Chương 70: Dây dưa đến chết

“Có phải đến khi chết đi mới
không còn liên quan đến nhau nữa
không?” Tôi nhìn ánh đèn đường ở
phía xa xa lúc sáng lúc tối mà mờ
miệng nói. Trong lòng dâng lên một
cảm giác ảm đạm.

Anh ta mỉm cười, dứt khoát:
“Anh sẽ không để em chết, tương
lai còn quá dài, không thể tiếp tục
mà không có em.”

Tôi không trả lời.

Sơ hãi thì làm được gì, tương
lai vẫn ð phía trước.

“Chia tay Phó Thắng Nam di!
Hãy sống cho thật tốt. Chúng ta sẽ
lại vui vẻ như lúc còn nhỏ. Phó
Thắng Nam không xứng với em.”

Tôi cười nhẹ, thật buồn cười.
Người khác cảm thấy tôi không
xứng với Phó Thắng Nam, còn anh
ta cảm thấy Phó Thắng Nam
không xứng với tôi.

“Không trờ lại được nữa, bà
ngoại đã đi rồi, cây dâu già trước
cửa cũng bị chặt rồi. Thẩm Minh
Thành, anh đừng đến tìm em nữa,

đừng hủy hoại cuộc sống của em
có được không?” Tôi biết lời nói
này vô dụng với anh ta, nhưng tôi
vẫn nói.

Anh ta đăm chiêu nhìn lên bầu
trời đêm. Đôi mắt đen nhánh trờ
nên mơ hồ. Một lúc lâu sau, anh ta
mới mở miệng: “Anh đã thử, nhưng
vô dụng!”

“Thôi!”

Cuộc nói chuyện hôm nay
thật tẻ nhạt, tôi thấy mệt nên đứng

dậy nhìn anh ta và nói: “Đưa em về
nhà đi!”

Lúc này tôi lại nghĩ thông suốt,
nếu anh ta muốn làm hại tôi thì anh
ta sẽ không tốn thời gian đưa tôi
đến đây. Anh ta chỉ muốn nhìn thấy
ánh mắt sợ hãi và bất lực của tôi,
kích thích ham muốn biến thái của
anh ta. Anh ta là thợ săn nếu không
có con mồi để tiêu khiển thì anh ta
sẽ khó chịu mà thôi!

Cho nên, anh ta tạm thời sẽ
không làm hại tôi!

Đưa tôi đến biệt thự Sơn Thuỷ,
anh ta khoá cửa xe, đôi mắt đen
nhìn tôi nói: “Không hôn chúc ngủ
ngon sao?”

“Hà?”

Tôi vô cảm nhìn anh ta: “Mở cửa”

Anh ta nhướng mày, vết
thương thấu xương ập đến, anh ta
dựa vào ghế xe nhìn tôi bằng ánh
mắt trịch thượng: “Nếu Phó Thắng
Nam nhìn thấy em ở trong xe thật
lâu không bước xuống thì sẽ nghĩ gì?”

Anh ta gật đầu: “Lúc này chắc
chắn anh ta đang ở trong phòng
bệnh ân cần chăm sóc Lâm Hạnh
Nguyên, không quan tâm đến eml”

Anh ta tiến lại gần, mùi thuốc
lá làm cho tôi khó chịu: “Thẩm
Minh Thành, anh nói thử xem nếu
như tôi chết, có phải sẽ được tự do?”

Mặt anh ta tối sầm lại: “Em thử xem”

Sao phải thử, chỉ là chưa đến
lúc mà thôi, nếu cần thiết cái chết
của tôi có thể lôi kéo cả ma quỷ
chết theo thì cũng không phải là
việc gì xấu.

Trong sân có ánh đèn sáng
lên, là đèn xe ô tô, tôi ngước mắt
lên nhìn, đó là xe Jeep của Phó
Thắng Nam.

Xem thời gian, cũng đã mười
hai giờ, hiếm khi anh ấy quay lại.

Xe của Thầm Minh Thành đậu
rất dễ nhận ra, vừa vào sân sẽ thấy
ngày. Chỉ là anh ấy không có bước
xuống xe, ngồi trong xe hút thuốc,
ánh mắt âm trầm nhìn tôi và Thẩm
Minh Thành.

Thẩm Minh Thành là người rất
đê tiện, bình thường cư xử như một
con chó, nhưng cũng rất biết nắm
bắt tình hình, thấy Phó Thắng Nam
không xuống xe, anh ta dựa vào
người tôi cười nói: “Em sẽ phản
ứng thế nào khi anh hôn em2”

“Bệnh hoạn!” Tôi nói, sau đó
xê dịch thân người, cách xa anh ta
một chút, nhưng không gian trong
xe rất lớn.

Anh ta nhích người xuống một
chút rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn,
sau đó anh ta liếm môi cười nhìn
Phó Thắng Nam, trông vô cùng đê tiện.

“Thầm Minh Thành, anh bị điên à?”

“Ừ!” Thẩm Minh Thành gật
đầu, Phó Thắng Nam đã bước
xuống xe.

Tôi nhíu mày nhìn Thầm Minh
Thành: “Mờ cửa!”

Anh ta nhướng mày không đề
ý đến tôi, chỉ nhìn Phó Thắng Nam
xuống xe, thấy anh ấy đi về biệt
thự, nhìn tôi cười nói: “Em xem, anh
ta không yêu em. Cho nên anh ta
không quan tâm việc người khác
chạm vào em.”

Giết người diệt tâm, học được
tỉnh hoa của Thẩm Minh Thành, tôi
cười cười: “Vậy thì sao? Liên quan
gì đến anh? Thả tôi xuống…”

“Bốp!” Có một tiếng động lớn,
tiếp theo đó là tiếng kính cửa sổ ô
tô của Thẩm Minh Thành bị vỡ.

Tôi ngước nhìn một cách kinh
ngạc. Phó Thắng Nam đang đứng

bên cạnh xe, ánh mắt u ám và lạnh
lùng. Đúng vậy, không ai là người
tốt cả.

Nhìn từ xa thì họ đều là những
quý ông ăn mặc bảnh bao, nhưng
khi nhìn gần thì tâm hồn ai cũng
bần thỉu kinh khủng.

Thầm Minh Thành như vậy, tôi
như vậy và cả Phó Thắng Nam
cũng như thế.

Đằng sau vẻ cao quý lạnh
lùng chính là một linh hồn khát
máu.

Trong tay của Phó Thắng Nam
là một chiếc búa ta, do người thợ

sửa hòn non bộ mấy hôm trước đề
lại trong sân. Một búa đập xuống,
cửa kính ô tô dù có tốt đến đâu
cũng không chịu nổi.

Thẩm Minh Thành nheo đôi
mắt lạnh lùng lại, thờ ơ nhìn tấm
kính bên cạnh rồi nhìn Phó Thắng
Nam đưa tay mở cửa xe.

Ngay khi cửa xe được mở ra,
tôi bước xuống xe và không nói lời
nào. Chỉ nhìn hai người đàn ông
ngang sức ngang tài đối đầu nhau.

Thẩm Minh Thành nheo mắt
lại, tuy đang ngồi nhưng khí thế
cũng không hề giảm: “Muốn đấu
một lần không?”

Khi đàn ông giải quyết vấn đề,
từ ngày xưa đã là dùng nắm đấm,
sức mạnh tăng dần, đánh nhau
xong trong lòng mỗi người đều
cảm thấy thư thái.

Phó Thắng Nam đưa đôi mắt
thâm thuý vài phần, môi mỏng khẽ
mỡ: “Được!”

Sự việc xảy ra quá lớn khiến
cho dì Triệu vốn ð phía sau cũng
tỉnh lại, bật đèn ngoài sân rồi vội
vàng đi ra ngoài.

Nhìn thấy tôi và Phó Thắng
Nam đang ở đó, bên cạnh còn có
một người lạ. Bà ấy sửng sốt một
lát, hơi lo lắng hỏi: “Cậu, cậu có
muốn gọi cảnh sát không?”

Phó Thắng Nam cời bộ đồ
vest màu đen xuống, đôi mắt u ám:
“Không cần, vào nhà lấy ghế cho
vợ tôi, để cô ấy ngồi xem!”

“TöI

Dì Triệu gật đầu, vội vàng đi
vào.

Tôi nhíu mày, cảm thấy buồn
bực nhìn Phó Thắng Nam nói: “Em

xem chuyện này sẽ không tốt cho
đứa bé. Cần thận một chút, đừng

làm bản thân bị thương. Em về nhà
chð anh”

Có lẽ lời nói của tôi có tác
dụng, sắc mặt của Phó Thắng Nam
hơi thay đồi, khoé miệng nhếch
lên, nhìn tôi nói: “Thôi, trở về chờ anh!”

“Mẹ nó!” Thẩm Minh Thành
dù không phải người tốt gì, nhưng
không rõ vì sao lúc này anh ta lại
tức giận tung nắm đấm về phía
Phó Thắng Nam.

Hai người lao vào đánh nhau
mà không hề báo trước.

Tôi không nán lại lâu, bỏ âm
thanh hỗn loạn lại phía sau lưng mình.

Quay trở lại phòng khách, dì
Triệu nhìn tôi và hỏi một cách lo
lắng: “Có chuyện gì vậy?”

“Không sao đâu!” Tôi lắc đầu,
lúc dự tiệc tôi không ăn gì, lúc này
tôi hơi khó chịu vì đói. Nhìn dì Triệu
nói: “Õ nhà còn đồ ăn không?”

“Có ạ..” Dì Triệu chạy về phía
nhà bếp, sau đó mang ra một phần
trứng luộc và một nồi gà hầm.

Tôi hơi bất ngờ, nhìn dì ấy nói:
“Dì Triệu, bây giờ cũng đã mười hai
giờ rồi, thức ăn này dì làm sao mà…

Giờ này mà thức ăn vẫn còn
nóng như vậy, thật là thần kì.
Dì ấy cười nói: “Là cậu chủ gọi
điện thoại về dặn dò, nói là cô ở
buổi tiệc không ăn gì cả, về nhà
chắc chắn sẽ đói

Tôi bất ngờ, nhất thời không
biết như thế nào.

Anh ấy quan tâm đến đứa trẻ
hay là tôi?

Có tiếng ồn ào từ bên ngoài
truyền vào, dì Triệu chuẩn bị đồ ăn
cho tôi và nói với vẻ lo lắng: “Sao
lại không gọi cảnh sát!”

Tôi lắc đầu, chậm rãi nhai:
“Không cần đâu!”

Hai người rất cân xứng, không
chết được đâu.

Khoảng nửa tiếng sau, bên
ngoài cũng không có động tĩnh gì
nữa, tiếp theo là tiếng khởi động
xe, mấy phút sau Phó Thắng Nam
đi vào.

Sau khi ăn xong, bụng tôi to
lên, tôi không khỏi cảm thấy bụng
mình đang to lên rất nhiều, tôi nghĩ
ngày mai mình nên đến bệnh viện
một lần, kiểm tra thai kỳ xem thế nào.