Mở mắt ra Dương Ái Vân nhìn thấy căn phòng quen thuộc, lại cảm nhận được eo mình có cái gì đó đè lên, nhìn kỹ mới thấy là Sầm Cảnh Đình đang tựa vào ngực cô.

Anh dường như vừa mới chợp mắt, khuôn mặt yên tĩnh nhưng vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi.
Cô bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào lông mày của anh, Sầm Cảnh Đình giật giật mí mắt mấy cái rồi mở mắt ra.

Tròng mắt của anh vô hồn không nhìn ra được điều gì, Dương Ái Vân thu tay lại khàn giọng hỏi: “Em làm anh tỉnh giấc sao?”
Sầm Cảnh Đình ngồi hẳn dậy hỏi ngược lại: “Cô sao rồi?”
“Em không sao.” Cô biết anh hỏi vấn đề gì, hai mắt khẽ nhắm lại, vài giây sau mới can đảm lên tiếng: “Mẹ em thế nào?”
“Tử vong tại chỗ.” Sầm Cảnh Đình trả lời, giọng điệu cũng ém lại một chút.
Dù biết được kết quả nhưng Dương Ái Vân vẫn có chút run rẩy, cô muốn khóc nhưng không còn gì để khóc, sự ra đi của mẹ khiến cô trăm mối ngổn ngang, có chút đau lòng lại có chút tiếc nuối.
Đau lòng là vì bà lại chọn cách này để rời đi, tiếc nuối là vì chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, lại còn chứng kiến cảnh người sinh ra mình ra đi mãi mãi.
Không khí trong căn phòng dần lặng xuống, Sầm Cảnh Đình thấy cô không nói cũng không khóc anh có chút lo lắng mở miệng: “Dương Ái Vân, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần kìm nén.”

Lúc trước cô dùng lời này để an ủi anh, giờ anh không biết làm sao đành dùng lại lời này để an ủi cô.
“Không phải anh không muốn nghe thấy tiếng khóc sao?” Dương Ái Vân cười khổ, cũng không phải vì câu nói của anh mà kìm nén, nói đúng hơn cô khóc không nổi.
Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Đúng là tôi không muốn nghe tiếng khóc nhưng tôi cũng không muốn cô kìm nén, Dương Ái Vân, lại đây, tôi ôm cô muốn khóc thế nào cũng được, tôi lau nước mắt cho cô.”
Nghe vậy Dương Ái Vân bật dậy ôm chầm lấy anh, vốn dĩ không thể khóc lại vì câu nói của anh mà bật khóc: “Cảnh Đình, em không còn người thân nào nữa rồi.”
Giọng cô có chút lạc lõng lẫn nghẹn ngào, Sầm Cảnh Đình nhẹ ôm lấy cô muốn nói cái gì lại thôi, anh dường như còn chưa có can đảm nói ra lời trong lòng, chỉ biết lặng im ôm người phụ nữ, cô buồn anh cũng không vui vẻ là bao.
Dương Ái Vân cứ thế khóc trong ngực anh, cũng không biết là bao lâu cô mới lấy lại được bình tĩnh, cả người yếu ớt không thể dậy nổi, cô điều chỉnh lại tư thế ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Cảnh Đình, cảm ơn anh đã bên cạnh em lúc này.”
“Đã thấy tốt hơn chưa?” Anh không quan tâm bất cứ điều gì chỉ quan tâm cô.
Dương Ái Vân hơi nghẹn lời nói: “Đỡ hơn rồi nhưng vẫn cảm thấy rất buồn, từ khi mẹ bỏ đi em đã tự nhủ mình không còn mẹ nữa, có điều bà ấy vẫn còn hiện diện trong cuộc sống của em, hôm nay bà ấy thật sự đã không còn trên đời này nữa, em cũng không cần phải chờ mong, hy vọng rồi tuyệt vọng.

Em nghĩ điều này thật tốt biết bao nhưng anh biết không, từ đầu đến cuối em vẫn không thể nào coi bà ấy là một kẻ xa lạ được, nếu là anh, anh sẽ làm sao?”
Hoàn cảnh của Sầm Cảnh Đình cũng không khác Dương Ái Vân là bao, trong lòng anh cũng không còn bao nhiêu hy vọng về mẹ mình nữa.
“Tôi cũng không rõ mình sẽ phải làm gì, thế nhưng Dương Ái Vân, có những lúc cô cần lý trí hơn tình cảm, như vậy mới không khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, cô chẳng nói với tôi đừng vì người không đáng mà làm tổn thương mình sao?” Sầm Cảnh Đình vuốt nhẹ tóc cô, không nóng không lạnh nói.
Dương Ái Vân hiểu ý anh, cô cũng biết mình đã bị tình cảm chi phối quá nhiều, cô nghẹn họng nói: “Lần sau không như vậy nữa, nhưng nếu là anh thì sẽ là ngoại lệ.”
Sầm Cảnh Đình nghe vậy chấn động nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Kể cả tôi cũng không được, hãy đặt tính mạng của mình lên đầu, bất cứ ai cũng không đáng để cô xả thân đâu.”
“Vậy còn anh thì sao? Nếu một ngày nào đó em rơi vào hiểm cảnh anh cũng bỏ mặc em sao?” Dương Ái Vân hỏi lại.
Sầm Cảnh Đình im lặng một hồi mới nói: “Không đâu, tôi sẽ không để cô có chuyện gì.”
“Anh bắt đầu biết nói mấy câu ngôn tình từ lúc nào vậy.” Dương Ái Vân khẽ cười, cô biết anh nói vậy để tránh câu trả lời nhưng dù vậy cô vẫn rất vui.
Anh không giỏi nói lời hoa mỹ nhưng vẫn có thể đảm bảo với cô: “Dương Ái Vân, biến số xảy ra tôi không thể ngăn chặn nhưng nếu cô ở bên cạnh tôi tôi sẽ chặn giông bão cho cô.”
Dương Ái Vân có hơi kinh ngạc lại nói: “Không, phải là cùng nhau vượt qua giông tố mới đúng.”
Sầm Cảnh Đình nghe vậy cũng không phản bác, anh thích hai từ cùng nhau này.
……………………
Buổi chiều Dương Ái Vân lại đến nhà xác tiếp nhận thi thể của mẹ mình.


Cả quá trình đều có Sầm Cảnh Đình theo cùng, Liễu Khánh An biết tin cũng chạy đến ở bên cạnh cô.
Làm xong thủ tục cô cũng không dám nhìn mặt mẹ mình lần cuối nên cứ thế mang xác rời đi.

Bà Hằng không có bao nhiêu bạn bè người thân, hay nói đúng hơn không có người bạn nào, cho nên Dương Ái Vân cũng không tổ chức tang lễ linh đình.

Cô chỉ làm đúng nghi lễ rồi đưa bà đến lò thiêu hỏa táng.
Khi ôm tro cốt của mẹ Dương Ái Vân mới rơi một dòng lệ cuối cùng, cô thì thào: “Mẹ, nếu có kiếp sau mẹ hãy sống thật tốt, đừng lầm đường lỡ bước nữa.”
Dương Ái Vân ôm tro cốt của mẹ cô rất lâu, Liễu Khánh An muốn khuyên lại chẳng thể lên tiếng, mà Sầm Cảnh Đình từ đầu đến cuối cũng chỉ bên cạnh cô làm chỗ dựa không nói một lời nào.
“Ái Vân, cậu không nên đau lòng quá, dù bà ấy đã mất nhưng cũng không đáng để cậu phải đau lòng như vậy.” Cả tiếng đồng hồ mà Dương Ái Vân không chịu rời đi Liễu Khánh An thở dài lên tiếng.
Thế nhưng không nhận được phản hồi của người bên cạnh, cô không nhịn được nhìn người đàn ông nói: “Anh khuyên cô ấy một câu đi.”
Sầm Cảnh Đình lại chỉ bảo: “Không cần khuyên cứ để cô ấy làm điều mình muốn.”
Liễu Khánh An có chút không thể hiểu, cô chỉ thấy Dương Ái Vân quỳ lâu như vậy sẽ khó lòng trụ nổi, Sầm Cảnh Đình không khuyên mà lại nói câu này rốt cuộc có quan tâm cô ấy hay không?
Trong nhà để tro cốt không còn bao nhiêu người, ai đến viếng thăm người thân đều đã rời đi hết, Dương Ái Vân lúc này mới có chút động tĩnh, cô hỏi người bên cạnh mình: “Cảnh Đình, em có thể lập bàn thờ cho mẹ không?”
Bà Hằng chỉ còn cô, nếu cô không lập bàn thờ chẳng ai thờ cúng bà cả.

Sầm Cảnh Đình không do dự nói: “Được, tất cả đều theo ý cô.”
Nghe được lời khẳng định từ anh cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nở được một nụ cười: “Ông xã, cảm ơn anh.”
Liễu Khánh An nghe bọn họ nói chuyện trong lòng vừa kinh ngạc vừa kinh nghi nhưng không nói gì.
Mãi cho đến 9h tối bọn họ mới trở về nhà họ Sầm, Dương Ái Vân không muốn ăn uống gì Sầm Cảnh Đình lại ép cô ăn cháo, thái độ vô cùng quyết liệt khiến cô không thể từ chối.

Thế nhưng cô chỉ ăn được nửa chén cháo lại thôi.
Sầm Cảnh Đình đã từng trải qua cảm giác bi thương nên cũng không ép cô, anh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh lên tiếng: “Dương Ái Vân nói gì đi, tôi muốn nghe cô nói.”
Anh đã không thể nhìn thì chí ít cũng phải nghe được giọng cô mới an lòng.

Dương Ái Vân nhìn biểu cảm rối ren của anh mới chịu mở lời: “Cảnh Đình, xin lỗi anh, cho em hai ngày được không, hai ngày này em muốn yên tĩnh một mình, sau đó anh muốn nghe gì em sẽ nói cho anh nghe.”
Biết tâm tình cô không tốt Sầm Cảnh Đình dĩ nhiên chỉ có thể đồng ý..