(Ngày hôm sau)
Mới sáng ra mà An Thành đã đến trước cổng Hạ phủ rồi, vì hai nhà Hạ Dương thân thiết mà phụ mẫu của Ninh Tuyết cũng nhìn ra được tình ý của An Thành đối với quý nữ mình, nên cũng phần nào xem cậu như một nửa tiểu tế Hạ gia.

An Thành với đến nhìn thấy mẫu hậu Ninh Tuyết liền gần gũi thân thiết mà hành lễ rồi nói:
- Bái kiến Hạ bá mẫu.

Mẫu hậu Ninh Tuyết gật đầu mỉm cười rồi nói:
- Con bé vẫn còn trong phòng con cứ vào gọi nó.

An Thành mừng rỡ vừa định bước đi nhưng đột nhiên trong lòng có chút do dự rồi ngừng bước quay đầu lại nói:
- Thôi được rồi ạ, con sẽ ở đây chờ muội ấy vậy.

Mẫu thân Ninh Tuyết mỉm cười nhìn An Thành với đôi mắt dò xét:
- Không giống tác phong thường ngày của con nhỉ, sao hôm nay lại khác lạ như vậy?

Đối diện với ánh mắt đó, An Thành có chút bối rối đáp:
- Hạ bá mẫu, con thấy… con thấy bình thường mà…
Hạ phu nhân nhoẻn miệng nhíu mày cười nói:
- Thật sao, lạ thật mà, ngày thường con cũng thường ra vào thư phòng không những vậy đến cả tư phòng của Ninh Tuyết con cũng vào mà lôi kéo con bé ra.

An Thành được hỏi như thế cũng ngại ngùng cúi mặt đáp:
- Bá mẫu yên tâm, từ nay… từ nay sẽ không như thế nữa… dù sao thì con và Ninh Tuyết cũng đã lớn rồi.

Gương mặt của An Thành bỗng đỏ bừng lên, mẫu thân Ninh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của An Thành liền cười rồi nói:
- Cũng đúng Ninh Tuyết nay đã tròn mười tám, đến lúc phải học làm một tiểu nương tử rồi, cũng đến lúc nên tìm một cuộc hôn phối rồi, không thể cứ chạy nhảy như thế mãi được.

An Thành nghe vậy liền gật đầu lia lịa không đáp, mẫu thân Ninh Tuyết lần nữa hỏi dò ý:
- Không biết… An Thành có ý kiến gì về đối tượng sẽ hôn phối với Ninh Tuyết không?
An Thành nuốt nước bọt, miệng thì thầm lắp bắp nói:
- Con… con…
Với từng ấy tuổi tác lẫn kinh nghiệm Hạ phu nhân chỉ cần thoạt nhìn đã nhìn thấu tâm can của An Thành, nhìn dáng vẻ ngây ngốc cố gắng ra sức che giấu càng khiến cho Hạ phu nhân thích thú hơn càng sát gần lắng tai nghe cho rõ, phu nhân tiếp tục hỏi:
- Con sao cơ?
An Thành run rẩy mà cúi gập người lại đáp:
- Con… con…
Phu nhân không hề có ý từ bỏ, vừa lúc định hỏi tiếp thì chưa kịp nói xong bỗng nhiên Ninh Tuyết từ trong bước ra, hỏi:
- Mẫu thân, An Thành hai người đang nói chuyện gì vậy?
Bầu không khí căng thẳng ngay lập tức bị phá vỡ An Thành cúi mặt né tránh, Ninh Tuyết lấy tay kéo áo An Thành hỏi:
- Sao mặt huynh đỏ hết rồi, có chuyện gì sao?
An Thành lắc đầu liên tục, Ninh Tuyết càng nhìn càng thấy có gì đó không ổn liền đưa tay rờ trán An Thành rồi hỏi:
- Chẳng lẽ bị sốt sao?
Bàn tay Ninh Tuyết chạm vào vầng trán của An Thành càng khiến gương mặt An Thành nóng bừng lên, An Thành đột nhiên đẩy tay Ninh Tuyết ra rồi nói:
- Ta đã nói không sao rồi mà.

Ninh Tuyết bị hất tay đột ngột nên lập tức bĩu môi oán trách nói:

- Đáng ghét ta chỉ là lo lắng cho huynh thôi mà.

Trong lúc kéo qua kéo lại tay áo mẫu thân Ninh Tuyết nhìn thấy chiếc vòng tay đôi của hai người nên mỉm cười nói:
- An Thành không sao đâu, ta và An Thành đang nói về tiểu tế tương lai của ta thôi, đúng không An Thành?
Nói xong mẫu thân Ninh Tuyết nhìn An Thành cười đầy ẩn ý, An Thành ngượng đỏ mặt không dám cất tiếng nào, phu nhân cười khúc khích rồi quay người rời đi, An Thành cũng nhanh chóng chạy đi, bỏ lại mình Ninh Tuyết ngơ ngác chẳng biết chuyện gì xảy ra, tò mò nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, còn có chuyện gì mà mình không biết chăng, hai người này…
Quay đầu lại thì đã chẳng thấy bóng dáng An Thành nữa, Ninh Tuyết lập tức chạy theo không ngừng hét to:
- An Thành, huynh đợi muội với.

Sau đó An Thành đưa Ninh Tuyết đi dạo phố, phố xá đông người, trên suốt đường đi Ninh Tuyết không bỏ cuộc vẫn một mật hỏi xem mẫu thân và An Thành đã nói chuyện gì với nhau, An Thành trốn tránh không trả lời, càng như thế sự tò mò của Ninh Tuyết càng dâng cao, từ xa An Thành nhìn thấy có người bán kẹo hồ lô biết Ninh Tuyết thích ăn nên bèn lấy cớ đi mua mau chóng chuồng đi.

Ninh Tuyết buồn bực trong lòng nhưng không làm gì được đành chịu vậy, đứng nhìn quanh thấy một quầy hàng bán mỹ phẫm nữ nhi, liền tắp vào xem xem, trưởng quầy nhìn thấy Ninh Tuyết phấn khởi liền nói:
- Hoan nghênh tiểu thư, mời tiểu thư xem xem, son phấn có đủ cả, được món nào tiểu nhân sẽ gói lại cho tiểu thư.

Ninh Tuyết mỉm cười rồi nhìn quanh quầy hàng son phấn, vừa hay nhìn trúng hộp son, có hoạ tiết bắt mắt liền đưa tay với lấy, ngay lúc đó bên cạnh cũng có một tiểu nương tử khác nhìn trúng hộp son ấy nhưng Ninh Tuyết chậm tay tí hộp son bị tiểu nương tử kia giành trước.

Ninh Tuyết bất ngờ quay qua nhìn thì ra là Hứa tiểu nương tử, Ninh Tuyết mỉm cười hành lễ, Hứa tiểu nương tử cũng đáp lễ, Ninh Tuyết thấy vậy liền mở miệng hỏi trước:
- Hứa tiểu nương tử cũng thích hộp son này sao?
Hứa Minh Nguyệt ngạo mạn nhếch môi cười không trả lời, dù biết từ bé Minh Nguyệt nhìn mình không thuận mắt phần vì gia thế Hứa gia có phần hiểm hách hơn, phần lại vì An Thành thế nên Ninh Tuyết cũng chẳng muốn đối kháng trực diện với Minh Nguyệt nhưng vì không muốn gây thêm phiền phức nên Ninh Tuyết cũng không muốn tranh giành đành phải nhường cho Hứa tiểu nương tử, Ninh Tuyết nhìn quanh quầy hàng, dường như chỉ thích hộp son đó, thở dài một tiếng vừa định quay mặt bỏ đi.

Từ phía sau An Thành bước đến cầm trên tay hai cây kẹo hồ lô, Ninh Tuyết bất ngờ quên mất mình đang đi dạo phố cùng An Thành lập tức quơ tay xua đuổi thế nhưng An Thành không hiểu tưởng Ninh Tuyết đang gọi mình nên càng phấn khởi chạy lại.

An Thành chạy lại khoác tay lên vai Ninh Tuyết, Ninh Tuyết cứng đơ người không dám nhúc nhích, An Thành hoàn toàn không để ý xung quanh liền hỏi:
- Lựa son phấn à, thích nào cứ lấy huynh tặng muội.

Ninh Tuyết từ từ cúi đầu quay người đi, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Minh Nguyệt càng nổi giận, kiềm nén cơn giận Minh Nguyệt hành lễ nói:
- Dương lang quân, xem ra tình cảm giữa hai người có vẻ thân thiết nhỉ?
Nghe thấy tiếng chào hỏi của Minh Nguyệt, An Thành giật bắn người, lập tức buông Ninh Tuyết ra, cả hai đứng yên như trời trồng, như thể mới bị bắt gian tại trận vậy, An Thành nở nụ cười gượng gạo đáp rồi hành lễ đáp lại:

- Không biết Hứa tiểu nương tử ở đây, không kịp chào hỏi, mong tiểu nương tử thứ lỗi.

Nói xong An Thành dùng tay huých huých vào tay, mở to mắt nhìn Ninh Tuyết rồi nhìn sang Minh Nguyệt trong lòng suy nghĩ ra ám hiệu :
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy, tại sao cô ấy lại ở đây?
Ninh Tuyết ho ho vài cái, rồi chớp chớp mắt nhìn An Thành lòng nghĩ đáp lại:
- Làm sao ta biết được, ta đã cố ra hiệu cho huynh rồi mà đồ ngốc.

Bốn mắt nhìn nhau, Minh Nguyệt đứng giữa nhìn hai người họ trong lòng nổi cơn ghen liền công kích Ninh Tuyết nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là xuất thân con nhà tướng không biết nhiều về lễ nghĩa nhưng suy cho cùng cũng là danh môn khuê cát, giữa thanh thiên bạch nhật lôi lôi kéo kéo như thế thì còn ra thể thống gì nữa! đúng không Hạ tiểu nương tử.

Ninh Tuyết hiểu được hàm ý bên trong của câu nói này nhưng cũng ráng nhịn không đáp lại, An Thành nhìn thấy Ninh Tuyết bị sỉ nhục liền tức giận đáp:
- Có thể Hứa tiểu nương tử không biết, ta và Ninh Tuyết có thể được xem là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau….

Ninh Tuyết thừa biết tính đố kị của Hứa tiểu nương tử này nên càng không muốn chọc trúng cô ta, nên đã kéo tay An Thành lại không để An Thành nói thêm tránh khiến cô ta bốc hoả, Ninh Tuyết mỉm cười nói:
- Hứa tiểu nương tử nói chí phải, những lời cô nói ta sẽ ghi nhớ, nếu không còn gì ta xin phép đi trước.

Vừa nói xong Ninh Tuyết quay người đi, An Thành thấy vậy cũng liền bỏ đi theo nhưng chẳng may lại bị Minh Nguyệt và tì nữ chặn lại, Ninh Tuyết ngừng bước quay sang nhìn, Minh Nguyệt nói:
- Dương lang quân xin dừng bước, hai người tuy là thanh mai trúc mã nhưng người dù sao cũng là thiếu lang quân của Dương phủ, nếu cứ chạy theo Hứa tiểu nương tử như thế e là không thoả đáng.

An Thành nhìn Ninh Tuyết khó xử, Ninh Tuyết thấy rõ là Minh Nguyệt cố ý làm khó dễ nên cũng không muốn An Thành có thêm phiền phức, nên chủ động giải vây nói:
- An Thành không ấy huynh cùng Hứa tiểu nương tử đi dạo phố đi, ta đi nảy giờ mệt rồi nên chắc phải hồi phủ trước để nghỉ ngơi… hai người đi chơi vui vẻ.

.