Chương 1058

“Cháo trắng ăn với dưa muối, không ngại chứ?”

Ninh Phượng vừa ngồi xuống, người làm nữ lập tức đưa một bát cháo trắng đến trước mặt bà ta.

Cái gọi là chiêu đãi khách quý đây sao?

Nụ cười của bà ta cứng lại.

Vũ Vân Hân ngồi ở bên cạnh bà ta, đưa toàn bộ đồ ăn cho bà ta: “Không phải là chê chỗ này của tôi cơm canh đạm bạc chứ!”

“Không.”

Bà ta không thích ăn nhất chính là những thứ cơm canh đạm bạc này, trước kia bà ta đã nghèo đến phát sợ, ăn ngán rồi!

Sau này khi tiến vào nhà họ Vân, mỗi ngày đều ăn thịt cá, sơn hào hải vị, bởi vì bà ta muốn xóa hết đi cảm giác nghèo khó từ trong xương.

Bà ta cầm thìa lên, ra vẻ múc một cái, đưa vào trong miệng, một mùi ôi thiu nhức mũi xông lên, khó mà nuốt trôi.

Khuôn mặt thống khổ nôn khan một cái.

“Sao thế? Ăn không quen?” Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn bà ta: “Ngày thường Mục Lâm Kiên không có ở đây, tôi cũng chỉ có thể ăn những thứ này, phụ nữ được một người đàn ông giống như tôi, thật sự là chó ngáp phải ruồi.”

Ninh Phượng kinh ngạc giương mắt: “Không phải cậu Mục đối với cô rất tốt hay sao?”

Dáng điệu vừa rồi của cô làm bà ta tưởng rằng Mục Lâm Kiên cưng chiều người phụ nữ này đến tận trời rồi.

“Đó chẳng qua chỉ là bề ngoài, trên thực tế… Bà cũng hiểu, gả vào nhà giàu sâu tựa như biển! Nói thế nào thì tôi cũng không tổ chức hôn lễ gì, giấy đăng kí kết hôn cũng không được cầm, có thể cảm thấy tôi đã sinh đứa trẻ cho anh ấy, cho nên đối với tôi luôn là lúc lạnh lúc nóng.”

Một thay đổi lớn làm cho hai mắt của Ninh Phượng phát sáng, vốn dĩ bà ta đang cẩn trọng câu nệ, bây giờ như cảm thấy thoải mái mà để thìa trong tay xuống.

“Phụ nữ mà, bà cũng hiểu thôi! Người giống như tôi ở nơi này, luật pháp thủ tục cái gì cũng không có, cũng không phải là người danh chính ngôn thuận, đàn ông làm sao biết quý trọng, chuyện Mục Lâm Kiên hao tốn nhiều nhân lực như vậy đến tìm tôi và con, không chết đã là phúc lớn mạng lớn rồi, bây giờ tôi cũng không cầu xin cái gì nữa.”

Vũ Vân Hân vừa nói vừa phiền muộn thở dài: “Thật ra thì tôi cũng chỉ là một cái vỏ trống rỗng thôi, bất cứ lúc nào cũng có cảm giác sẽ có người thay thế mình. Có phải trước kia bà cũng có loại cảm giác này không?”

Ninh Phượng giật mình, điều này liên quan gì đến bà ta?

“Bà làm như thế nào mà bố tôi yêu bà tha thiết như vậy? Có thể cho bà tất cả gia sản? Mau dạy tôi một chút đi, nếu sau này tôi có thể giống như bà, tôi nhất định sẽ không bạc đãi bà.” Mặt Vũ Vân Hân đầy chân thành nhìn bà ta.

“Chuyện này, không phải tôi thành tâm thành ý đối đãi bố cô, con người cũng có tình cảm, cho nên chỉ cần mọi việc đều nhẫn nhịn là được.”

“Trước kia không biết cái tốt của bà, bây giờ luôn cảm thấy bà thật xuất sắc, thật muốn học bà cách lấy được gia sản từ trên người đàn ông!”

Trong lời nói vừa khen vừa chê, người làm nữ đứng ở bên cạnh rất khinh bỉ nhìn hai người phụ nữ này.

“Có phải bà rất thành thạo trên phương diện đó không?” Vũ Vân Hân hỏi tiếp.

Ninh Phượng lúng túng cười một tiếng: “Không phải.”

“Đó là cái gì? Ai yo, tôi cũng gọi bà là mẹ rồi! Bà còn không dạy một chút cho người ta, thật đau lòng! Sớm biết đã không thả bà ra rồi, ném bà trở về đấy nhốt thêm mấy ngày vậy.”