Khi tới gần còn chưa cởi bỏ, mùi tanh hôi của nội tạng bên trong liền xông vào mũi.

Cao Dã nhíu mày, áp xuống không kiên nhẫn trong lòng mở bọc ra.

Nhưng vừa mới cởi bỏ, một bãi “Uế” vật như đã được ủ lâu liền chảy ra, nhỏ giọt rơi lên giày của hắn.

Nhìn tim, gan, phèo phổi Cao Dã hơi hơi có chút khó chịu nhưng rốt cuộc cũng không có quá nhiều phản ứng.

Dùng ngón tay lật lật vài cái, không cảm thấy có gì không đúng nên cột lại, nói tiếng cảm tạ với ông lão rồi xoay người rời đi.

Bận việc hơn nửa ngày cũng không có thu hoạch gì mới, Cao Dã kéo đám người Hoàng Tam đang vừa ngồi vừa nằm lên thu thập trả lại nông cụ, cuối cùng lĩnh mệnh nâng thi thể Kỳ Sơn về nha môn.

Bất quá Cao Dã cũng không đi cùng Hoàng Tam, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, hắn lại đi đến nhà tranh của Tuế Hòa A Hương.

Sáng nay lúc tới trời còn chưa sáng, còn có Kỳ Thành ở cạnh cửa, hắn không có thời gian nhìn rõ, lúc này nhìn lại thì thấy trên cửa có khóa, rõ ràng là người không có ở nhà.


Thấy vợ chồng Tần gia tới gần, hỏi thăm một chút thì họ nói không thấy bọn họ ra cửa, hỏi người khác thì bảo không thấy bọn họ ra cửa thôn, Cao Dã mới ý thức được hai mẹ con hoặc là rời khỏi làng chài nhỏ lúc nửa đêm hoặc là đi ra ngoài chưa trở về.

Nhưng
Hắn nghiêm túc nhìn về phía nhà tranh cũ nát, trong lòng phức tạp khó lòng giải thích.

Giơ tay móc linh phù đuổi quỷ ma trong lòng ngực ra, vốn muốn xé nát lại suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cẩn thận xếp lại cất vào người.

Ngày hôm đó, làng chài nhỏ xảy ra
một chuyện xôn xao—-chó đen
của Lý đại nương cửa thôn bỗng nhiên chết rồi.

Một con chó chết cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, các thôn dân an ủi vài câu rồi từng người trở về nhà nấu cơm rửa mặt nghỉ ngơi.

Nhưng Lý đại nương khóc một trận, nhớ tới chuyện gì lại ôm chó đã chết đến nhà lão đánh cá phía tây thôn vừa gõ cửa, vừa khóc kêu.


Lúc đó lão đánh cá đang mổ bụng cá ở sân sau, nghe thấy tiếng la, buông kéo, tùy ý chùi chùi tay lên tạp dề trước người rồi đứng dậy đi xem.

Nguyệt Nga, ngươi gào cái gì vậy?”
Mở cửa nhìn thấy trong lòng ngực Lý Nguyệt Nga ôm chó đen, lão đánh cá theo thói quen tính vươn tay sờ đầu nó, sờ hai cái lại thấy không phản ứng, mới ý thức được vấn đề có chút không thích hợp.

“Con chó sao thế?” Hắn uyển chuyển hỏi, hy vọng phụ nhân không nói chó đen của nàng đã chết.

Lý Nguyệt Nga nghe hắn hỏi, nước mắt không ngừng lăn xuống rào rào, nàng coi chó như bạn thật sự không thể tiếp thu được ông bạn già còn thân hơn người nhà này lại liên tiếp xuất hiện vấn đề hai lần.

Mấy ngày trước không biết nó ăn thứ gì, nguyên bản còn đang tung tăng nhảy nhót, bỗng nhiên trở nên uể oải không phấn chấn, cả ngày nằm trước cửa bất động nhưng dù sao cũng còn chút khí lực.

Nhưng hôm nay, nàng đi phơi mấy sọt củ cải, sau khi về nhà liền thấy chó nằm thẳng tắp trên mặt đất, hoàn toàn không có sức sống.

Người bên cạnh nói là thấy lão đánh cá ôm cái bọc vải trắng đen đến cho nó ăn gì đấy cho nên nàng mới mang chó đen tới đây muốn hỏi lão cho rõ.

Sau khi ngừng khóc, Lý Nguyệt Nga mới dùng thanh âm nức nở hỏi: “Lão
ca ca, có phải hôm nay ngươi cho chó của ta ăn cái gì không? Bọc vải trắng kia đựng cái gì vậy?”
“Chính là lòng heo ở dưới nước nha!” Lão đánh cá có chút không thể hiểu được, đôi mắt vàng đục trợn tròn nhìn lão phụ nhân.

“Lòng heo ngâm nước ăn vào sẽ chết người sao?”.