Nhà họ Dương rối tung rối mù cả lên, tập đoàn Dương Gia bị rút vốn đầu tư, dự án lớn bị đình trễ, lại đến cuối tháng công nhân liên tục đòi lương nhưng bên đây Dương Tuấn Thanh vẫn chưa có đối sách gì cho việc này, chỉ có thể trì hoãn ngày nào hay ngày đó.
Nửa đêm ông ta về nhà trong mệt mỏi, bà Tuyết ngồi ở sô pha nhìn thấy chồng về lập tức hỏi: “Anh về rồi sao? Công ty thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả, Sầm Gia không chịu gặp, hết cách rồi.” Dương Tuấn Thanh ném đồ ra một bên chán nản ngồi phịch xuống sô pha.
Bà Tuyết nghe vậy tâm tình cũng trùng xuống, hai tay siết chặt, ánh mắt không cam: “Sao có thể được, anh gọi điện cho con gái anh đi.”
“Gọi làm cái gì! Nó thì giúp được gì đâu.” Dương Tuấn Thanh đã không còn hy vọng gì.
Thế nhưng bà Tuyết lại gắt: “Sao lại không, anh chỉ cần kêu con gái anh rời khỏi nhà họ Sầm mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
“Em nói vậy là sao?” Dương Tuấn Thanh đang mệt mỏi nghe lời này ánh mắt lóe lên một cái.
Bà Tuyết nhếch môi giải thích: “Đại phu nhân nhà họ nói chỉ cần Ái Vân rời khỏi nhà họ bà ấy sẽ giúp đỡ chúng ta.”
“Có thật không?” Dương Tuấn Thanh nghi hoặc lại có chút kích động, đây không khác nào phao cứu sinh của ông ta.
“Đương nhiên rồi! Có điều em đã đi gặp Ái Vân, con bé kiên quyết không chịu rời đi, cho nên anh phải khuyên được nó.” Bà Tuyết nheo mắt nói, nguyên cả buổi chiều bà ta nói hết lời hết cái Dương Ái Vân chỉ dửng dưng khiến bà ta tức giận mà không có chỗ trút.
Ông Thanh nghe vậy vẫn chưa tin tưởng lắm hỏi: “Đại phu nhân sao lại giúp chúng ta?”
“Đại khái bà ta muốn một người con dâu trong giới thượng lưu, Ái Vân không hợp tiêu chuẩn của bà ta.” Nhìn thái độ của người phụ nữ đạo mạo kia bà ta cũng đoán được phần nào.

“Còn ông Sầm thì sao?”
“Anh quan tâm ông ta làm gì, đại phu nhân đã nói chỉ cần chúng ta có thể mang Ái Vân rời đi bà ta sẽ có cách giúp công ty.

Hơn nữa em có một tin vui.” Nói đến đây bà Tuyết cười mỉm.
“Tin gì?” Ông ta nhìn vợ, giờ phút này còn tin gì vui vẻ để bà có thể cười như vậy.
Bà Tuyết nhìn ông một cái mở lời: “Anh còn nhớ con trai của chủ tịch Lâm không?”
Không hiểu sao vợ mình lại nhắc đến người này, ông Thanh vẫn gật đầu: “Ừ, cậu ta là Lâm Vĩnh An, hình như đi du học được bốn năm nay rồi.”
“Nó đã về rồi, hôm nay em cũng mới gặp nó xong, anh biết thằng nhóc đó nói gì không?” Bà Tuyết lửng lờ làm ông Thanh không đoán được.
“Nói gì?”
Bà Tuyết nhoẻn miệng nói ra một câu chấn động: “Nó muốn cưới Ái Vân nhà mình.”
“Cái gì?” Dương Tuấn Thanh sửng sờ, không tin vào tai mình.
Bà Tuyết nói tiếp: “Nó bảo với em đã thích Ái Vân từ lâu nhưng chưa có cơ hội thổ lộ đã đi nước ngoài du học, lần này trở về để cầu hôn con bé, nó hỏi ý của em nhưng em chưa trả lời.

Tuy nhiên đây là một cơ hội tốt, nếu Ái Vân có thể gả cho nó thì công ty của chúng ta lại được thêm sự ủng hộ của Lâm Gia, cần gì lo bị sụp đổ.”
Ông Thanh nghe vậy cũng sáng mắt nhưng vẫn không chắc chắn: “Dù, dù là vậy nhưng sao chúng ta có thể làm thế, Ái Vân đã là vợ của Sầm Cảnh Đình.”
“Thế em mới nói anh bảo con bé bỏ thằng mù đó đi, đâu ai biết Ái Vân gả cho nó đâu, anh nói có đúng không?” Ánh mắt bà Tuyết lóe lên một tia tính toán.
“Nhưng…”
“Anh đừng do dự, đây là cơ hội và hy vọng cuối cùng rồi.” Bà Tuyết muốn đốc thúc ông Thanh làm chuyện này càng sớm càng tốt.
Dương Tuấn Thanh quả thật không còn cách nào nữa, âm trầm nói: “Được, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với con bé.”
Bà Tuyết hơi nhíu mày: “Anh gọi luôn đi, đợi càng lâu càng bất lợi cho chúng ta.”
“Được.” Ông Thanh cũng sốt ruột, chẳng qua sợ trời đã tối con gái đã ngủ nên mới nói để sáng, lúc này có lời nói của bà Tuyết ông cũng không do dự nữa.
Nửa đêm Dương Ái Vân đã say giấc nồng, cô không nằm trên sô pha nữa là trái một cái nệm ngủ gần cạnh giường của Sầm Cảnh Đình, thêm cái chăn dày và gối ôm, coi như cũng thoải mái.

Sầm Cảnh Đình nằm trên giường nghe rõ tiếng thở đều đều của cô, đêm khuya tĩnh lặng cộng thêm tai thính nên mọi động tĩnh nhỏ nhất anh cũng có thể nghe thấy.
Đêm nay anh lại không ngủ được, anh lại bị lời nói của Dương Ái Vân quấy rầy, mặc dù không muốn quan tâm nhưng trong vô thức lại ghi tạc từng câu từng chữ.

Anh thầm khinh bỉ chính mình, cố kìm lòng không để ý nữa.
Người thật sự quan tâm anh họa chăng cũng chỉ có ông nội, thế nhưng thứ ông cần ở anh lại chỉ có tài năng, mặc dù anh bị như vậy ông không vứt bỏ nhưng tương lai sao có thể nói trước điều gì.
Không thể không nói Sầm Cảnh Đình hoài nghi lòng người, ngay cả người thân cũng không mấy tin tưởng, huống chi một Dương Ái Vân mới tiếp xúc chưa được bao lâu.
Thật lòng mà nói anh không ghét cô như bên ngoài thể hiện, chỉ là anh không có niềm tin mà thôi.

Người phụ nữ nói với anh rất nhiều điều anh lại sợ chỉ như những điều sáo rỗng.
“Tinh, tinh, tinh…” Tiếng nhạc đâu đó vang lên khiến Sầm Cảnh Đình thoáng chốc giật mình, ý thức thanh tỉnh, hai đầu lông mày nhíu lại.
Bên dưới Dương Ái Vân đang ngủ ngon cũng bị tiếng nhạc đánh thức, cô chuyển mình với tay lấy điện thoại, nhìn cũng không kịp nhìn chỉ nghe máy: “Ai vậy?”
“Là ba đây, con đang ngủ sao?” Bên kia giọng ông Thanh có chút thăm dò.
Dương Ái Vân đang ngái ngủ bỗng tỉnh ngủ: “Sao ba lại gọi giờ này?”
Bây giờ cũng hơn 1h đêm rồi ông ấy gọi chắc chắn không phải hỏi thăm cô.
“Ba muốn nói chuyện với con một chút.”
“Có chuyện gì?” Cô ém giọng nhìn về phía giường, người đàn ông nằm quay lưng về phía cô, Dương Ái Vân cũng không biết anh ngủ hay chưa, nhưng tránh đánh thức anh cô đứng dậy rời khỏi phòng, đi ra ban công.

Trong lúc cô đi ông Thanh cũng nói vào ý chính: “Ba biết con ở nhà họ Sầm muôn vàn khó khăn cho nên ba muốn đón con về nhà.”
Dương Ái Vân vừa lúc ra đến ban công, cô dừng bước siết chặt điện thoại không hiểu ba mình đang nói cái gì.
“Con không hiểu, ba nói rõ ra đi.”
“Con hãy ly hôn với Sầm Cảnh Đình rồi về đây với ba.” Giọng của ông Thanh có chút kiên quyết.
Nghe được lời này Dương Ái Vân hơi thả lỏng bàn tay, màn đêm đen kịt, từng cơn gió thổi qua mái tóc cô.

Mặc dù có chút lạnh nhưng không lạnh bằng lời nói vừa mới phát ra ở đầu dây bên kia.
Cô im lặng thật lâu, đến khi người bên kia sốt ruột cô mới hỏi: “Vì sao con phải ly hôn với Sầm Cảnh Đình? Ba xem con là gì? Ba hồi ép gả ba hồi kêu ly hôn, ba nghĩ con là con rối mặc ba nói gì phải làm đó sao?”
Dương Ái Vân có chút kích động, giọng nói vô thức lớn hơn một chút, khiến người đằng sau cánh cửa nghe rõ mồn một.
Không biết từ lúc nào Sầm Cảnh Đình đã bước xuống giường, lại không biết vì cái gì lại đứng ở đây, khi anh nhận ra thì lại nghe thấy lời nói của cô, anh bắt đầu nín thở lắng nghe.
Ông Thanh bên kia không nghĩ Dương Ái Vân lại phản ứng kịch liệt như thế, ông có chút không vui bảo: “Ba muốn tốt cho con thôi, dù sao con cũng đâu muốn gả cho thằng mù đúng không? Ly hôn đi ba tìm cho con một mối tối hơn.”