“Tôi có thể thả Việt Anh ra.
Chỉ cần cô làm cho tôi vui, tôi sẽ thả cậu ấy ra.” Sau đó, anh buông cô ra, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Quỳnh Anh không ngạc nhiên trước yêu cầu của Vĩnh Hải.
Đây có thể là cách anh trả thù cô.
“Được rồi, em hứa với anh.” Quỳnh Anh khẩn trương nói.
Lời nói vừa dứt, cô run rẩy đứng lên, vô tình tác động đến vết thương.
Sự đau đớn khiến cô khó thở, nhưng cô chịu đựng tất cả và bắt đầu c ởi quần áo.
Vĩnh Hải ngơ ngác nhìn cô.
Khi cô cởi chiếc váy cuối cùng và đứng trước mặt anh, ánh mắt Vĩnh Hải nhìn về phía lồng ngực Quỳnh Anh.
Vẫn còn băng gạc quấn quanh người Quỳnh Anh, nhưng miếng gạc đã bị dính máu đỏ, trông rất đáng sợ.
Quỳnh Anh nhìn thấy Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô tối tăm mặt mũi, cho rằng anh chưa hài lòng.
Cô cười khổ nói.
“Xin lỗi, tôi quên mất, tôi sẽ tháo nó ra.” Vừa nói, cô vừa đưa tay lên nút gạc.
Mắt Vĩnh Hải hơi nheo lại, anh gầm lên: “Đủ rồi!”
Quỳnh Anh dừng tay và nhìn anh khó hiểu.
Vĩnh Hải nhìn cô với vẻ mặt chán ghét: “Ai thèm nhìn thân thể nát bét của cô? Trở lại bệnh viện, chờ cơ thể hồi phục rồi hãy đến lấy lòng tôi.”
“Làm ơn, để em gặp Việt Anh.” Quỳnh Anh lật đật bước tới và nắm lấy tay áo Vĩnh Hải: “Chỉ một chút thôi, làm ơn!”
Mục đích cô đến là vì Việt Anh, giờ cô còn chưa biết Vĩnh Hải sống chết ra sao.
Sao có thể yên tâm rời đi.
Nhưng cô không để ý rằng vết thương trên ngực lại bị hở ra bởi hành động của mình.
Tất cả điều này đều không thoát khỏi ánh mắt của Vĩnh Hải.
Người phụ nữ này đang giở trò với anh ta sao?
Vĩnh Hải hất tay cô ra, khinh bỉ liếc nhìn chỗ tay cô vừa chạm vào, sau đó lạnh lùng nói:
“Nếu cô không tránh ra, tôi sẽ cho cô cả đời không gặp được em trai.”
Quỳnh Anh há hốc miệng không thể nói được câu gì.
Cô tin rằng anh nói là làm, giống như khi cô chia tay anh, anh từng nói: “Em sẽ hối hận.”
Bây giờ anh đã đúng, cô hối hận thật rồi.
Quỳnh Anh chậm rãi mặc quần áo vào, lảo đảo muốn ngồi trở lại xe lăn, còn chưa kịp đi hai bước, hai mắt tối sầm, thân thể liền ngã xuống.
“Quỳnh Anh!” Nhìn thấy cô phụ nữ ngã xuống, Vĩnh Hải sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bước nhanh tới đỡ lấy cô.
Vết thương của cô không ngừng chảy máu, vẻ mặt Vĩnh Hải trở nên nghiêm túc, anh bế thốc cô ra ngoài văn phòng gọi toáng lên:
“Bảo Quốc, lấy xe!”
“Tôi đi ngay!” Bảo Quốc nghe xong vội vàng chuẩn bị xe.
Quỳnh Anh lại được đưa đến bệnh viện và vào phòng cấp cứu.
Trên hành lang, Vĩnh Hải ngây ngốc lau sạch vết máu trên người Quỳnh Anh vô tình dính vào tay anh.
Máu có thể thấm qua hai bộ quần áo cho thấy tình trạng của cô rất nghiêm trọng.
“Cậu Hải.” Ông Dương đi tới chỗ Vĩnh Hải, nhìn anh với vẻ mặt phúc tạp.
“Cám ơn cậu.” Mặc dù không có cảm tình với chàng thiếu gia này, nhưng anh ta đã đưa cô chủ ông vào bệnh viện 2 lần.
Cảm ơn là việc nên làm.
Nghe thấy lời cảm ơn của ông, Vĩnh Hải bình tĩnh trả lời mà không thèm ngẩng đầu:
“Tôi chỉ không muốn cô ấy chết trong văn phòng của tôi.”
“Anh!” Ông Dương định phản ứng mạnh, nhưng nghĩ đến điều gì đó, ông kiềm chế lại, sắc mặt không được vui vẻ cho lắm nghĩ thầm: ‘Cô chủ lại yêu một kẻ khốn nạn như vậy.”
“Anh Hải!” Bảo Quốc chạy từ bên ngoài vào sau khi nghe điện thoại.
“Xong chưa?” Vĩnh Hải vừa nói vừa ném khăn giấy ướt vào thùng rác.
“Đúng vậy, kế hoạch đã được thương lượng với đối tác.
Họ hẹn anh dùng bữa rồi sẽ bàn bạc cụ thể.” Bảo Quốc trình bày.
“Có cần mang theo nữ đồng đội không?” Vĩnh Hải liếc nhìn cửa phòng cấp cứu, ánh mắt lãnh đạm.
Bảo Quốc bối rối gật đầu: “Cần! Anh có muốn gọi cho cô Trâm Anh không?”
“Liên lạc với Trâm Anh, để cô ta chuẩn bị, lát nữa tôi sẽ đến đón cô ấy.” Sau khi ra lệnh cho Bảo Quốc, Vĩnh Hải lại nhìn ông Dương.
“Khi Quỳnh Anh tỉnh lại, ông nói với cô ấy rằng nếu muốn Việt Anh trở về một cách an toàn thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, hoàn toàn khỏe mạnh rồi hãy đến tìm tôi.”
Nói xong anh đứng dậy bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
“Tên khốn kiếp này!” Ông Dương rất tức giận.
Thấy anh bỏ đi, ông Dương ngồi xuống gần cửa phòng cấp cứu.
Lúc này, sức khỏe của cô chủ quan trọng hơn.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ Giang cầm ống nghe và nói: “Tần số nhịp tim bình thường, tần số huyết áp bình thường, và tất cả đều đã ổn.”
Khi Quỳnh Anh tỉnh dậy, cô nhận thấy có người đang ở bên cạnh giường, có vẻ như đang kiểm tra gì đó.
“Không sao, không sao rồi.” Ông Dương cuối cùng cũng an tâm, nhẹ nhõm khi thấy cô tỉnh dậy.
“Chú Dương?” Quỳnh Anh mở mắt ra, cô vẫn chưa nhìn rõ xung quanh.
Giọng ông Dương mừng rỡ: “Cô chủ, cô tỉnh rồi, suýt chút nữa làm tôi sợ chết khiếp.”
Quỳnh Anh chỉ nhớ rằng cô đã làm tổn thương vết mổ trong văn phòng của Vĩnh Hải và sau đó ngất đi.
“Thực xin lỗi, chú Dương, lần sau cháu sẽ không làm như vậy.” Quỳnh Anh biết mình sai, vui vẻ thừa nhận sai lầm của mình.
Ông Dương thở dài nhìn chằm chằm Quỳnh Anh: “Còn có lần sau nữa sao?”
“Cháu xin lỗi ...” Quỳnh Anh vẫn tỏ vẻ rụt rè, hối lỗi.
Bực bội trong lòng ông Dương cũng giảm đi đáng kể, ông lẩm bẩm nói: “Cô lớn như vậy rồi, còn không biết chăm sóc bản thân.
Được rồi, bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”
“Vâng, cháu hiểu rồi.” Không chỉ là lời nói đối phó, lần này Quỳnh Anh tự hứa sẽ ngoan ngoãn và chăm sóc bản thân mình thật tốt, không chỉ vì Vĩnh Hải yêu cầu cô làm vậy mới thả Việt Anh đi.
Quan trọng hơn, khi có sức khỏe tốt, cô sẽ có khả năng để bù đắp những tổn thương mà mình đã gây ra cho Vĩnh Hải.
Cô phải chịu trách nhiệm về tính khí thất thường của Vĩnh Hải bây giờ.
Bất kể cuối cùng anh có tha thứ cho cô hay không thì ít nhất cô cũng phải nỗ lực.
“Cô chủ, cô đang nghĩ gì thế?” Ông Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh Anh.
Quỳnh cười lắc đầu cười nói: “Không có chuyện gì đâu.
Nhân tiện, chú Dương, chú đưa cháu trở lại bệnh viện sao?”
Cô nhớ rõ mình đã ngất đi trong văn phòng của Vĩnh Hải.
Nghe câu hỏi của Quỳnh Anh, sắc mặt của ông Dương trở nên u ám, nhưng ông vẫn thành thật trả lời:
“Là cậu chủ của Vĩnh Phát.”
Vĩnh Hải? Quỳnh Anh hơi giật mình, hóa ra lại là anh.
Cô nghĩ rằng anh sẽ chỉ nhờ Bảo Quốc đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô không ngờ rằng anh lại đích thân làm điều đó.
“Cậu ta cũng nhờ tôi gửi lời đến cô.” Ông Dương tiếp tục.
“Lời nhắn gì vậy?” Quỳnh Anh nhìn ông Dương vẻ khó tin.
“Cậu ta nói muốn cậu chủ trở về tay chân lành lặn.
Khi nào cô khỏe lại thì đễn tìm cậu ta?” Ông Dương tức giận xoa xoa 2 bàn tay.
Quỳnh Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn vu vơ nói: “Cháu hiểu rồi.”
“Cô định đi thật à?” Ông Dương kinh ngạc.
Quỳnh Anh cười khổ sở: “Cháu phải cứu Việt Anh.”
Ông Dương không nói gì nữa.
Lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Quỳnh Anh nhìn về phía cửa, vẻ mặt cô thoáng chút kinh ngạc: “Thư ký Diêm?”
Thư ký Diêm là thư ký chính của bố cô trước khi ông qua đời, trong thời gian bố cô bị bệnh và nằm viện, thư ký Diêm đã lo liệu mọi công việc cho đến bây giờ.
Quỳnh Anh không nghĩ ông sẽ đến tìm cô.
Liệu có phải chuyện gì đã xảy ra với tập đoàn?
Một lát sau, Quỳnh Anh đã ngồi trong taxi với nhiều luồng suy nghĩ đè nặng lên tâm trí.
Nghe lời kể của thư ký Diêm, cô biết được rằng nhờ việc Vĩnh Hải đính hôn với Trâm Anh.
Hầu hết các cổ đông của tập đoàn đã ủng hộ bà Ngọc, chuẩn bị bầu cử chủ tịch tập đoàn mới.
Nếu tập đoàn rơi vào tay bọn họ, làm sao cô có thể xứng đáng với bố mẹ đã khuất của mình?
Chỉ khi có được quyền thừa kế của bố và nắm giữ vốn chủ sở hữu tuyệt đối, cô mới có thể ổn định tình hình.
Vừa nghĩ đến đây, chiếc xe đã từ từ dừng lại.
Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, trả tiền cho tài xế và ra khỏi xe.
Cô bấm chuông cửa, không bao lâu sau, quản gia Hoàng đã ra mở cửa.
Nhìn thấy cô, anh Hoàng mỉm cười chào hỏi: “Cô Quỳnh Anh.”
“Chào anh Hoàng.” Quỳnh Anh cũng nhẹ nhàng đáp lễ.
Nhìn lướt qua cửa biệt thự, cô cất tiếng hỏi: “Vĩnh Hải ...”.