Trần Vĩnh Hải đứng dậy, nhìn theo hướng trung tâm hồ mà Khánh Minh chỉ, rất nhanh anh đã nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền ở giữa mười mấy chiếc thuyền nằm xung quanh.

Người ngồi phía trên đúng là Nguyễn Quỳnh Anh.

Về phần người đàn ông kia!.

Trần Vĩnh Hải nhíu mày suy nghĩ một chút, anh cảm thấy người đó rất quen nhưng không nhớ được là đã gặp ở đâu.

"Vĩnh Hải, có cần tôi bảo nhân viên công tác gọi họ đến không?" Khánh Minh nhíu mày hỏi.

Trần Vĩnh Hải để ngoài tai, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào người Nguyễn Quỳnh Anh, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nguyễn Quỳnh Anh cách đó không xa dựng cả da gà lên, cô bỗng dưng cảm thấy sợ đến run người.

Trần Cận Phong chú ý tới động tác của cô thì dừng mái chèo lại rồi hỏi: "Sao thế?"
"Không sao, có một giọt nước bắn lên đùi em, có hơi lạnh.

" Nguyễn Quỳnh Anh xua tay rồi cười trả lời.

Lúc nãy cô có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trần Cận Phong cởi áo khoác của mình ra rồi trùm lên đùi Nguyễn Quỳnh Anh: "Thế này sẽ không bị văng nữa!"
Nguyễn Quỳnh Anh cảm nhận sự ấm áp truyền từ đầu gối đến, trong ánh mắt có vài cảm xúc phức tạp:
"Cận Phong, sao anh lại đối xử tốt với em như thế?"
Đừng bảo là anh ta có ý với cô nhé.

Lúc còn ở nước ngoài, có rất nhiều bệnh nhân nữ xinh đẹp có ý với anh ta, nhưng anh ta chỉ đối xử khác biệt với mỗi mình cô mà thôi.

Cô không thể không nghĩ tới vấn đề đó.

Trần Cận Phong nhìn vào đôi mắt tò mò của Nguyễn Quỳnh Anh, anh dùng một vẻ mặt và giọng nói dịu dàng để trả lời cô:
"Bởi vì em là người bạn mà anh trân trọng nhất.

"
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thế thì mới thoải mái cười ra.


Cô rất lo rằng Trần Cận Phong sẽ có ý với mình.

Anh ta ưu tú như thế, giỏi giang như thế, cô chẳng hề có gì đáng để cho anh ta thích cả.

Bây giờ nghe được đáp án của Trần Cận Phong thì cô yên lòng rồi.

"Anh cũng là người bạn mà em trân trọng nhất.

" Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy tay anh ta, nói rất nghiêm túc.

Trần Cận Phong bình tĩnh rút tay về, cười cười nhưng không trả lời, sâu trong đôi mắt có chút tối tăm.

Đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nói sốt ruột thét lên: "Hai người đằng trước, mau chạy thuyền ra nhanh, sắp tông vào nhau rồi.

"
Chuyện gì xảy ra thế?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lại thì thấy một chiếc thuyền khác sắp đụng vào chiếc thuyền cô đang ngồi.

“Phịch” một tiếng, thân thuyền không ngừng chao đảo, Nguyễn Quỳnh Anh không ngồi vững được, suýt chút nữa là rơi xuống nước.

Cũng may là có một cánh tay vững chắc kịp thời ôm eo cô kéo cô lại.

"Em không sao chứ?" Trần Cận Phong đưa tay vỗ vỗ lưng người phụ nữ trong ngực, vội vã hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, giọng nói có hơi run rẩy: "Không sao, chỉ là có chút hoảng mà thôi.

"
Vừa rồi cô đã bị dọa sợ, còn tưởng rằng mình sẽ thật sự rơi vào trong nước chứ.

Lạnh thì không nói, quan trọng là cô không biết bơi.

"Không sao thì tốt.

" Trần Cận Phong buông cô ra rồi móc từ trong túi một viên kẹo sữa đưa cho cô: "Ăn cái này là hết hoảng.

"

Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười nhận lấy, bóc ra rồi bỏ vào miệng.

Vị sữa ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng, làm dịu sự hoảng loạn của cô.

"Xin lỗi, các bạn không sao chứ?" Người điều khiển chiếc thuyền tông hai người đi tới, vội vã xin lỗi hỏi thăm.

Anh ta không may mắn như Nguyễn Quỳnh Anh mà rơi thẳng vào nước, được nhân viên cứu hộ kéo lên.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh ta thì không tức giận nổi, cười cười rồi nói: "Chúng tôi không sao.

"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

" Người đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh ta lúng túng gãi đầu rồi nói: "Tôi, tôi không biết chèo thuyền, chèo như thế nào cũng không điều khiển được, không nghĩ tới còn đụng vào các bạn, xin lỗi nhé! "
"Lần sau cẩn thận một chút là được.

"
Người kia đi khỏi, Nguyễn Quỳnh Anh vừa quay đầu thì cảm giác được trên mặt nhiều thêm một thứ, mềm mềm, còn có mùi thơm ngát.

Cô sững người, hoá ra là khăn tay.

"Cho em lau mồ hôi lạnh.

" Trần Cận Phong cười nói, dịu dàng cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt cô.

"Em, em tự lau là được rồi.

" Nguyễn Quỳnh Anh không quen với việc để một người đàn ông lau mặt cho mình, vội vàng tránh đi.

Động tác này của Nguyễn Quỳnh Anh khiến cho đầu ngón tay của Trần Cận Phong không cẩn thận chạm vào môi cô.

Cả hai người đều sững sờ.

"Xin lỗi, là do anh không suy xét kỹ, em tự lau đi.


" Trần Cận Phong tỉnh táo lại, sau đó bình tĩnh nhét khăn vào tay cô, giả vờ như vừa nãy chẳng có gì xảy ra vậy.

"Ừm! " Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, cũng giả vờ như không biết gì, cầm lấy khăn tay vội vã xoa mặt.

Trong thuyền nhỏ chỉ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.

Cho tới khi có một tiếng chuông điện thoại vang lên, mới đánh vỡ bầu không khí kỳ quái này.

Nguyễn Quỳnh Anh thả khăn tay xuống, cô lấy điện thoại từ trong túi ra rồi giật mình khi nhìn thấy tên báo gọi tới.

Là Trần Vĩnh Hải!
Sao anh lại gọi điện cho cô chứ?
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không có suy nghĩ nhiều, cô bấm nghe điện thoại.

"Cô đang ở đâu?" Trần Vĩnh Hải nói trước, giọng nói rất trầm thấp.

Đã một tháng rồi Nguyễn Quỳnh Anh không nghe thấy giọng của Trần Vĩnh Hải nên giờ lại có chút hoảng hốt, cô nhìn thoáng qua Trần Cận Phong rồi trả lời: "Em đang du hồ với bạn.

"
"Bạn à! " Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Bạn ôm rồi lau mồ hôi cho cô ư?"
Sao anh lại biết, chẳng lẽ là!
Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt, cô siết chặt điện thoại rồi nhìn xung quanh.

Cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của Trần Vĩnh Hải trong đình bên hồ, khoảng cách quá xa nên cô không nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng vẫn có thể đoán được chắc chắn vẻ mặt anh bây giờ rất đáng sợ.

Sao anh cũng có mặt ở đây chứ?
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, thấp thỏm nói: "Anh Trần ở đây bao lâu rồi?"
"Sao, tôi làm phiền hai người à?" Trần Vĩnh Hải ngoài cười nhưng trong không cười.

"Không phải thế! " Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, vẻ mặt của cô rất buồn bã.

Cô muốn giải thích những chuyện đã xảy ra giữa mình và Trần Cận Phong, những lời nói mới tới miệng thì lại không thể thốt lên.

Bởi vì cho dù giải thích như thế nào thì anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy.

"Không ư?" Trên mặt Trần Vĩnh Hải có một sự hung ác bao phủ, hơi lạnh quanh thân anh lan ra ngoài.

Khánh Minh đau đầu nâng trán, anh ta rất hối hận, biết thế thì đã không dẫn Trần Vĩnh Hải đến đây nói chuyện làm ăn, đỡ phải thấy mấy chuyện bực mình như thế này.

Cái cô Nguyễn Quỳnh Anh kia cũng thật là, đã là người của Vĩnh Hải rồi lại còn đi ra ngoài du hồ với người đàn ông khác, du hồ không thì chẳng nói, lại còn thân mật thế làm gì.

"Nguyễn Quỳnh Anh, cô biết thân phận của mình sao?" Đôi mắt của Trần Vĩnh Hải híp lại, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc của anh.


Nguyễn Quỳnh Anh sững người, một lúc sau mới trả lời: "Biết.

"
Cô là người tình của anh.

"Biết thì nói ra, nói cho người đàn ông đang đứng bên cạnh cô biết thân phận của cô đi!" Trần Vĩnh Hải nhếch môi, nói với giọng điệu quái gở.

Nguyễn Quỳnh Anh cứng người, cô không thể tin vào những gì mình nghe được.

Trần Cận Phong thấy vẻ mặt cô thay đổi thì lo lắng hỏi một câu: "Quỳnh Anh, em sao thế?"
Trần Vĩnh Hải nghe thấy giọng của Trần Cận Phong thì quanh người càng lạnh lùng, giận quá hoá cười nói:
"Không trả lời là không muốn thừa nhận hay là không muốn làm theo?"
"Đừng nói nữa, em làm là được chứ gì?" Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, cô gào lên với sự nức nở.

Cô biết tính tình anh, anh đang ép cô phải nói ra việc cô là người tình của mình.

Được thôi, cô sẽ làm như anh muốn!
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi quay đầu nhìn về phía Trần Cận Phong, cười với vẻ khó xử nói:
"Em vẫn chưa nói với anh thân phận của em bây giờ nhỉ, bây giờ em là người tình được Trần Vĩnh Hải bao nuôi.

"
"Gì cơ?" Trần Cận Phong kinh sợ đến nỗi làm tuột mất mái chèo.

Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, không nhìn Trần Cận Phong nữa, vì sợ nhìn thấy sự khinh thường và chán ghét trong mắt của anh ta.

"Anh Trần, em đã nói, giờ anh hài lòng chưa?" Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh trống rỗng, bình thản nói.

Đầu dây bên kia bỗng dưng yên tĩnh lại, sau một lúc lâu thì giọng của Trần Vĩnh Hải mới vang lên, mang theo một chút mỉa mai mà nói:
"Được rồi, hy vọng lúc nào cô cũng nhớ kỹ thân phận của mình, bây giờ cô chỉ có một người đàn ông là tôi thôi, rõ chưa?"
"Vâng.

" Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt điện thoại, chua xót nặn ra một chữ.

"Cho cô mười phút để vào bờ.

" Trần Vĩnh Hải nói xong câu này rồi cúp điện thoại.

Nguyễn Quỳnh Anh đờ đẫn ngồi trên thuyền, hốc mắt hồng hồng, điện thoại dần tuột khỏi tay cô, rớt xuống boong thuyền phát ra một tiếng “bịch”.

"Quỳnh Anh, em không sao chứ?".