Tổ tiết mục không thấy sắc mặt của hai người, tiếp tục nói: “Thi đấu cầu lông 2v2, bên này chúng tôi cũng phái ra hai nhân viên một nam một nữ. Chỉ cần đối chiến một trận, đội nào nhận được 21 điểm trước thì thắng.”

Lúc này Ngu Miểu cũng nhìn qua Vấn Cảnh Hòa: “Trước kia em chỉ đánh cầu lông ở trường học, bây giờ lâu rồi chưa chạm qua, anh đánh cầu lông thế nào?”

“Còn tạm.” Vấn Cảnh Hòa nhàn nhạt nói.

Mà lúc này tổ tiết mục đã chọn hai nhân viên công tác ra, chiều cao không bằng Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hòa, tuy chiều cao cũng không thể hiện kỹ thuật nhưng vóc dáng cao một chút, cánh tay dài một chút luôn có thể nhận được cầu ở xa hơn.

Đột nhiên lòng tin của Ngu Miểu tăng mạnh.

“Chúng ta tham gia đi, chỉ đánh cược một phen, nói không chừng sẽ thắng đấy.” Cô mím môi nhỏ giọng nói: “Thua cũng chỉ thiếu năm điểm, nhiệm vụ sau bù lại là được.”

Vấn Cảnh Hòa mỉm cười mà nói: “Tham gia, không cần lo lắng, còn có anh ở đây.”

Ngu Miểu yên lòng, nói với tổ tiết mục: “Chúng tôi nhận sự kiêu chiến này.”

Vừa mới nói xong, nhân viên công tác đã chuẩn bị xong vợt bóng và lưới cầu, tốc độ nhanh vô cùng.

Ngu Miểu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Mấy người có phải rất muốn chúng tôi thua hay không?”

Đạo diễn nói thẳng không cố kỵ: “Không sao cả, cho dù hai người thua, cũng đừng lo vấn đề tích phân. Chúng tôi sắp xếp không ít nhiệm vụ cho hai người, về chút tích phân này vẫn có thể lấy lại được.”

“...” Cảm ơn, không cần.

Trong lòng Ngu Miểu chửi thầm, cô còn có thể không biết dụng ý của tổ tiết mục? Nhưng bọn họ nhất định phải thằng!

Bởi vì lâu rồi không đánh, Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hòa làm nóng người trước, thuần thục vợt bóng, sau khi có cảm giác mới nhìn tổ tiết mục ý bảo bắt đầu.

“Nhận được 21 điểm trước sẽ thắng!” Nhân viên công tác làm giám khảo nói một câu ở bên cạnh.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Cầu đầu tiên đối phương phát bóng sai mắc lưới, lại cho Ngu Miểu sự tin tưởng rất lớn một lần nữa.

“Chúng ta vẫn rất có hy vọng thắng!” Cô nhanh chóng quay đầu nói với Vấn Cảnh Hòa.

Khóe môi Vấn Cảnh Hòa hơi cong, cười nói: “Em cứ đánh, có anh ở phía sau thủ.”

Vốn dĩ Ngu Miểu không hiểu sâu những lời này, cho đến khi cầu phía đối diện được Vấn Cảnh Hòa bắt được, thậm chí có thể có điểm, cô sợ ngây người.

“15: 6.” Nhân viên công tác đọc điểm số.

Ngu Miểu xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Vấn Cảnh Hòa: “Hình như anh rất biết chơi cầu!”

Vấn Cảnh Hòa hơi hơi mỉm cười: “Còn tạm.”

Dưới tình huống câu nói “tạm được” này, nhóm Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hòa nhẹ nhàng nhận được 20 điểm, nghênh đón trận cuối cùng.

Một cầu cuối cùng, Ngu Miểu thấy được khe hở giữa hai người, đập một cầu qua, trực tiếp thắng trận đấu.

Cô xoay người chạy đến chúc mừng với Vấn Cảnh Hòa việc nhận 20 điểm tích phân, mà tổ tiết mục lại buồn bực.

Đặc biệt là đạo diễn, thậm chí không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Không phải nói thực lực cầu lông còn tạm sao?”

Vấn Cảnh Hòa cười nhẹ nhếch chân mày: “Chẳng lẽ đây còn chưa tính là tạm được sao?”

Đạo diễn: “...”

Bởi vì thắng thi đấu, Ngu Miểu đi đường cũng có chút phiêu, thậm chí bắt đầu khiêu khích tổ tiết mục.

“Làm gì còn có loại trò chơi tặng điểm này thế, chúng tôi còn muốn tiếp tục thử xem.” Cô cười tủm tỉm mở miệng.

Tổ tiết mục: “...”

Có bị tức giận đến.

***

Hoàng hôn, sau bữa tối, hai người dùng mười tích phân đổi cơ hội đi ngắm mặt trời mọc ngày hôm sau.

Ngày mai trời nắng, rất thích hợp đi ngắm mặt trời mọc, đây cũng là việc Ngu Miểu muốn làm với Vấn Cảnh Hòa từ trước đến nay.

Khi phỏng vấn một mình, Ngu Miểu đã được tổ tiết mục hỏi vì sao lại muốn cùng nhau ngắm mặt trời mọc.

Ngu Miểu dường như không do dự mà trả lời: “Bởi vì là cơ hội rất hiếm có, cho nên những việc này đều muốn làm với anh ấy một lần.”

Tổ tiết mục cũng nói đáp án này cho Vấn Cảnh Hòa, không hề ngoài ý muốn mà thấy được sự tươi cười trên mặt Vấn Cảnh Hòa.

“Việc cô ấy muốn làm tôi đều sẽ làm cùng cô ấy, cho dù là ngắm mặt trời mọc hay là việc khác.” Gương mặt Vấn Cảnh Hòa chứa ý cười: “Thật ra rất vui khi có tiết mục này, làm chúng tôi có thể có thêm nhiều thời gian ở chung hơn, cũng có thể làm những việc càng muốn đi làm.”

Tổ tiết mục ăn no cơm chó rất nhanh đã kết thúc phỏng vấn.

Mà sau khi nhân viên công tác đều tan làm, cả căn biệt thự chỉ còn hai người Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hòa.

“Tổ tiết mục phỏng vấn đã hỏi anh vấn đề gì thế?” Ngu Miểu có chút tò mò.”

Vấn Cảnh Hòa câu môi: “Muốn biết?”

Ngu Miểu thành thật gật gật đầu: “Muốn.”

Cô thậm chí còn muốn biết đáp án của Vấn Cảnh Hòa.

Vấn Cảnh Hòa cười như không cười mà nhìn Ngu Miểu, nói: “Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em.”

Ngu Miểu lắc lắc quai hàm, có chút bất mãn mà mở miệng: “Cái này của anh gọi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

Vấn Cảnh Hòa cong môi cười khẽ: “Vậy hay là Miểu Miểu nói nội dung phỏng vấn của em, anh có thể hôn em một cái.”

Ngu Miểu:?

Có chút không thích hợp.

Vấn Cảnh Hòa thấy Ngu Miểu xoay người muốn đi, ngay sau đó nói từ từ: “Thật ra cũng không hỏi cái gì, chỉ hỏi anh thích Miểu Miểu bao nhiêu, anh chỉ nói vô cùng vô cùng thích.”

Ngu Miểu khiếp sợ mà quay đầu lại: “Tổ tiết mục sao có thể hỏi anh cái này?”

“Làm sao em biết không hỏi anh cái này?” Vấn Cảnh Hòa nhếch mi hỏi lại.

Ngu Miểu nhất thời nghẹn lời.

Lúc này, Vấn Cảnh Hòa không nhanh không chậm cười mở miệng: “Miểu Miểu thoạt nhìn là rất tò mò, muốn biết thì hôn anh một cái, anh bảo đảm sẽ nói cho em ngay lập tức.”

“...” Ngu Miểu thu hồi lòng hiếu kỳ trong nháy mắt: “Em mới không tò mò!”

Nói xong, cô cầm quần áo đến phòng vệ sinh tắm rửa.

Kết quả Vấn Cảnh Hòa cũng đi theo đến đây: “Cùng nhau?”

Gương mặt Ngu Miểu nóng lên, lập tức đẩy đẩy anh: “Không được, đây là đang ghi hình.”

Sắc mặt Vấn Cảnh Hòa trầm tĩnh, đúng lý hợp tình nói: “Tổ tiết mục đã rời đi, camera đã đóng hết, mà chúng ta chỉ cùng nhau tắm rửa, đây cũng là tiết kiệm thời gian.

Ngu Miểu: “...”

***

Bởi vì bốn giờ sáng phải rời giường, Vấn Cảnh Hòa cũng không muốn làm gì thật, ôm Ngu Miểu ngủ đến lúc đồng hồ báo thức vang lên.

“Miểu Miểu, dậy thôi.” Vấn Cảnh Hòa dịu dàng gọi.

Ngu Miểu đang ngủ ngon lành nhưng nghe thấy âm thanh này cũng cau mày mở mắt: “Bốn giờ rồi?”

Vấn Cảnh Hòa cười gật đầu: “Một lúc nữa nhóm đạo diễn nên đến rồi.”

Ngoài cửa sổ còn tối đen, không nhìn rõ cái gì, có thể nghĩ đến việc sắp được đi ngắm mặt trời mọc với Vấn Cảnh Hòa, cơn buồn ngủ của Ngu Miểu cũng biến mất trong nháy mắt.

Hai người ăn xong cơm sáng đơn giản rồi đến bờ biển ngắm mặt trời mọc.

Không trung vốn dĩ u ám dần dần nhiễm ra một mảnh màu cam, ánh rạng đông đầu tiên chậm rãi nhô lên từ phương đông. Mà khi mặt trời chậm rãi xuất hiện, dường như không trung ở phương đông đều biến thành màu quất vàng, huyền lệ lại bắt mắt.

Ngu Miểu vẫn là lần đầu tiên an tĩnh ngồi trên bờ biển ngắm mặt trời mọc như vậy, huy hoàng lại đồ sộ như vậy cũng làm cô nhìn phía đông không chớp mắt cảm khái: “Thật sự đẹp quá.”

Vấn Cảnh Hòa lúc này lại chuyển mắt nhìn về phía sườn mặt của Ngu Miểu, ráng màu nhu hòa, phản chiếu mặt cô phá lệ trầm tĩnh tốt đẹp.

Khóe môi anh hơi hơi cong cong, âm thanh lại cười nói: “Thật sự rất đẹp.”