[ Buổi chiều - tại bệnh viện ]
Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.
Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán :
_ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị.

Nhà em có việc gấp.
Chị chủ quán gật đầu mỉm cười :
_ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em.
Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít.
Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong.
Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại :
_ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút.

Chờ tôi.
Tài xế : vâng, thiếu gia.
Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói :
_ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao.
Cô ngước mắt lên nhìn anh :
_ Cảm ơn anh, tiên sinh.

Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh, tôi không muốn giữ đồ của người khác.
Sau khi lau nước mắt xong, cô đứng dậy rồi hỏi :
_ Vị tiên sinh này, không biết tôi có thể làm gì để cảm ơn anh.

Anh nói : _ Không cần, tại sao cô lại ngồi ở đây mà khóc.
Cô gật đầu :
_ Tôi cần đến bệnh viện nhưng đường vắng quá, không bắt được taxi.
Anh nói tiếp :
_ Vậy thì lên xe đi, tôi đưa cô đi.

Đường vắng như vậy, tìm được xe rất khó đó.

Nếu muốn trả ơn, đến nhà tôi và nấu cho tôi một bữa cơm là được.
Cô cười vui vẻ :
_ Anh đưa tôi đến bệnh viện Quốc Tế là được rồi, cảm ơn anh.
Nói xong, cô và anh bước lên xe.

Cô choáng ngợp trước sự sang trọng bên trong, sau đó 2 người cũng an tọa xuống ghế ngồi.

Không khí bên trong khiến cô lạnh toát, cô nói :
_ Chuyện tôi muốn trả ơn anh, anh có thể cho tôi biết địa chỉ nhà của anh không.
Anh nói : Cô hãy đến công ty Vương thị, tầng 50, tôi ở đó.

Ở dưới sảnh sẽ có người dẫn cô lên tìm tôi.
Cô gật đầu : _ được.
Anh nói : ừ.
Không khí trong xe rơi vào lạnh lẽo, cô thì vô cùng ngượng ngùng còn anh thì cứ thản nhiên như không có gì xảy ra.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường, rất nhanh đã đến được bệnh viện.

Cô nói : Cảm ơn đã đưa tôi đến đây, khi rảnh tôi sẽ hậu tạ anh.

Tôi là Trần Thanh Ngọc - 24 tuổi.

Anh tên gì?
Anh nhàn nhạt đáp : Vương Kiên, 27 tuổi.
Cô mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh, rồi chạy vào bên trong bệnh viện.

Anh không có chút cảm xúc gì, cứ vậy mà tiếp tục đến Vương thị xử lý công việc.
Đến nơi, cô bước vào chỗ lễ tân, nói :
_ Xin hỏi bệnh nhân Chu Thanh Nga đang ở phòng nào vậy.

Làm ơn cho tôi biết.
Cô lễ tân hỏi lại :
_ Cô là gì của bệnh nhân, chúng tôi không thể cho người lạ biết thông tin của bệnh nhân.
Cô nói : _ Tôi là con gái của bà ấy.
Lễ tân nói tiếp :
_ Bệnh nhân Chu Thanh Nga hiện đang ở phòng 923.
Cô chạy nhanh tới phòng bệnh của mẹ mình, thấy cô Hiền hàng xóm bên cạnh đang ngồi.
Cô bước đến, hỏi :
_ Cô Hiền, mẹ cháu bị sao thế cô.
Lê Hiền đáp :
_ Mẹ cháu bị ung thư cần tiền phẫu thuật, cháu tìm cách nhé.

Bác sĩ vừa nói với cô xong, cháu có gì hãy trao đổi với bác sĩ nhé.

Cô về trước.

Cô đáp : Cháu cảm ơn cô nhiều ạ, cô vất vả rồi.
Lê Hiền cười rồi nhanh chóng bước ra khỏi bệnh viện.

Sau khi vị hàng xóm kia rời đi, cô gục ngã và suy sụp, nước mắt cô rơi xuống.
_ Tại sao, tại sao mẹ lại giấu mình, tại sao chứ..