Xe lăn bánh đến ngân hàng, Quỳnh Anh xoa xoa mặt dây chuyền bằng ngọc ruby trong tay, cảm xúc buồn bã.
Sợi dây chuyền này là một trong số những món của hồi môn của mẹ cô, sau khi mẹ cô tự tử, cô thu dọn đồ đạc thì phát hiện sợi dây chuyền đã không cánh mà bay.
Lúc đó bà Ngọc còn chưa bước vào nhà, cô nghĩ sợi dây chuyền đã bị mất.
Bây giờ có vẻ như suy nghĩ của cô lúc đó thực sự rất nực cười.
Ông Vương người đang lái xe phía trước, cũng đã nhìn thấy sợ dây chuyền sau khi đến đón Quỳnh Anh ở biệt thự của Vĩnh Hải.
Ông nhìn Quỳnh Anh qua gương chiếu hậu, thấy cô đang mân mê sợi dây chuyền trong tay.
Ông cất tiếng hỏi:
“Đó là sợi dây chuyền của bà chủ phải không?”
Bà chủ mà ông Dương nhắc đến đương nhiên là mẹ của Quỳnh Quanh, bà Ngọc chưa bao giờ được ông Dương gọi như vậy.
Quỳnh Anh gật đầu, trầm mặc đáp: “Là của mẹ cháu.
Cháu lấy lại từ Trâm Anh.”
“Trâm Anh? Làm thế nào mà vòng cổ của bà chủ lại ở nơi trong tay cô ta?” Ông Dương thắc mắc.
“Cháu không biết.” Quỳnh Anh không kìm được cảm xúc, siết chặt sợi dây chuyền trong tay.
Đây là cũng là điều mà cô thắc mắc.
Còn đang suy nghĩ, thì chiếc xe đã dừng lại trước cửa ngân hàng.
Quỳnh Anh cố kìm nén cảm xúc trong lòng.
Vấn đề trước mắt mới thực sự quan trọng.
Thủ tục mở két sắt ngân hàng không phức tạp, khi đã có chìa khóa là có thể đến gặp giám đốc xin xác nhận.
Sau khi lấy được di chúc, Quỳnh Anh cũng đã tìm đến luật sư để xác minh về tính hợp pháp của bản di chúc.
Sau khi nghe tư vấn, cô được biết bản di chúc này đã được công chứng khi ngay khi lập ra.
Bây giờ chiến lược của bà Ngọc đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
Quỳnh Anh cuối cùng cũng có thể mỉm cười.
Trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, mọi thứ đều tồi tệ khiến cô gần như không thở nổi, hiếm khi lại có tin vui như thế này.
“Chú Dương, chúng ta quay trở lại bệnh viện.” Quỳnh Anh nói với ông Dương khi quay trở lại xe.
Khi trở lại bệnh viện, trời đã tối.
Ăn tối xong, Quỳnh Anh liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã gần chín giờ.
“Cô chủ, đi ngủ sớm đi.” Ông Dương nhắc cô nghỉ ngơi sớm vì cuộc họp cổ đông ngày mai rất quan trọng.
“Vâng.
Chú Dương cứ về nghỉ ngơi đi.” Quỳnh Anh mỉm cười gật đầu.
“Được.” Ông Dương ân cần sờ đầu cô, sợ cô nửa đêm tỉnh lại sẽ khát, ông đặt ly nước lên chiếc bàn đầu giường trước khi đóng cưa phòng rời đi.
Quỳnh Anh chìm vào giấc ngủ không lâu sau khi ông Dương rời đi.
Trời càng về đêm, khắp bệnh viện càng yên tĩnh đến nỗi gần như kỳ quái.
Lúc này, ngoài hành lang đột nhiên có tiếng bước chân, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa phòng của Quỳnh Anh.
Cánh cửa được mở ra, một bóng người cao lớn bước vào dưới ánh trăng, bước đến bênh giường rồi dừng lại.
Người đàn ông đứng bên giường, nhìn người đang nằm ngủ.
Nhìn thấy cô đã đạp cả chăn bông tra, người này cau mày, giọng điệu có chút không vừa ý: “Còn đạp cả chăn bông.”
Người đàn ông cúi xuống và kéo chiếc chăn bông lên đến ngực Quỳnh Anh.
Nhưng cô lại đạp ra lần nữa.
Vì sợ cô quá nóng nên lại đạp ra lần nữa, anh ta chu đáo cố định chiếc chăn bông, nhưng cố gắng không đánh động người phụ nữ trên giường.
“Hừ ...” Cô kêu lên, ánh mắt lờ đờ, như thể đã tỉnh.
Người đàn ông cau mày định rời đi, vừa định nhấc chân liền thấy người trên giường trở mình lại ngủ thiếp đi, vẫn là lẩm bẩm nói: “Vĩnh Hải...”
Toàn thân người đàn ông cứng đờ trong giây lát, anh ta nhìn người phụ nữ trên giường bằng ánh mắt phức tạp.
“Vĩnh Hải, em nóng quá ...” Quỳnh Anh trên giường vặn vẹo, định đá chăn bông ra, nhưng chiếc chăn đã bị cố định chặt.
Cô vùng vẫy hồi lâu vẫn không thể đạp tung chăn bông ra.
Được một lúc, có vẻ như cô gái cũng lười vùng vẫy, và không còn la hét kêu nóng nữa.
Cô nằm im và tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Người đàn ông mím nhẹ đôi môi, vén tóc mái tóc xõa trên mặt Quỳnh Anh rồi định rời đi.
Vừa nhấc chân lên, ánh mắt anh ta đột nhiên liếc đến túi hồ sơ trên bàn đầu giường.
Ánh mắt tò mò, anh đưa tay cầm túi hồ sơ, lấy ra tập tài liệu bên trong, đọc dưới ánh trăng.
Không mất nhiều thời gian để hiểu nội dung, người đàn ông cất đống tài liệu đã hoàn thành vào túi, đặt lại chỗ cũ rồi lặng lẽ rời đi, như thể anh ta chưa từng đến đây.
Ngày hôm sau, Quỳnh Anh bị ông Dương đánh thức, cô nhìn trần nhà màu trắng với vẻ mặt ngơ ngác.
Nhìn thấy cô ngẩn người, ông Dương liền hỏi: “Cô chủ, cô đang suy nghĩ gì vậy?”
Quỳnh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm: “Cháu hình như đêm qua nằm mơ.
Cháu mơ thấy Vĩnh Hải vào phòng và nói điều gì đó.”
“Không phải chỉ là một giấc mơ sao? Không thể có chuyện đó đâu.” Ông Dương cười gạt đi.
Quỳnh Anh nghĩ về điều đó, cũng chỉ là một giấc mơ có phần thực tế, không cần quá để tâm.
Bỏ những suy nghĩ này sang một bên, Quỳnh Anh đi dép và rời khỏi giường, đi vào phòng tắm và bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Sau khi xong xuôi, cô thấy bữa sáng của mình đã được ông Dương dọn sẵn.
“Khi nào xong thì lại ăn sáng.” Ông Dương vẫy tay với cô.
Quỳnh Anh từ tốn bước lại dùng bữa.
“Chú Dương, chú đã thông báo cho thư ký Diêm chưa?” Cô hỏi ông Dương trong khi dùng bữa.
Người giúp việc già đang ủi bộ quần áo công sở cho phẳng phiu, hôm nay Quỳnh Anh sẽ cần dùng đến.
“Tôi đã thông báo.
Thư ký Diêm nói sẽ đón cô ở sảnh của công ty và trực tiếp dẫn cô đến phòng họp khi đến giờ.” Ông Dương không kịp ngẩng đầu lên trả lời Quỳnh Anh.
Ăn sáng xong cũng đã gần 8 giờ, đại hội cổ đông sẽ bắt đầu lúc 9h.
Sợ bị tắc đường, Quỳnh Anh thay quần áo, chạy ngay đến tập đoàn Nguyễn Thị.
Ngay khi đến tầng dưới trụ sở tập đoàn, Quỳnh Anh đã thấy Thư ký Diêm đang đợi cô.
“Cô Quỳnh Anh.” Thư ký Diêm tiến lại chào hỏi.
Quỳnh Anh cũng cúi nhẹ đáp lễ.
Sau đó cô bắt đầu hỏi về công việc: “Mọi người đã đến chưa?”
“Các cổ đông đã đến gần hết, chỉ còn lại bà Ngọc và một cổ đông bí ẩn khác.”
Quỳnh Anh siết chặt tập tài liệu đang ôm trong tay: "Cổ đông bí ẩn? Ai vậy?”
Thư ký Diêm dùng tay đẩy cặp kính đang đeo, trả lời với giọng điệu không chắc chắn:
“Tôi không biết.
Giá cổ phiếu của công ty mấy ngày trước giảm mạnh.
Có người đã nhân cơ hội mua lại.
Tôi nghe nói người này với bà Ngọc là họ hàng.”
Người thân của bà Ngọc? Bà Ngọc có người thân nào sao?
Quỳnh Anh trầm tư, cô cảm thấy có điều gì không ổn trong đó, nhưng cô không thể nói ra.
“Sau đó, cổ đông này đã mua bao nhiêu cổ phiếu từ thị trường chứng khoán?” Quỳnh Anh băn khoăn.
“Năm phần trăm.” Thư ký Diêm đáp.
Nghe vậy, sắc mặt Quỳnh Anh không khỏi có chút sửng sốt.
Một người họ hàng của bà Ngọc có thể thu được 5% cổ phần từ những cổ phiếu phân tán trên thị trường chứng khoán, nhưng dù có năng lực đến đâu cũng không thể ngăn cản người này giao dịch với bà Ngọc.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng họp.” Thư ký Diêm thúc giục.
Quỳnh Anh gật đầu đi cùng thư ký Diêm, vẻ mặt cô vẫn rất đăm chiêu, nhất thời không nghĩ tới cái gọi là cổ đông bí ẩn này.
Cô mới chỉ để tập đoàn vài lần, thậm chí còn không biết công ty có bao nhiêu cổ đông.
Bây giờ trước khi đại hội bắt đầu, cô ấy phải nắm được tình hình trước, để không làm trò cười trong cuộc họp.
Thư ký Diêm dẫn Quỳnh Anh vào thang máy và trực tiếp đưa cô đến phòng họp.
Sự xuất hiện của cô khiến cả phòng họp yên lặng ngay lập tức.
“Cháu gái lớn đến rồi sao? Cơn gió nào đưa cháu đến đây?” Một người đàn ông trung niên rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của Quỳnh Anh.
Vẻ mặt ông có chút không vui.
Bà Ngọc đã nói với ông rằng 2 chị em Quỳnh Anh sẽ không có ai đến.
Kết quả nào đang chờ đợi ở đại hội cổ đông hôm nay?.