Chương 4

HÓA RA LÀ MỘT ĐỨA XẤU XÍ

Chu Kiều giải quyết xong vết thương của mình rồi lập tức tới phòng hậu cần của ký túc xá để nhận đồ, sau đó cô lại về phòng dọn dẹp một lượt rồi mới lại quay về phía tòa nhà dạy học.

Vừa hay lúc này Du Thương cũng phải đi dạy, hai người gặp nhau ở đầu cầu thang nên anh ta bèn dẫn cô đi cùng.

Phòng học của lớp A7 ở góc cuối cùng hành lang tầng năm, cô đeo ba lô, ngoan ngoãn đi theo sau Du Thương.

“Có chuyện này, học sinh lớp A7 chúng ta ấy à, đều là những người vô cùng hoạt bát và vui vẻ, em không cần quá câu nệ. Tính tình mọi người cũng rất thân thiện, em và mọi người cố gắng hòa đồng nhé.”

Du Thương lải nhải suốt chặng đường, sau khi nói xong câu này, anh ta đẩy cửa chính phòng học, ngay lập tức, trước mặt có một thứ đang bay cực nhanh từ trong lớp ra.

Chu Kiều theo bản năng nhanh nhẹn tránh đi.

Kết quả, thứ kia “chát” một cái, nện trúng hồng tâm, chính là cái mũi của thầy chủ nhiệm lớp ở phía sau.

Chu Kiều nhìn thầy Du bị đập trúng đang nổ cả đom đóm mắt, ngồi sụp xuống đất, mãi không đứng lên được, nhất thời cô cảm thấy bạn học trong cái lớp này thật sự rất... hoạt bát, vui vẻ.

Ngay lập tức, một bạn nam xông ra, cười rồi đỡ người lên, nói: “Người anh em... À không phải, thầy Du, ngại quá, trượt tay, trượt tay.”

Du Thương hồi thần, xoa mũi mình rồi tức giận trách móc: “Đi học mà còn làm loạn à! Cũng may ném phải thầy đấy, nếu ném phải bạn học sinh chuyển trường này thì xem các em làm thế nào.”

Học sinh trong lớp vừa nghe, một đám vốn đang nhốn nháo thì lại càng nhốn nháo hơn.

“Hả? Có học sinh chuyển trường à? Nam hay nữ thế?”

“Có xinh không?”

“Có đẹp trai không?”

“Là học sinh giỏi hay học sinh dốt vậy?”

Du Thương đi từ cửa vào, anh ta nghe thấy thế thì không khỏi lại trách một câu: “Nói liên thiên cái gì đó, là một bạn nữ.”

Bầu không khí trong lớp nhất thời đạt tới đỉnh điểm.

“Uầy, vậy có phải giống như trong truyện, có một bạn siêu xinh đẹp chuyển đến không nhỉ?”

“Sau đó sẽ trở thành hoa khôi trường chúng ta?”

“Rồi lại yêu đương với đầu gấu trường?”

Mấy học sinh kia, mỗi người một câu bổ sung tình tiết trong truyện khiến Du Thương tức giận: “Đừng có nói năng lung tung nữa! Không khí trong trường học chúng ta vô cùng tốt đẹp, lấy đâu ra đầu gấu trường.”

Anh ta tự thấy hài lòng, sau khi nói xong bèn cười rồi nói với Chu Kiều đang ở ngoài cửa: “Nào, mau vào đi em.”

Trong nháy mắt, đám chíp bông trong lớp A7 ai nấy đều nghển cổ nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ là, cô bạn siêu xinh đẹp sẽ trở thành hoa khôi trường lại chẳng thấy đâu mà chỉ nhìn thấy cái khẩu trang y tế xanh lè to tổ bố.

“Ôi trời ơi! Người đẹp thì sao phải đeo khẩu trang chứ? Có phải là đẹp quá nên sợ dọa đến người khác hay không? Không sao đâu, bọn mình đều là những người đã từng trải qua sóng to gió lớn, cứ bỏ khẩu trang ra đi, đẹp thế nào chúng mình cũng chịu được.”

“Đúng đó, đúng đó, bạn xinh đẹp, bỏ khẩu trang ra đi.”

“Bỏ ra đi, bỏ ra đi, để bọn mình nhìn thử khuôn mặt xinh đẹp của hoa khôi trường mới lên cấp nào.”

Đối diện với những giọng nói ồn ào của đám học sinh, Chu Kiều đứng trên bục giảng, giọng nói truyền qua lớp khẩu trang: “Trên mặt mình có vết thương, bác sĩ không cho bỏ khẩu trang.”

Để chống đỡ tới lúc có mặt nạ, cô cũng chỉ có thể tạm thời lấy cái cớ này.

Thế nhưng, lớp học vốn đang hò hét ầm ĩ lại lập tức yên lặng vì câu nói này của cô.

Ngay cả Du Thương cũng sửng sốt. Anh ta vẫn cho là cô bé này sợ phơi nắng nên mới đeo khẩu trang. Kết quả là do trên mặt có vết thương sao?!

“Hóa ra là một đứa xấu xí à...”

Không biết ai lẩm bẩm một câu như vậy, trong nháy mắt, bầu không khí rơi vào cảnh lúng túng.

Vào lúc này, đột nhiên một bạn nữ không kiên nhẫn mắng: “Đã xong chưa hả! Nếu thích xem người đẹp như thế thì tới khu vui chơi mà chơi đi!”

Du Thương đứng trên bục giảng nghe thấy học sinh nói trắng trợn ra như vậy thì không khỏi ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, bây giờ là giờ lên lớp, mọi người chăm chú nghe giảng, đừng nói những chuyện khác nữa. Tuần sau thi rồi, phải nắm chắc kiến thức một chút.”

Vừa nghe thấy chữ thi thì lúc này, sự chú ý của đám học sinh mới bị dời đi.

Thế nhưng cái gọi là dời đi này chẳng qua cũng chỉ dẫn tới những tiếng cười nhạo của đám học sinh kia mà thôi.

“Chu Kiều, em ngồi vào chỗ trống bên cạnh Cố Hân Lam đi.” Lúc này, Du Thương mở miệng nói với Chu Kiều.

Chu Kiều gật đầu.

Cố Hân Lam chính là bạn nữ đã bất bình thay cho Chu Kiều, lúc này cô ấy đang vẫy tay với Chu Kiều.

Nói thật, nếu như vừa rồi không phải cô ấy lên tiếng thì Chu Kiều vừa nhìn sẽ cho rằng Cố Hân Lam chính là một cậu con trai.

Bởi vì cô ấy hoàn toàn chẳng có dáng vẻ gì của con gái cả, tóc thì cắt đầu đinh, mặc đồng phục nam, quần thì xắn gấu, hai chân lười biếng đung đưa giữa lối đi, nhởn nhơ ngồi dựa ở đó, nhìn chẳng khác nào dân “đàn chị”.

Thế nhưng vị “đàn chị” này trông thì có vẻ ngổ ngáo nhưng thực tế lại là người không tệ. Vừa thấy cô ngồi xuống thì vỗ vai cô theo kiểu rất “xã hội đen”, nói: “Yên tâm, sau này tớ bảo kê cho cậu.”

Chu Kiều thản nhiên ừ một tiếng, nhưng rất nhanh lại nói thêm một tiếng: “Cảm ơn.”

Dáng vẻ chậm chạp này khiến Cố Hân Lam cảm thấy cô là người ngây ngốc đáng yêu.

Cô ấy không hề biết chẳng qua vừa rồi Chu Kiều thấy hiện giờ mình đang đóng vai một đứa nhỏ đáng thương, hiền lành, ngoan ngoãn nên mới bổ sung thêm một câu cảm ơn mà thôi.

Kết quả, một câu nói cảm ơn này đã cứu vớt cảnh túng quẫn của cô trong một tuần tiếp theo, bởi vì không có tiền nên không thể sống sót nổi trong trường học.

Đúng thế, không có tiền.

Chu Nghiêm Tuấn chỉ một lòng một dạ muốn nhanh chóng ném đứa con ghẻ này ra khỏi tầm mắt mình, đâu có chu đáo nhớ tới chuyện phí sinh hoạt hay gì đó.

Cũng trách cô sơ suất, quên mất chuyện Chu Kiều là một cô bé đáng thương không xu dính túi.

Nên vừa vào trường đã trở thành một đứa nghèo rớt mùng tơi, không có tiền mua cơm.

Lúc cô đang định rời khỏi nhà ăn thì vừa hay nghe thấy vài giọng nói truyền tới từ cách đó không xa: “Chị Lam.”

Chu Kiều quay đầu nhìn lại thì thấy bạn ngồi cùng bàn với cô đang oai phong lẫm liệt dẫn theo mấy đàn em của mình đi từ đằng xa tới.

Cố Hân Lam vừa nhìn thấy cô thì lập tức rảo bước đi tới, cười rồi nói: “Ha ha, tớ biết ngay nhất định là cậu lại đứng ngốc ở đây mà. Thế nào, có phải chưa làm thẻ học sinh nên không có cơm ăn phải không? Đi, tớ mời cậu ăn cơm.”

Chu Kiều lắc đầu: “Không cần đâu.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

“Không cần cái gì mà không cần, không ăn cơm để chết đói à, nhanh lên, đừng có ngốc ra đó nữa.”

Nói xong, cô ấy lập tức định cầm lấy tay Chu Kiều để đi vào nhà ăn.

Kết quả, lại nghe thấy Chu Kiều nói: “Tớ không có tiền.”

Chân Cố Hân Lam hơi lảo đảo: “Cậu nói cái gì?”

Là cô ấy nghe nhầm, hay là do con bé ngốc này đang đùa vậy?

Học sinh có thể học ở trường này, ngoại trừ đám học sinh hàng đầu kia được đặc cách chiêu mộ, nhằm nâng cao vị thế của trường, thì phần lớn số còn lại, trong nhà không giàu sang cũng thuộc hàng cao quý.

Hải Thành tuy không sánh được với đám gia tộc giàu có hạng nhất ở gần biển, thế nhưng những gia tộc giàu có lâu đời ở địa phương cũng có không ít.

Đặc biệt là mấy gia tộc giàu có ở địa phương lại còn giúp đỡ nhau để khống chế kinh tế một vùng.

Mà những người có đẳng cấp thấp nhất lại thuộc về đám nhà giàu mới nổi.

Thế nhưng, vào hôm nay, cô ấy lại nghe thấy một học sinh ở trường này nói, không có tiền.

Hơn nữa còn là học sinh của lớp A7.

Nếu là lớp A1, lớp A2 mà có người nói không có tiền thì còn nghe được, phần lớn học sinh được đặc cách chiêu sinh đều xuất thân từ các gia đình bình thường, thế nhưng lớp A7 đều là người đập tiền để vào.

Sao có thể như thế được nhỉ?

Nhưng sau đó ngẫm lại, người này ngốc như thế, khuôn mặt lại xấu, không biết chừng đúng là cô bé đáng thương phải luồn cúi để sinh tồn trong một gia đình giàu có nào đó. Thế là Cố Hân Lam vô cùng hào sảng, vỗ ngực mình, trượng nghĩa nói: “Tớ cho cậu.”

Chu Kiều nghĩ, cô cảm thấy nếu mình không ăn cơm một tuần liền thì có thể sẽ chết đói trong trường, thế nên cô gật đầu: “Coi như tớ mượn cậu.”

Cố Hân Làm không hề để ý, khoát tay: “Đã nói là tớ bảo kê cho cậu thì chính là bảo kê cho cậu, tớ thiếu chút tiền này cho cậu chắc! Đi thôi!”

Sau đó, cô ấy chẳng nói chẳng rằng đã kéo người vào nhà ăn.

Lúc ăn cơm, vậy mà Cố Hân Lam lại bảo đàn em của mình đi làm thẻ học sinh cho Chu Kiều, còn nạp tiền vào thẻ luôn nữa.

Chu Kiều cầm tấm thẻ kia, lại lập tức nói một tiếng cảm ơn.

Chỉ là, lời cảm ơn này mang theo thái độ chân thành hơn so với lần trước nhiều.

Dù sao Cố Hân Lam cũng giúp cô giải vây.

Cố Hân Lam nhìn dáng vẻ Chu Kiều nghiêm túc nói cảm ơn, càng nhìn càng thấy thú vị: “Được rồi, nói cảm ơn nhiều thì chẳng đáng giá nữa đâu.”