Nhìn thấy người quen, tâm tình Cao Dã vốn đang khẩn trương lập tức được giảm bớt, tiến lên vài bước
nghênh đón, thần sắc hòa hoãn nói: “Sao ngươi lại tới đây? Những kẻ cắp kia lại đến nhà ngươi tìm kiếm sao?”
Không đợi Kỳ Thành trả lời, Cao Dã nghĩ đến phân phó của mình ngày hôm qua, nghiêng đầu nhìn phía sau hắn: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói với người canh giữ ở gần trại ngươi là được được, hà tất gì phải tự đi một chuyến!”
Kỳ Thành theo thói quen tính gật đầu dạ, chợt cuống quít xua tay, giải thích
nói: “Quan…Gia! Không phải trong
nhà ta xảy ra chuyện! Là lão đánh cá, hắn….

Hắn chết rồi!”
Vừa nói, Kỳ Thành vừa duỗi tay chỉ
cửa nha môn, đứt quãng nói: “Mấy vị
quan gia kia.


.

Đẩy thi thể…Lão
đánh cá…Phu……Còn ở trên
đường, ta…ta sốt ruột liền tới
trước….

Báo án!”
Nghe được tin tức, không chỉ Cao Dã, ngay cả mấy nha sai hôm qua khó chịu với lão đánh cá ngạo mạn đều kinh ngạc, hiển nhiên không thể tiếp thu mọi chuyện bỗng nhiên biến thành như vậy.

Lưu Hành càng là kinh ngạc không thôi: “Chuyện này không có khả năng! Đêm hôm qua là ta cùng Tiểu Minh tự mình hộ tống hắn trở về, thời điểm hắn vào cửa còn hùng hùng hổ hổ với chúng ta nói không cho tới gần nhà
hắn nửa bước, nếu không liền tố cáo chúng ta tự tiện xông vào nhà dân mà! Sức lực khỏe mạnh như thế sao bỗng nhiên lại chết!”
Kỳ Thành mồm to nghỉ một trận, không có phản bác Lưu Hành.

Hắn cùng lão đánh cá ở gần nhau, ban đêm có nghe lão ta cao giọng mắng, cho nên biết Lưu Hành nói sự thật.

Nhưng sáng nay hắn bận bận rộn rộn thu thập hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng lão gia hỏa thét to khi ra biển như bình thường, cảm thấy kỳ quái nên đi tới trước cửa gọi.

Nhưng bất luận hắn kêu mắng thế nào cũng không thấy lão già tính tình cổ quái kia cãi lại, thậm chí không có một chút động tĩnh nào truyền ra.


“Rốt cuộc ý thức được có chuyện không đúng, lúc này ta mới đánh bạo vọt vào nhưng nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền thấy lão đánh cá nằm sấp trong vũng máu, sớm đã bỏ mình!”
Nghe Kỳ Thành miêu tả, rất nhiều nghi vấn nảy lên trong lòng Cao Dã nhưng hắn còn không kịp mở miệng dò hỏi liền nghe được cửa nha môn lại vang lên một tiếng trống mãnh liệt.

Nghe được tiếng trống liên tục vài ngày không có vang lên, lúc này lại không ngừng truyền đến tiếng vang, đám người Cao Dã cả kinh lông tơ dựng ngược, thậm chí Kỳ Thành cũng giật mình lảo đảo, nếu không có bộ khoái Tiểu Minh một bên tay mắt lanh lẹ, hắn đã ngã ngồi trên mặt đất.

Trước hết Cao Dã lấy lại tinh thần lập tức dẫn đầu đám sai dịch bước nhanh ra cửa nha môn.

Trước cái trống là một nam tử chiều cao bảy thước, dáng người trung đẳng, ống tay áo sắn cao gõ trống thùng thùng đến mồ hôi đầy đầu, hai má ửng đỏ.

Phía sau nam tử là hai vợ chồng già khoảng hơn năm mươi, nhìn trang phục cũng không phải giàu có gì, rõ ràng không phải bá tánh Nghi Lan Thành.

Lão phụ nhân che miệng, khóc sướt mướt;
Lão nhân om phụ nhân vào trong lòng ngực, trong mắt cũng có bi thương.


Trước cửa thềm đá, một cái bọc toàn thân tối đen, bốn ngựa kéo chiếc xe dày nặng rắn chắc, con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, bọt mép bên miệng tung bay, móng trước không ngừng đá động, hiển nhiên là chạy cực nhanh đến đây.

Nhìn nhóm nha sai đến, nam nhân đánh trống vừa rồi mới buông dùi trống trong tay, bước nhanh quỳ đến trước mặt đám người Cao Dã:
“Cầu đại lão gia, làm chủ cho tỷ tỷ số khổ của ta!”
Nam nhân vừa dứt lời, lão phu thê tuổi già cũng cùng nhau quỳ trên mặt đất: “Cầu đại lão gia, làm chủ cho nữ nhi số khổ của ta!”
Sau một nén hương, tri phủ Hách Minh Đường ngồi trên cao vỗ án, lạnh
giọng hỏi: “Người quỳ phía dưới là người nào? Tại sao gõ trống?! Có đơn kiện không?”
Theo tiếng hỏi của hắn, bốn người quỳ ở dưới tranh nhau mở miệng, nhất thời phủ đường ồn ào, không nghe rõ là ai đang nói.

“Yên lặng! Yên lặng! Từng người nói thôi!”.