Chương 119: Em bé hơi kém phát triển

Tôi mỉm cười, Phó Thắng Nam
nhận lấy vali trong tay Vũ Linh. Cô
ấy kéo tôi, sờ lên bụng tôi nói: “To
hơn rồi nè, gần sáu tháng rồi.”

Tôi nhìn cái bụng hơi nhô lên
của cô ấy, cô ấy mặc quần áo khá
rộng, nếu không nhìn kĩ thì không
thể phát hiện ra được.

Tôi cười nói: “Sao đột nhiên lại
về thế?” Tôi cứ cho rằng cô ấy sẽ
sinh con ở nông thôn.

“Không phải John muốn tới
thành phố Giang Ninh sao? Tớ về
thăm anh ấy, lâu rồi không gặp, tớ
hơi nhớ anh ấy.” Sắc mặt của cô ấy
có vẻ đã tốt hơn nhiều.

Thấy Phó Thắng Nam kéo vali
đi đằng trước, cô ấy thấp giọng nói
với tôi: “Cậu và anh ta không có
vấn đề gì chứ?”

Tôi nhún vai: “Khó nói lắm,
Lâm Hạnh Nguyên vừa trð về,
chuyện sau này thì chưa biết
được.”

“Mẹ nó!” Cô ấy có hơi táo bạo:
“Cô ta không phải là cô chủ ở Đô

Thành à? Sao không ở lại thủ đô
làm cô chủ của cô ta đi mà phải
quay về thành phố Giang Ninh
kiếm chuyện.”

“Hình như là định tiếp nhận
công việc của Lâm Uyên.” Lâm
Hạnh Nguyên trờ về, tôi cũng
không biết sau này sẽ thế nào, nói
chung là trong lòng rất không yên.

Cô ấy bĩu môi: “Cô ta đúng là
âm hồn không tan.”

Tôi không đáp, nhưng nghĩ
đến .John thì hỏi: “Bao giờ thì John
đến? Anh ta có nói với cậu
không?”

Cô ấy lắc đầu: “không có.”

Tới bãi đỗ xe, tôi nhìn Phó
Thắng Nam hỏi: “Cô Lâm về rồi
sao?”

Anh gật đầu: “Trần Văn Nghĩa
đưa cô ấy về, lên xe di.”

Lên xe.

Phó Thắng Nam: “Đi ăn nhé?”

Đã 12h, đến giờ ăn trưa rồi.

Vũ Linh ngồi máy bay mấy
tiếng, có chút mệt mỏi, tôi nhìn một
chút rồi nói: “Cũng được.”

Phó Thắng Nam gật đầu, lái
xe vào thành phố, dừng xe trước

một cửa hàng bán đồ ăn Nhật Bản,
sau đó quay sang hỏi tôi: “Ăn đồ
Nhật nhé?”

Tôi nhìn Vũ Linh, hỏi: “Được
không?”

Cô ấy gật đầu: “Được.”

Xuống xe, Vũ Linh đến gần tôi,
nói: “Dạo này Phó Thắng Nam vẫn
luôn đối xử với cậu như vậy sao?”

Tôi gật đầu: “Gần như vậy.”

“Móa!” Cô ấy vỗ trán: “Sao tớ
cảm thấy hai người cứ như đôi vợ
chồng đã sống với nhau mấy chục
năm rồi ấy nhỉ.”

Tôi sửng sốt: “Sao vậy?”

Cô ấy bĩu môi: “Không giống
tình yêu mà giống tình thân hơn.”

Tôi…

Vào cửa hàng, gọi đồ ăn,
chẳng bao lâu sau đồ ăn đã được
mang lên.

Phó Thắng Nam gọi cho tôi
một bát cháo thịt nạc, lý do là phụ
nữ có thai không được ăn mù tạt,
quá cay!

Có lẽ là vì đã ăn quá nhiều
cháo nên tôi không muốn ăn lắm,
ăn vài miếng rồi đưa cho Phó
Thắng Nam. Sau đó, tôi ăn thêm

mấy miếng cá hồi nhưng cũng
không ngon miệng lắm.

Vũ Linh cũng không có hứng
thú gì, xem ra cách mà tôi và Phó
Thắng Nam ở chung khiến cô ấy
chưa thề chấp nhận nổi.

Sau khi đưa cô ấy về chung
cư Hương Uyền, Phó Thắng Nam
đưa tôi đến bệnh viện khám thai.

Khoa phụ sản nhiều người vô
cùng, may mà tôi có hẹn trước với
bác sĩ nên không cần xếp hàng.
Lúc làm kiểm tra, Phó Thắng Nam
chỉ có thể chờ ð bên ngoài.

Lúc siêu âm, bác sĩ nhìn tôi

mấy lần, hình như muốn nói gì đó,
trong lòng tôi vô thức cho rằng con
mình đã xảy ra chuyện.

Tôi nhìn bà ấy, nói: “Bác sĩ, có
phải em bé có vấn đề gì không?”

Bà ấy gật đầu, nhìn tôi nói:
“Nhịp tim của thai nhi rất yếu, có
một số dấu hiệu kém phát triển.
Đáng lý thì thai nhi đã được 24
tuần tuổi rồi, nhịp tim phải rất ồn
định mới phải.”

Dừng một chút, bà ấy tiếp tục
nói: “Nhất định cô Thẩm phải giữ
tâm trạng tốt, ngủ đủ, đây là những
điều cơ bản nhất, tâm trạng của cô

ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát
triển của thai nhi đấy.”

Tôi gật đầu, tôi biết những thứ
này, nếu không thì tôi cũng không
bảo John đến thành phố Giang Ninh.

Kiểm tra xong, Phó Thắng
Nam hỏi bác sĩ một số vấn đề, tôi
ngồi ở ngoài hành lang có chút
thất thần.

Không biết bác sĩ nói gì với
Phó Thắng Nam mà sau khi ra viện,
vẻ mặt của anh không được tốt
lắm. Anh nhìn tôi, hơi nhíu mày:
“Thẩm Xuân Hinh, em có chuyện

gì muốn nói với tôi không?”

Tôi mỉm cười: “Bác sĩ nói gì với
anh thế? Đứa bé không phải của
anh hả?”

Phó Thắng Nam…

“Không được nói linh tinh!”
Anh hơi bất lực, nhưng vẫn không
yên lòng: “Nếu trong lòng em có
chuyện gì thì nhất định phải nói với tôi.

Tôi đi về phía bãi đỗ xe, thản
nhiên nói: “Em không thích anh
gặp Lâm Hạnh Nguyên, cũng
không được liếc nhìn hay nói bất
cứ một câu nào cả.”

Nói xong, tôi quay đầu lại nhìn
anh: “Được không?”

Anh khựng lại, miệng cong
lên: “Điều khoản bá vương?”

Tôi gật đầu, có chút cố chấp
nhìn anh: “Anh gặp Lâm Hạnh
Nguyên một lần, nói chuyện với
nhau một lần thì chúng ta sẽ cách
xa nhau một tuần, nếu không làm
được thì chúng ta ly hôn đi!”

Anh nhíu chặt đôi lông mày
anh tuấn: “Thẩm Xuân Hinh, theo ý
em thì ly hôn là chuyện tùy tiện
như vậy sao?”

Tôi cụp mắt, nếu liên quan

đến Lâm Hạnh Nguyên thì không
còn là tùy tiện nữa.

Kéo tôi lên xe, anh khởi động máy.

Suốt cả quãng đường, không
ai mờ miệng nói chuyện.

Tới biệt thự, anh ấy cứ nhìn
vào điện thoại di động, không
xuống xe.

Càng nhìn, anh càng nhíu mày.

“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt,
đừng nghĩ nhiều, tôi và cô ấy trước
đây không có gì, sau này cũng sẽ

_ không có gì.” Anh tắt điện thoại,

dịu dàng nhìn tôi.

Tôi mím môi nhìn anh, mắt có
chút khó chịu, trước kia chăm sóc
từng li từng tí, sao giờ lại thành
không có gì?

Anh kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ
lưng tôi, giọng nói có chút bất đắc
dĩ: “Đừng nghĩ linh tinh, em là vợ
tôi, cả đời đều như vậy.”

Anh ôm tôi về phòng ngủ, hôn
lên trán tôi một cái: “Công ty còn
có việc, buồi tối tôi sẽ về sớm.”

Tôi túm góc áo anh, mím môi:
“Có phải là anh đi gặp cô ta không?”

Anh bật cười: “Theo ý của em
thì chồng em rảnh rỗi, có nhiều thời
gian như vậy sao?”

Tôi thu tay lại, không nhìn anh,
mở miệng nói: “Anh đi đi!”

Nếu anh đi gặp cô ta mà
không nói với tôi thì tôi cũng không
thể biết được.

Anh khẽ thở dài, rời di.

Giằng co cả một ngày, tôi có
chút mệt mỏi, chẳng bao lâu đã
ngủ mất.

Bởi vì tâm trạng sẽ ảnh hưởng
đến em bé, mấy ngày sau đó tôi

_ đều ở trong biệt thự không ra khỏi

cửa, chỉ đọc sách rồi đi dạo.

Gần như mỗi ngày, Phó Thắng
Nam đều sẽ đi dạo với tôi một giờ,
có lúc đi mệt, anh cũng chỉ có thể
ôm tôi về.

Có đôi lúc, tôi không khống
chế được tâm trạng của mình sẽ
quay sang hét lên với anh, anh
cũng kệ.

Nhiều lần, tôi cảm thấy mất
mặt nên không hét lên nữa.
Cuối tuần, vốn là bảo muốn ra
ngoài một chút.
Nhưng hôm sau, tôi lại nằm ỳ
_ không muốn dậy, Phó Thắng Nam

không làm gì được chỉ đành ở nhà
với tôi.

Dì Triệu chuẩn bị rất nhiều thứ,
báo là muốn về quê một chuyến.

Tiếng gõ cửa dưới lầu vang lên
một lúc lâu, Phó Thắng Nam mới
rồi giường, kéo tôi dậy nói: “Dậy ăn
chút gì đi, sau đó đi dạo một chút.”

Đã trưa rồi, tôi cũng hơi đói
thật.

Anh đi xuống lầu mờ cửa, tôi
vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc ra khỏi phòng ngủ, nghe
thấy dưới lầu truyền đến tiếng

khóc, tôi liền nhìn xuống.

Thấy là Lâm Hạnh Nguyên, cô
ta mặc một chiếc váy dài màu
trắng, tóc rẽ ngôi lệch, trông có vẻ
tràn đầy sức sống.

Không biết Phó Thắng Nam
nói gì với cô ta mà cô ta khóc sướt
mướt, lớp trang điểm trên mặt cũng
trôi mất.