Chương 1315:

 

Trên bàn có món cà tím ướp cá nướng giấy bạc.

 

Lâm Bạc Thâm đưa đũa cho cô, cười nhẹ: “Em thử tìm đi”

 

Phó Mặc Tranh dùng đũa gắp một miếng cá lớn, khi nhấc đũa lên thì thấy bụng cá chứa đầy cà tím.

 

Một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt cô: “Anh còn vẫn có thể làm chuyện này với món cà ướp cá sao?”

 

Lâm Bạc Thâm lấy một chiếc đũa và cà tím đưa lên miệng cô: “Em ăn thử xem”

 

Phó Mặc Tranh mở miệng ăn, nước cà tím rất ngon.

 

“Ngon không?” Lâm Bạc Thâm nhìn cô hỏi.

 

Phó Mặc Tranh gật đầu: “Rất ngon, món này không khó làm sao?”

 

Lâm Bạc Thâm cũng tự mình nếm thử, hương vị thật sự ngon. Anh đáp “Không khó đâu. Làm trống bụng cá, sau đó nhồi cà tím đã ướp và tương đậu vào, sau đó om toàn bộ cá bình thường. Phần nhân đậu trong bụng cá sẽ trào ra và quyện với vị của cá kho, hơi giống món cá nướng”

 

Phó Mặc Tranh ăn một bát cơm lớn vào ban đêm, cũng như rất nhiều cá và cà tím.

 

Nhưng một lúc sau, cô ấy bị nôn. Lâm Bạc Thâm chăm sóc cô một lúc lâu trước khi bế cô vào phòng ngủ. Phó Mặc Tranh uống một ít nước nóng và bụng cô cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Lâm Bạc Thâm vừa canh giữ bên cạnh cô vừa thay điện thoại di động.

 

Phó Mặc Tranh cầm chăn bông xoa qua, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

 

Buổi tối, Lâm Bạc Thâm đã đập nát điện thoại di động, lúc này lại thay sim vào điện thoại khác.

 

“Xương Sườn trong lúc nghịch làm rơi điện thoại anh. Nên anh đang phải đổi lại điện thoại khác”, Anh ấy đang cố bịa một lời nói dối.

 

Phó Mặc Tranh nói “Ồ” và ấn chiếc căm nhỏ của mình lên vai Lâm Bạc Thâm Lâm Bạc Thâm đang đổi sim điện thoại, đảo mắt nhìn cô, dùng chăn bông võ võ lưng cô: “Em đã ổn hơn chưa?”

 

“Vẫn rất muốn ói” Phó Mặc Tranh thều thào đáp.

 

Đôi mắt của Bạc Thâm tối đi một chút. Từ Trân nói với anh ấy rằng ở bệnh viện trong một ngày Phó Mặc Tranh có thể phải đối mặt với nhiều cơn đau khác nhau, nôn mửa, thậm chí run cơ và tim đập nhanh.

 

Nếu cô ấy không dùng thuốc, những vấn đề này sẽ không được giải quyết. Nhưng sau khi dùng thuốc, cô ấy sẽ trở nên rất chậm chạp.

 

Những loại thuốc đó có tác dụng ức chế trầm cảm nhưng đồng thời lại rất có hại cho cơ thể và ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương.

 

Mặc Bảo của anh ấy luôn rất thông minh và cô ấy học mọi thứ rất nhanh. Anh ấy giải thích các vấn đề toán học cho cô ấy, và cô ấy không mất nhiều thời gian để hiểu rồi sau đó suy ra những điều khác. Không giống như những cô gái khác, cho dù họ đang học toán cao cấp hay những thứ khác thì họ có học bao nhiêu lần cũng một chữ cũng không biết. Cô ấy thật sự rất thông minh.

 

Vì điều này, Lâm Bạc Thâm không thể đành lòng được việc bắt cô uống thuốc trở nên suy nghĩ một cách chậm chạp.

 

Lâm Bạc Thâm ôm cô vào trong ngực, cầm quyển truyện cổ tích bên cạnh lên hỏi: “Hôm nay em muốn nghe câu chuyện trước khi đi ngủ nào?”

 

“Điều ước của hươu cao cổ” Mặc Tranh đáp.

 

Lâm Bạc Thâm lật tới “Điều ước của hươu cao cổ”, sau khi kể xong Lâm Bạc Thâm nhìn người trong vòng tay mình và hỏi: “Em có biết điều ước của hươu cao cổ là gì không?”

 

Phó Mặc Tranh dựa vào vòng tay anh và nói: “Em hy vọng anh sẽ hôn em”

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu hôn lên trán cô, nói “Chúc mừng em, tâm nguyện của em đã được hoàn thành”

 

Phó Mặc Tranh chui rúc mình vào cánh tay anh, đôi tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh, tràn đầy quyến luyến không muốn rời xa.

 

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Bạc Thâm, anh có biết tại sao nước biển lại có màu xanh không?”

 

Lâm Bạc Thâm dịu dàng vuốt ve đầu cô trả lời: “Vì ánh sáng đúng không?”

 

“Không phải. Vì có nhiều cá ở biển, cá sẽ phun bọt, mà chúng có màu xanh lam nên nước biển cũng trở nên xanh lam”

 

Sự nặng nề và sương mù trong mắt Lâm Bạc Thâm đột nhiên biến mất, anh chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô gái trong vòng tay mình: “Mặc Bảo, em có thể cười không?”

 

“Sao em lại phải cười?”