Mấy ngày tiếp theo, Vô Ưu sinh hoạt cũng như bình thường.

Sáng đi học, trưa về, buổi chiều được nghỉ.

Cô lại được Kim Nhân đến đón đi chơi.

Ồ...với điều kiện là bài tập đều đã làm xong.

Bình thường cô đều làm tại lớp cả, đi hợp phụ huynh cô giáo lúc nào cũng luôn miệng khen Vô Ưu ngoan ngoãn lại học giỏi, thông minh.

Lúc nào chấm điểm cô không thể nào không cho 10 điểm.

Nếu có điểm 11, chắc cô cũng cho luôn.

Dĩ nhiên là phải vậy rồi, sống hai đời nếu chỉ có lớp một mà tệ.

Vô Ưu thật xin lỗi bản thân.

Cho nên, việc Vô Ưu được đi chơi là cha mẹ cô hoàn toàn đồng ý.

Chỉ có chị Linh là tội nghiệp, cũng muốn đi cho biết nhưng vì phải làm bài và học bài cho ngày mai nên không đi được.

Nói đi chơi, chứ thật ra Vô Ưu làm việc chính sự à nha.

Với tài nguyên có được trong đợt xuyên không vừa rồi, Vô Ưu nhờ Kim Nhân đem đi bán giúp.

Sau đó mua một căn nhà ở trong chợ, có thể buôn bán được.

Dĩ nhiên là hắn sẵn sàng đồng ý rồi, với hắn mà nói chỉ cần 30 phút là xong.

Thậm chí, cô muốn mua căn nhà đó dù chủ nhà không muốn bán, hắn chỉ cần nhìn người ta chớp mắt một cái là người ta lập tức vui vẻ bán liền.

Giấy tờ cũng trong ngày có luôn.

Có phép thuật thật tốt.

Vô Ưu cũng muốn có phép thuật nha.

Vậy là sau này, hằng ngày cô có thể đem đồ trồng được trong không gian ra bán, mà không cần phải chỉ có chủ nhật mới đem ra ngã ba rồi.


Trong chợ bán cũng nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, cô không thể trực tiếp ra bán hoài được, đành thuê người bán giúp vậy.

Nhà có hai lầu một trệt, Vô Ưu dùng tầng trệt và mặt cửa bày hàng hóa.

Trên lầu dùng để sinh hoạt, nghĩ ngơi chủ yếu là cho Kim Nhân ở.

Kỳ thật Kim Nhân ngoài ở trong không gian hắn ra, thời gian còn lại đều ẩn thân đi bên cạnh Vô Ưu cả.

Có thể nói là một tấc không rời nha.

Người khác có lẽ không thấy nhưng Vô Ưu thì thấy rỏ.

Hắn cũng có thể mua một căn nhà cho mình được nhưng hắn không muốn, hắn muốn bên cạnh cô.

Dù cô có mua nhà cho hắn ở thì cũng vậy, hắn cũng một tấc không rời.

Vô Ưu bó tay luôn rồi, mặc kệ hắn muốn làm gì thì tùy.

Cứ thế, từ đó về sau buổi chiều nào Kim Nhân cũng đón Vô Ưu ra ngoài chợ, chủ yếu là để tiếp thêm hàng hóa.

Người phụ bán thấy Kim Nhân và Vô Ưu ra thì lập tức bàn giao tiền bạc, nhận tiền công rồi đi về.

Vô Ưu biết nhà chú ấy có con đông, cần tiền hàng ngày nên Vô Ưu sẽ trả luôn trong ngày, không cần đến tháng.

Cô cũng sẵn sàng đem cho chú ấy thêm mấy mớ rau dưa, trái cây đem về nhà ăn.

Chú ấy không khỏi vui mừng xoa đầu Vô Ưu khen cô bé rất ngoan.

Trong mắt chú ấy, Kim Nhân mới là ông chủ, còn Vô Ưu chỉ là một cô bé đáng yêu thôi.

Chú ấy cũng nghĩ họ là hai anh em.

Kim Nhân muốn nói không phải nhưng bị Vô Ưu dẫm vào chân trừng mắt, thôi nín luôn.

Bán chủ yếu buổi sáng, buổi chiều rất ít người mua.

Nên Vô Ưu tiếp thêm hàng hóa xong thì đóng cửa đi về.


Việc của Kim Nhân là sáng sớm phải ra mở cửa cho chú đó đến bán.

Nếu ngày nào người nào có công chuyện thì phải báo trước một ngày hoặc nhờ người nhắn lại.

Kim Nhân cũng rất vui vẻ, đối với hắn di chuyển nơi này sang nơi khác cũng chỉ mất một giây.

Rau củ quả do được trồng trong không gian nên khi đem ra ngoài để cả một tuần nữa tháng cũng không sợ bị hư.

Hơn nữa, vẫn giữ được giá trị dinh dưỡng tươi ngon như vừa mới hái xuống.

Nếu ở năm 2019, chắc người ta đã đem kiểm tra rồi, nhưng hiện tại thì chưa.

Mà cho dù có kiểm tra cũng không thể tìm ra hóa chất độc hại nào.

Có chăng chính là chất dinh dưỡng cao thôi.

Về đến nhà, Vô Ưu đem một mớ đồ còn có mấy chục ngàn đưa cho mẹ, cũng nói là chú Kim Nhân cho.

Cũng không phải là lần đầu Vô Ưu đem đồ và tiền về đưa, mẹ cô cũng sợ Vô Ưu sẽ ỷ lại, sẽ hư hỏng.

Nhưng nhìn cô bé vẫn ngoan ngoãn, chăm chỉ như thường bà cũng yên tâm.

Lại thấy Kim Nhân chăm sóc Vô Ưu như em gái ruột thịt, nên cũng bớt lo lắng (Kim Nhân: không phải em gái.

Con xem là vợ cơ.

Mẹ vợ ơi!).

Tuy chưa gặp mặt chú Kim Nhân, nhưng nhìn thấy tính cách Kim Nhân, bà cũng nghĩ chú ấy hẳn là một người đàng hoàng, có học thức.

Cho Vô Ưu theo người như vậy cũng không tồi.

Bà nghĩ, để bửa nào bà ra chợ một chuyến hỏi thăm xem sao.

Vô Ưu không gì để làm, nên lên võng nằm ngủ.


Em Thành thấy vậy cũng bò lên nằm cùng chị, nó thích ôm chị U nha.

Chị U có mùi thơm thơm rất dễ chịu.

Rồi cũng ngủ lúc nào không biết.

Thật ra Vô Ưu không có ngủ, cô dùng ý thức vào không gian trồng trọt trồng trọt, thu hoạch thu hoạch.

Mặc dù có Vạn Mị làm nhưng cô cũng muốn luyện tập xem sao.

Thật giống như chơi game nông trại.

Lúa trồng xuống vài phút là đã mộc và chín, không thu hoạch cũng không bị hư.

Muốn thành gạo thì cô chỉ cần nghĩ cho nó biến thành gạo thì tự động vỏ sẽ tự tách, trấu một bên, gạo một bên và cám một bên.

Các loại cây khác cũng tương tự như vậy.

Kim Nhân đang ẩn thân bên cạnh Vô Ưu, thấy cô đã ngủ nên cũng tiến vào không gian của mình tu luyện.

Không gian đã được hắn cải tạo hơn một ngàn năm, thu thập không ích kỳ trân dị bảo.

Các loại thực vật, bảo thạch có mang linh lực.

Nên linh khí cũng đầy đủ sung túc, dù không bằng trong không gian của Vô Ưu nhưng cũng đủ cho hắn tu luyện mãi mãi không hết.

Đêm đến, cứ như mọi khi chờ cả nhà ngủ say, Vô Ưu lại bị Vạn Mị đem vào không gian cho hắn ăn.

Sau đó, ra ngoài lại bị Kim Nhân bắt cho hắn uống canh.

Thật khổ không tả xiết, nhưng mà cả hai người họ đều có thể điều chình thời gian trong không gian của họ.

Dù ở trong đó bao lâu, ra ngoài cũng chỉ mất mấy phút, nên Vô Ưu cứ vô tư ngủ cho tới sáng.

Nhưng đêm nay, lại có hiện tượng lạ xuất hiện.

Mảnh huyết ngọc mà Đông Phương Khánh Vân tặng cho Vô Ưu, đang nằm trong chiếc cặp đi học của cô, đột nhiên phát sáng.

Rồi một vòng xoáy xuất hiện giữa không trung, chỉ một giây sau vòng xoáy biến mất, một bóng đỏ xuất hiện ngay bên cạnh chiếc bàn học của cô.

Bóng đỏ quan sát xung quanh một chút, thì thấy có hai cô bé đang nằm ngủ trong mùng trên bộ ván.

Cô bé nằm bên ngoài không ai khác là Vô Ưu, tuy bóng đỏ cũng kinh ngạc khi phát hiện cô chỉ là một đứa bé, so với linh hồn cách xa một trời một vực.

Nhưng năng lượng dao động ấy, khuông mặt ấy thì không thể lầm vào đâu được.


Bóng đỏ vui mừng tiến đến bên cạnh cô, định chạm vào cô thì bị một luồng năng lượng bắn ra.

Bóng đỏ nhìn lại thì thấy một bóng đen đang ngồi khoanh tay bên cạnh cô nhìn chầm chầm vào hắn, ánh mắt thù địch.

Hình như cũng không ngạc nhiên lắm, bóng đỏ cũng khoanh tay đứng nhìn lại.

Ánh mắt khiêu khích như ý bảo." Ta không sợ ngươi! Có gan nhào vô!" Bóng đỏ không ai khác chính là Đông Phương Khánh Vân, còn bóng đen là Kim Nhân.

Cả hai đấu mắt nhau một lúc, thấy không phân thắng bại bèn bắt đầu vận dụng linh lực.

Nhưng chưa kịp phát ra đã bị sét từ đâu đánh xuống, khiến cả hai cháy đen bốc khói.

Một giọng nói du dương, êm dịu như tiếng nhạc vang lên trong đầu cả hai.

- Hai ngươi có đánh thì đi xa một chút, đừng phá giấc ngủ của nàng.

Nếu ngày mai nàng đi học trễ ta sẽ ném cả hai ngươi về thế giới của các ngươi, vĩnh viễn không thể trở lại!
Rồi giọng nói biến mất, chỉ để lại cho hai tên một đen, một đỏ trừng nhau ba giây, rồi mạnh tên nào nấy biến mất.

Toàn bộ quá trình diễn ra không một tiếng động nào, nên Vô Ưu cũng không hề hay biết ngủ ngon lành đến sáng.

Thực ra, Kim Nhân cùng Đông Phương Khánh Vân đều đi vào không gian của mình để điều hòa lại linh lực đang chạy rối loạn trong cơ thể.

Khánh Vân cũng có không gian của mình và cũng không thua kém Kim Nhân là bao.

Hắn vừa mới đến, đã bị hai tên bên cạnh nàng ức hiếp rồi.

Tên rắn đen kia thì hắn không để vào mắt nhưng cái tên phách hắn kia thì không thể xem thường.

Chỉ dùng thần thức thôi đã khiến hắn muốn mất nửa cái mạng, nếu thật sự đối đầu chỉ cần dùng một ngón tay hắn cũng hồn phi phách tán.

Thật đáng sợ! Nhưng hắn không từ bỏ Vô Ưu đâu.

Tên rắn đen kia có thể ở bên nàng thì sao hắn không thể chứ.

Hắn chỉ cần mỗi ngày nàng cắn hắn là đủ rồi.

Còn Kim Nhân thì đã từng tương ngộ với Vạn Mị một lần rồi, nên lần này bị phách hắn cũng không kinh ngạc là bao.

Hắn điều tiết lại linh lực xong, chỉ có thể than nhẹ.

- Lão đại đúng là lão đại.

Cũng may tên cương thi kia không mạnh hơn mình bao nhiêu..