joon, giờ trong đầu chàng chỉ nghĩ đến mỗi Tỳ Bộc sảnh mà thôi. Chàng chỉ mong sao những người khác ngủ sớm sớm một chút, nhưng đến tận khuya vẫn chẳng có ai tỏ ý định muốn đi nằm cả.
Sau tiếng chuông báo giờ giới nghiêm, tất cả các phòng trong Đông trai đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có ánh đèn trong Trung Nhị phòng vẫn chưa tắt, tiếng cười nói vẫn vang lên, dù đã được điều chỉnh lại cho nhỏ đi một chút. Lúc này,có một nhóm người được trang bị gươm súng tiến đến trước cửa phòng mà không hề gây ra tiếng động. Trong phòng, nhóm bốn người Yoon Hee đang chuẩn bị lấy mấy tờ bích thư đã dán hôm qua ra bàn tán. Jae Shin phát giác có người trước cửa phòng, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay đã khẽ kéo cửa ra.
“Phòng chật chội đã muốn nổi điên rồi, còn tên khốn nào mò đến đây vậy hả?”
Jae Shin quát lên, những người còn lại vội vàng giấu bích thư đi, ngay lúc ấy, cửa phòng mở toang ra. Một người vận trang phục màu chàm bước vào phòng, để lại nhóm người có vũ khí kia ở ngoài cửa. Bốn người nhóm Yoon Hee lấy mông đè lên mấy tờ bích thư rồi ngẩng mặt nhìn kẻ vô lễ vừa bước vào phòng mình. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, một gương mặt quen thuộc hiện ra. Nét quen thuộc ấy làm cả bốn người giật mình, không ai dám cử động, kể cả thở cũng không.
“Người dám gọi trẫm là tên khốn, chắc là Moon Jae Shin?”
Giọng nói ấy như đang cố nhịn cười. Sun Joon quỳ sấp người xuống đầu tiên. Ba người còn lại cũng vội vàng quỳ theo. Họ đã nhận ra người mặc bộ quần áo màu chàm ấy không phải nho sinh Sung Kyun Kwan, mà chính là hoàng thượng. Ngay giây phút đó, cả bốn đều cảm thấy lo lắng và căng thẳng tột độ. Lý do lớn nhất chính là số bích thư đang nằm dưới chỗ ngồi của họ. Họ phải nhường chỗ ngồi cho hoàng thượng, nhưng lại không thể di chuyển. Càng không thể đứng lên vái lạy cho tử tế. Hoàng thượng không để tâm đến chuyện đó, bước vào căn phòng chật chội và ngồi xuống giữa bốn người.
“Phòng đúng là chật thật. Mà các ngươi đang ngồi lên cái gì vậy?”
Cả bốn đều giật mình, Sun Joon cố giữ bình tĩnh và trả lời:
“Bẩm hoàng thượng, không có gì đâu ạ. Xin phép hoàng thượng cho chúng thần được hành lễ trước.”
“Không cần đâu, mau đưa thứ đang bị đè lên kia đây. Các ngươi càng giấu càng làm trẫm thấy tò mò.”
Yoon Hee không biết phải làm thế nào, cô vừa run cầm cập vừa trốn sau lưng Jae Shin. Chuyện chính Yoon Hee đã dán bích thư lên Đông Tam môn là điều khiến cô lo lắng hơn cả. Cả những người khác cũng vậy. Sau khi im lặng ngồi chờ một lát, hoàng thượng lên tiếng nói đùa:
“Nhìn các ngươi khiến trẫm nhớ lại mình khi còn là thái tử. Khi ấy tất cả mọi người đều đọc “Liêu Nga” – Kinh thi, nhưng chỉ vì trong đó có một câu ca ngợi Phụ Ái mà ta bị cấm đọc cả bộ. Dù vậy ta vẫn lén phụ hoàng tìm cho bằng được bộ sách ấy. Đang đọc thì bị một nội quan người Tích phái phát hiện, báo cho phụ hoàng. Cũng may là Hong Guk Yeong đã quỳ gối xin phụ hoàng tha tội cho ta, còn dùng gươm xé cả đoạn đó đi, nhờ vậy mà ta thoát nạn. Nếu lần đó mà lớn chuyện, chưa biết chừng ta đã không được ngồi lên vị trí bây giờ ấy chứ. Đến cả ta còn từng làm chuyện như vậy, nên ta hiểu rõ cảm giác của các ngươi lúc này. Cho dù các ngươi đang lập mưu tạo phản đi chăng nữa, trẫm cũng sẽ giữ bí mật cho. Mau đưa ra đi!”
Mặc dù đây chỉ là câu nói đùa, nhưng người nói ra lại là nhà vua, thế nên đối với người nghe, nó chẳng khác nào lời hăm dọa. Bốn người Yoon Hee quyết định rằng cứ tiếp tục chần chừ thế này có khi sẽ bị quy kết đang âm mưu tạo phản thật cũng nên, tốt hơn hết là giao ra càng sớm càng tốt. Cũng còn may, trong số mấy bức bích thư đó không có lời nào động chạm đến hoàng thượng cả. Bàn tay họ run run gom số bích thư lại rồi thầm cầu nguyện và dâng lên cho hoàng thượng. Hoàng thượng vừa đọc số bích thư đó vừa nheo mày, rồi đột nhiên nghiêm giọng nói:
“Ra là bích thư được dán lần vừa rồi. Ha ha, thư này mà các ngươi cũng dám đọc trong Thanh trai?”
“Chúng thần đáng tội chết. Mong hoàng thượng thứ tội.”
“Trẫm sẽ giữ bí mật, nhưng không có nghĩa là không xử phạt các ngươi. Chuẩn bị tinh thần chưa?”
Yoon Hee cảm nhận được những giọt mồ hôi của mình đang nhỏ xuống. Mặc dù bản thân đang cải trang nam và có thể bị lộ bất cứ lúc nào, nhưng Yoon Hee vẫn lo cho Sun Joon hơn cả, khó khăn lắm chàng mới thoát khỏi nhà ngục trở về đây. Ngược lại, Sun Joon đang lo lắng cho cô. Yong Ha lúng túng nói đỡ:
“Bẩm… bẩm hoàng thượng. Chỉ vì chúng thần tò mò về thứ đã khiến Lee Sun Joon phải chịu oan uổng nên tìm đọc mà thôi. Mong hoàng thượng thứ tội cho chúng thần.”
“Chuyện đó không thể được.”
Hoàng thượng quả quyết khẳng định. Chính hoàng thượng là người tự dưng nổi hứng lẻn vào Sung Kyun Kwan, còn nói rằng hiểu tâm trạng của họ hơn bất kỳ ai, vậy mà giờ Người lại xử sự kiểu này khiến nhóm Yoon Hee không nói nên lời.
“Trẫm sẽ ban hình phạt này. Trong những bức bích thư đó có rất nhiều lời chỉ trích, các ngươi hãy nghiên cứu và lập ra phương án thay đổi sao cho hợp lý. Mà không chỉ những nội dung vừa mới được dán hôm nọ, phải nghiên cứu tất cả những bích thư từ trước đến nay. Kỳ kiểm tra sắp tới trẫm sẽ lại đến, khi đó nhất định phải nộp đủ cho trẫm.”
Hơ, chỉ có vậy thôi sao? Ha! Cả bốn người cùng xụi lơ không còn chút sức lực. Kiểu đùa này của hoàng thượng làm họ chuyển từ căng thẳng sang… đờ đẫn. Dù vậy vẫn phải cố trả lời:
“Đa tạ ân điển của hoàng thượng. Chúng thần xin nhận lệnh.”
Một câu trả lời cực kỳ hình thức. Chuyện đó để sau hãy tính. Giờ thì lý do tại sao hoàng thượng đến đây làm họ thấy tò mò. Yong Ha lấy hết can đảm hỏi trước:
“Thưa hoàng thượng, không biết có chuyện gì mà hoàng thượng lại ghé qua nơi tồi tàn này vậy?”

“Trẫm đến để xem Lee Sun Joon có bình an không, sẵn tiện kiểm tra các ngươi luôn.”
Đúng ra phải cám ơn việc hoàng thượng đã nghĩ đến mình, nhưng ngay lúc này Sun Joon chẳng thấy vui chút nào. Vậy là kế hoạch Tỳ Bộc sảnh cũng tan thành mây khói. Sao hôm nay mọi người ai cũng trở thành kỳ đà cản mũi thế này. Dĩ nhiên hoàng thượng không biết được nỗi lòng của chàng, Người vừa nhìn khuôn mặt tuấn tú vừa nói:
“Ngươi quay về an toàn thế này, trẫm rất cám ơn. Thật là may mắn. Nếu ngươi mà có chuyện gì, nữ nhi trong kinh thành treo cổ tự vẫn hết thì đất nước này lâm nguy mất thôi.”
“Đa tạ hoàng thượng đã lo lắng.”
“Phòng chật mà mấy người chúng ta cùng chui vào thế này nóng thật đấy. Có chỗ nào yên tĩnh mát mẻ hơn không?”
Yong Ha có vẻ chỉ chờ câu hỏi này, vội vàng trả lời:
“Bẩm, giờ này Bích Tùng đình không có ai, hơn nữa ở đó cũng rất mát mẻ ạ.”
“Vậy tất cả cùng sang đó trò chuyện với trẫm một lát.”
Ba người đứng lên đi theo sau hoàng thượng. Yoon Hee định trốn, cô vừa quan sát họ vừa ngồi im không nhúc nhích. Nếu thiếu một mình cô chắc cũng sẽ chẳng có ai nhận ra. Thế nhưng hoàng thượng sau khi đã ra khỏi phòng đột nhiên dừng lại, nhìn vào trong và nói:
“Kim Yoon Sik lại muốn tìm đường trốn nữa sao? Còn không mau đi theo.”
“Bẩm không phải vậy đâu ạ! Thần cũng vừa định đứng lên.”
Không còn cách nào khác, Yoon Hee đành đứng lên và đi theo họ. Hoàng thượng đã nhớ mặt cô. Điều này rõ ràng rất nguy hiểm đối với Yoon Hee.
Để lại nhóm lính hộ vệ ở đằng xa, hoàng thượng cùng nhóm Yoon Hee bước lên Bách Tùng đình. Dưới ánh trăng, Sung Kyun Kwan tỏa sáng nhè nhẹ cùng với sự im lặng bao trùm khắp nơi. Xung quanh họ là những tán cây tùng lớn, làm cho không khí buổi đêm thoải mái mát mẻ hơn rất nhiều. Nhờ vậy mà những suy nghĩ và lo lắng trong đầu họ dần dần biến mất, tâm trí cũng tỉnh táo hơn.
“Đến bao giờ các ngươi mới chịu bẻ cành nguyệt quế và đến với trẫm?”
Câu hỏi bất ngờ của hoàng thượng làm cả bốn người không biết phải trả lời thế nào, chỉ đứng im lặng. Họ cảm nhận được vẻ tiếc nuối trong giọng nói của hoàng thượng.
“So với những nho sinh học thuộc hàng trăm bài kinh văn, những người cho dù chỉ biết một bài nhưng đã thực hành trong cuộc sống mới thật sự là nhà thông thái đúng nghĩa. Giờ không phải là lúc chơi đùa nữa, các ngươi phải đem những gì đã học ra giúp bách tính đi chứ.”
Vậy lý do hoàng thượng đích thân đến Sung Kyun Kwan chính là đây sao? Yong Ha mỉm cười bình tĩnh trả lời:
“Chúng thần phải nỗ lực học hành thừa sống thiếu chết, vậy mà trong mắt hoàng thượng chỉ thấy chúng thần chơi bời thôi sao? Nếu kỳ thi làm quan dễ như vậy, thì nó đã không được ví với hình ảnh cây nguyệt quế rồi.”
“Cho dù trẫm không biết những người khác thế nào, nhưng chuyện Nữ Lâm nhà ngươi ham chơi trẫm có thể chắc chắn.”
“Nếu hoàng thượng nghĩ vậy, thì đó không phải là lỗi của thần mà là lỗi của chế độ khoa cử đấy ạ.”
Quả đúng là Yong Ha, nói chuyện với hoàng thượng mà vẫn liếng thoắng được như vậy. Sau đó hoàng thượng quay sang Jae Shin, đang đứng cúi đầu trông có vẻ hiền lành, vừa cười vừa nói:
“Moon Jae Shin, ngươi cũng đừng ngang ngược nữa, uổng phí tài năng lắm.”
Có lẽ vì cả bốn người đều có tội, nên cả bốn đều giật mình thon thót. Họ không tài nào đoán được ý nghĩa của từ “ngang ngược” trong câu nói của hoàng thượng. Có quá nhiều lý do để hoàng thượng nói vậy.
“Trẫm nghe nói Kim Yoon Sik đang rất chăm chỉ nên không có gì phải phàn nàn. Nhưng còn Lee Sun Joon, từ trước đến giờ có rất nhiều điểm ngươi làm trẫm thấy phật lòng.”
Sun Joon cúi đầu, thành thực nói:
“Tiểu thần cũng đang cố hết sức mình. Sẵn cơ hội trời cho này, thần mạo muội thỉnh cầu hoàng thượng một điều được không ạ?”
“Ô hô! Trẫm rất muốn biết thỉnh cầu của ngươi là gì. Mau nói đi.”
“Thần nghe nói bên cạnh Khuê Chương các có Giai Hữu oa. Rất nhiều nho sinh muốn được vào đó để đọc sách. Giai Hữu oa rất gần đây, chỉ cần qua Tập Xuân môn là đến. Mong hoàng thượng ban ơn cho chúng thần có thể ra vào nơi đó.”
“À, phải rồi! Trẫm có nghe nói ngươi rất muốn được vào đọc sách ở đó. Nhưng chuyện này trẫm không thể cho phép được. Nếu ngươi muốn được ra vào Giai Hữu oa, hãy chăm chỉ nỗ lực để đỗ đạt thành quan đi.”
Cả nhóm lại không nói nên lời lần nữa. Giờ thì hoàng thượng đem chuyện này ra làm mồi nhử bọn họ tham gia khoa cử. Vừa kỳ quặc, vừa… đáng ghét. Người vừa đưa ra lời thỉnh cầu là Sun Joon cũng cảm thấy ngượng, không muốn nhắc đến chuyện này lần nữa. Hoàng thượng vờ như không liên quan gì đến mình, đứng nhìn về phía cung điện và nói:
“Nho sinh Sung Kyun Kwan cho dù có là nhân tài xuất chúng đi chăng nữa, cũng giống như những con cá chép mà thôi. Ra khỏi Tập Xuân môn sẽ gặp ngay Phù Dung trì là nơi cá chép ưa thích. Bên trên lại là Ngư Thủy môn và Khuê Chương các. Trẫm sẽ cố gắng để trở thành nước cho các ngươi vẫy vùng sau khi hóa rồng. Nếu các ngươi muốn trở thành rồng lớn, trẫm cũng sẽ trở thành nước lớn. Vì vậy đừng bắt trẫm phải chờ đợi lâu hơn nữa. Nếu tiếp tục, sẽ bị quy thành tội bất trung. Các ngươi không ở bên cạnh trẫm, trẫm cũng khó lòng mà bảo vệ được.”
Lời nói của hoàng thượng thấp thoáng sự nuối tiếc khi biết rõ Sun Joon bị oan mà vẫn không làm gì được cho chàng. Trộn lẫn trong nỗi buồn đó còn có cả tham vọng muốn chiêu mộ nhân tài của Người nữa. Yoon Hee luôn nghĩ hoàng thượng là người kỳ quặc, nhưng trong khoảnh khắc này, cô cảm động thật sự. Vua một nước luôn được ví là rồng, vậy mà lại nguyện trở thành nước để kẻ dưới được hóa rồng. Giống như việc không thể chọn cha mẹ khi sinh ra, con người ta cũng không thể chọn vua ình được. Được làm quan dưới triều vua này, xem ra cũng là một điều phúc. Có thể cùng nhau mơ về một So Jeon tốt đẹp hơn. Hơn bao giờ hết, ngay lúc này đây, Yoon Hee cảm thấy tiếc vì mình không phải là một người đàn ông thật sự. Cô cảm thấy hoàng thượng có thể giúp cô biến những thứ đã học thành điều có ích. Đột nhiên hoàng thượng tiến đến trước mặt Yoon Hee, ghé mặt lại sát tai cô. Tóc gáy Yoon Hee dựng đứng lên vì giật mình. Cả Sun Joon cũng vậy.
“Đại Vật, ngươi không có điều gì muốn thỉnh cầu sao?”
Sao lại không? Điều thỉnh cầu Yoon Hee muốn nói nhất bây giờ là xin hoàng thượng làm ơn tránh xa cô ra, ngay lập tức. Nhưng trong lúc lúng túng, Yoon Hee buột miệng:
“Không… không… không có. Á, bẩm không có ạ.”
Yoon Hee đang định bước lùi lại phía sau thì hoàng thượng đưa tay lên giữ lấy một bên vai cô, tỏ ý muốn ban cho cô một ân huệ. Nhưng có thể vì thứ bàn tay mình chạm vào quá nhỏ, ánh mắt hoàng thượng khựng lại một chút rồi khẽ liếc bờ vai Yoon Hee. Sau đó ánh mắt hoàng thượng lại chuyển đến chiếc cằm chỉ có mấy sợi lông tơ của cô.
“… Hừm! Kim Yoon Sik. Có phải ngươi đang có bí mật gì khó nói không?”
Chỉ Yoon Hee nghe thấy lời thì thầm này của hoàng thượng. Nhưng cô sợ đến nỗi cảm thấy cả thế gian đang bị thôi miên, cứng miệng không tài nào trả lời được.
“Nếu muốn, trẫm có thể dành một chức hoạn quan cho ngươi.”
“Thần… thần xin đa tạ ân điển… A không phải, thần là Đại Vật mà…”
“À! Phải rồi, phải rồi.”
Khi hoàng thượng thả Yoon Hee ra, bàn tay vừa nãy giữ chặt vai cô cảm nhận được sức nóng như bị sét đánh. Dò theo cảm giác của mình, Người phát hiện ra đó là do ánh mắt sắc lạnh của Sun Joon.
“Bẩm hoàng thượng! Xin hoàng thượng nghe cả lời thỉnh cầu của thần nữa.”
Tiếng gọi giật của Yong Ha đã thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
“Được rồi, thỉnh cầu của ngươi là gì?”
“Vào một đêm trăng đẹp như thế này sao hoàng thượng có thể để mấy người đàn ông bầu bạn với nhau được chứ? Cho dù đêm nào hoàng thượng cũng ghé chỗ Hoàng hậu và các phi tần, nhưng chắc chắn vẫn cảm thấy thiếu thốn thứ gì đó. Chi bằng hôm nay hoàng thượng hãy cùng chúng thần vui vẻ một đêm.”
“Ở Đại Phi điện và trong triều nghe mấy lời này đã chán lắm rồi, giờ ở đây còn phải nghe ngươi nói tiếp sao?”
Hoàng thượng trả lời Yong Ha rồi tiếp tục đổi chủ đề. Sau khi trò chuyện thêm một lát nữa, hoàng thượng trở về cung, còn lại bốn người trên Bách Tùng đình. Tuy không ai nói năng gì, nhưng trong đầu mỗi người đều đang ồn ào hỗn loạn với nhiều suy nghĩ. Một lúc lâu sau, khi cả bốn đều đang chìm trong những suy nghĩ riêng và nhìn về những hướng khác nhau, Yong Ha lên tiếng:
“Chưa biết chừng Long bảng sẽ được tổ chức sớm đây. Giai Lang, cậu có định nhận lệnh của hoàng thượng không?”
“Dù hoàng thượng không ra lệnh, tôi cũng có lý do riêng để phải tham gia.”
Sẽ tham gia khoa cử? Con người này, sao bỗng dưng lại tỏ vẻ tham vọng về chuyện khoa cử như vậy, chẳng giống Lee Sun Joon chút nào? Yoon Hee rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng. Jae Shin đang đứng yên lặng, đột nhiên giơ chân đá một hòn đá ra thật xa, hét lớn:
“Giai Lang đi thi thì ta cũng sẽ đi! Ta cũng có lòng tự trọng, dù gì ta cũng lớn tuổi hơn ngươi nhiều mà, không có lý do gì ngươi đi mà ta lại không!”
“Hai người đi hết thì tôi ở lại đây còn gì thú vị nữa đâu. Không còn cách nào khác. Tôi cũng sẽ đi thi!”
Yoon Hee vừa lắc đầu vừa ôm trán lo lắng. Mấy tên đàn ông này vốn hành động theo hứng không có tính toán gì cả, lần này cũng y như vậy. Đâu phải cứ muốn là được tham gia thi Đại khoa đâu? Dù biết chuyện đó không dễ gì xảy ra, nhưng đâu đó trong lòng Yoon Hee vẫn thấy sợ. Nỗi sợ hãi nếu Sun Joon, Jae Shin, Yong Ha đi mất, chỉ còn mình cô ở Sung Kyun Kwan. Chuyện chỉ còn lại một mình trơ trọi trong chốn này còn đáng sợ hơn chuyện phải vào đây trước kia nữa. Còn một khả năng nữa là một mình Sun Joon rời trường, và cô sẽ phải ở cùng phòng với Jae Shin. Điều này cũng rất nguy hiểm. Yoon Hee nắm chặt hai tay, cảm thấy hơi nóng bắt đầu tỏa ra từ hai cánh mũi. Dù chuyện đó nhất định sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng để tránh việc cả ba người kia cùng đi một lượt, hoặc việc cô phải ở lại với Jae Shin, Yoon Hee quyết định sẽ phải cố mà học, cho dù có chết đi chăng nữa! Đã đến nước này, cô chỉ còn cách là cũng ra ứng thí thử một lần.
Những điều này đã chạm đến nỗi buồn mà Yoon Hee luôn để trong lòng. Nếu cô đỗ khoa cử và rời khỏi đây, nghĩa là cô phải rời xa tất cả mọi người. Xa Jae Shin, xa Yong Ha, và cả Sun Joon nữa…
Yong Ha duỗi người, uốn éo vài cái và nói:
“Ai da! Thôi đừng ở đây chiêu đãi đám muỗi đói nữa, về Đông trai thôi.”
Jae Shin đứng bên cạnh hắn vừa ngáp vừa rảo bước đi. Nhưng Sun Joon lại cố tình ngồi xuống đất.
“Mọi người về trước đi. Tôi muốn ở lại đây suy nghĩ thêm một lát nữa.”

“Vậy tôi cũng ở lại…”
Yoon Hee bước đến bên cạnh chàng, khẽ dùng mông đẩy mông chàng dịch sang một bên rồi ngồi xuống. Cô liếc nhìn Yong Ha và Jae Shin. Yong Ha nhìn họ với ánh mắt tinh quái, lên tiếng trêu chọc:
“Không thấy mệt sao? Khuya thế này rồi còn muốn ở lại đây? Mà chỉ có hai người nữa chứ?”
“Nếu các huynh cùng ở lại thì càng tốt.”
“Ngươi điên rồi sao? Ở lại để uỗi ăn thịt à? Ta về ngủ đây.”
Jae Shin nhếch mép gầm gừ, bước xuống bậc thang. Yong Ha hết nhìn theo gã lại đến nhìn Sun Joon, lên tiếng gọi:
“Này! Kiệt Ngao! Muỗi thì ở đây hay ở đó cũng giống nhau cả thôi. Chẳng thà ở lại đây còn mát mẻ hơn mà.”
Nói rồi Yong Ha cũng bắt đầu nhảy từng bậc xuống theo Jae Shin. Đi được vài bước hắn lại dừng lại, vừa nhìn về phía hai người ở lại vừa cười toe toét, buông lời hăm dọa:
“Các cậu cũng lo mà về ngủ sớm đi. Nếu trễ rồi mà vẫn chưa thấy về, ta sẽ xem như các cậu đang làm trò kê gian đấy. Sáng mai sẽ bắt đầu loan tin trong trường luôn. Nếu muốn, cái miệng này còn có thể làm cho tin đồn lan đi khắp kinh thành nữa, ha ha ha.”
Sau khi tiếng cười của Yong Ha xa hẳn, trong không gian yên tĩnh và trong lành của Bách Tùng đình chỉ còn lại Yoon Hee và Sun Joon. Khó khăn lắm mới có thể ở riêng với nhau, vậy mà ánh mắt Sun Joon chỉ hướng về những ngôi sao đang sáng lấp lánh trên bầu trời. Yoon Hee đảo mắt nhìn quanh rồi chuyển ánh nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên đùi của Sun Joon. Chỉ mới đây thôi, đôi bàn tay ấy cùng với trái tim nóng hổi đã gỡ từng lớp áo của cô ra, vậy mà giờ lại trốn đi đâu mất rồi. Yoon Hee không giận chàng, mà giận hoàng thượng, tự dưng lại tìm đến đây làm gì không biết. Yoon Hee giận dỗi nhìn trời và nói:
“Chỉ có sao mới đẹp thôi đúng không?”
“Đâu chỉ có mình sao đẹp thôi?”
Yoon Hee thấp thỏm chờ đợi câu nói tiếp theo của Sun Joon, nhưng chàng lại làm cô vô cùng hụt hẫng.
“Mặt trăng bên cạnh cũng đẹp mà.”
“Xem ra trăng và sao đã chiếm hết trái tim huynh rồi, tôi xin phép về trước đây.”
Yoon Hee vừa quay mặt đi thì môi Sun Joon vẽ ra một nụ cười.
“Khi ở trong ngục ta đã không được nhìn ngắm chúng.”
“Vậy huynh nhìn thấy tôi khi ở trong ngục hay sao?”
Sun Joon khẽ bật cười. Nếu không có tiếng cười ấy có lẽ Yoon Hee đã bỏ về phòng trước rồi cũng nên. Yoon Hee duỗi thẳng chân rồi hỏi nhỏ:
“Huynh nghĩ, hoàng thượng có mở Long bảng thật không?”
“Đầu năm nay đã có kỳ thi ba năm một lần rồi, không lý nào giờ lại tiếp tục nữa? Có lẽ sớm nhất cũng phải đến đầu năm sau. Được vậy thì tốt quá…”
“Huynh đâu nhất thiết phải tham gia khoa cử lần này đâu, đúng không? Huynh ở lại đây lâu hơn một chút cũng được mà…”
“Chàng có thể ở lại đây với thiếp lâu hơn chút nữa được không?” Yoon Hee đã không thể nói ra câu này thành tiếng. Ánh mắt quyết tâm của Sun Joon đã ngăn cô lại. Cô đành lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa:
“Chắc huynh sẽ ra ứng thí, nhưng tôi thì chắc không được đâu… Dù sao tôi cũng định ở lại đây lâu hơn một chút. Có nhiều cơ hội kiếm tiền, hơn nữa bản thân đã từng bị hành hạ trong lễ Tân bảng, tôi cũng muốn được trở thành tiền bối để trả thù đám nho sinh đến sau mình, còn nữa,… Á!”
Chát! Yoon Hee vỗ mạnh vào khuỷu tay mình. Cô bị muỗi cắn ngay lúc đang nói.
“Sao vậy?”
“Muỗi.”
“Ở đâu?”
Yoon Hee đưa khuỷu tay lên, chỉ vào vết muỗi cắn. Đột nhiên Sun Joon đặt môi lên đó rồi đưa lưỡi ra liếm nhẹ. Sau đó chàng thả tay cô ra và hỏi tiếp:
“Có bị cắn chỗ nào nữa không?”
Mặt Yoon Hee đỏ ửng lên, ngón tay cô khẽ đưa lên chỉ vào môi mình rồi liền vội vàng hạ xuống. Sun Joon cười dịu dàng, nhìn cô với ánh mắt như bảo cô đừng nói dối. Yoon Hee vội quay đi nhìn chỗ khác và nói:
“Không phải bị muỗi cắn, mà là ánh trăng… Với lại, cả ánh mắt của A Lang nữa…”
Sun Joon cắn nhẹ vào môi dưới của Yoon Hee. Chàng nói đùa:
“Giờ thì chuyện nàng bị cắn ở môi không phải là nói dối nữa rồi.”
Rồi chàng cũng làm điều tương tự như đã làm với khuỷu tay của cô. Yoon Hee nói với vẻ bất mãn:
“Con muỗi bé tí, còn người vừa cắn thiếp lớn ơi là lớn, chàng không nghĩ là phải kéo dài thời gian cho phù hợp với độ lớn đó sao? Thật không hiểu nổi, chàng học Số học để làm gì vậy?”
Sun Joon bật cười lớn, vòng tay qua eo Yoon Hee, và kéo cô vào lòng. Chàng thì thầm vào tai cô:
“Nàng nghĩ ta sẽ kết thúc đêm nay chỉ bằng một nụ hôn thôi sao?”
“Dù gì cũng còn hơn việc ngồi ngắm sao rồi về Đông trai ngủ.”
Sun Joon thả cô ra rồi đứng dậy.
“Giờ này không biết có ai ở Tỳ Bộc sảnh không nhỉ…”
Sun Joon vừa nhìn về phía Tỳ Bộc sảnh vừa lẩm bẩm như đang nói với chính mình. Yoon Hee sau khi nghe thấy câu nói đó cũng đứng bật dậy. Rồi với vẻ mặt rạng rỡ, cô nắm chặt tay Sun Joon và bắt đầu đi xuống.
Đến Tỳ Bộc sảnh, Sun Joon thận trọng trèo tường vào trước. Yoon Hee vừa đu người định leo qua thì nghe thấy tiếng nước và giọng nói của Sun Joon.
“Các huynh đang làm gì ở đây vậy?”
Yoon Hee cứng người, đứng yên tại chỗ.
“Thấy bọn ta cởi hết quần áo, ngâm mình vào nước thế này rồi còn không biết hay sao? Tắm một chút át trước khi đi ngủ thôi.”
Giọng nói đầy vẻ đùa cợt đáng ghét ấy đích thị là của con kỳ đà cản mũi Yong Ha. Yoon Hee lại nghe thấy giọng làu bàu của một con kỳ đà khác:
“Ngươi định làm gì ở cái nơi không người này vậy?”
“À, chuyện đó, tôi cũng định đi tắm một chút…”
Giọng nói của Sun Joon pha chút lúng túng.
“Lúc được thả ngươi tắm rồi mà?”
“Nhưng vẫn chưa thấy thoải mái lắm…”
“Đại Vật đâu?”
“Cậu ấy về phòng trước rồi.”
Chết tiệt! Yoon Hee cố nuốt cơn uất ức đang trào lên, vừa bước từng bước khẽ khàng như kẻ trộm để đi khỏi đó. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng Yong Ha la lớn:
“Ơ! Sao tai ta nghe thấy hình như có tiếng bước chân người đằng sau bức tường thì phải?”
Yoon Hee giật nảy mình, cô khom người, nhón chân chạy thẳng một mạch về Đông trai. Chắc chắn chẳng có con sóc nào có thể chạy nhanh hơn cô khi đó. Sun Joon cũng cố giấu vẻ thất vọng, tiến về phía giếng nước bên cạnh hai người kia. Jae Shin liền trút cơn bực mình ra với chàng.
“Tên điên Nữ Lâm này tự dưng nằng nặc đòi đi tắm nên ta chiều theo thôi. Lúc nào cũng muốn người khác làm theo ý mình.”
Yong Ha liên tục nhìn Sun Joon rồi cười tủm tỉm. Rốt cuộc đêm hôm đó, Sun Joon đành ngâm mình trong nước giếng mát lạnh giữa hai người đàn ông để làm nguội những ham muốn trong mình.