Giọng điệu của Ngô Đào trở nên sắc bén, “Mất đi viện trợ của nhà họ Ngụy, chậm nhất ngày mai, nhà họ Tô sẽ bị chủ nợ chặn cửa.

Đến lúc đó nhà xưởng đình công, thương nghiệp cung ứng cắt nguồn hàng hóa, nhà phân phối bức bách, đây là kết cục con muốn thấy?”
Tô Mục Tuyết ương rắn nói, “Tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý.


Ngô Đào tiếp tục hỏi, “Mẹ biết con không thích Ngụy Bắc Minh bởi vì anh ta là người mẹ chọn.

Nhưng dù anh ta có thế nào đi nữa cũng tốt hơn tên bảo vệ kia, đúng không?”
Tô Mục Tuyết nhìn nhìn Triệu Nam Thiên, cường ngạnh phản bác, “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, sao bà biết đời này Triệu Nam Thiên không thể sánh với anh ta? Hơn nữa, năm đó chẳng phải lúc cha tôi dựng nghiệp cũng bằng hai bàn tay trắng sao?”
Giọng điệu của Ngô Đào trở nên lạnh lùng, “Chỉ bằng anh ta mà con cũng dám so sánh với cha con?”

Bà ta như vừa nghe thấy một chuyện cười lớn.

Năm đó anh rể bắt đầu từ dụng cụ gia đình khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã kiếm được ba tỷ.

Sau đó anh rể bỏ nghề dụng cụ gia đình vốn đang có triển vọng, không để ý sự phản đối của tất cả mọi người mà đổi nghề sáng lập bách hóa Xuân Nguyên, là người đầu tiên dẫn khái niệm bán lẻ hàng hóa đẳng cấp và đồ trang sức xa xỉ vào Đông Châu.

Sau đó anh rể dựa vào một loạt cạnh tranh và thủ đoạn, gần như chỉ trong vòng hai năm đã nhanh chóng từng bước xâm chiếm thị trường đồ cao cấp vốn đang bỏ không ở Đông Châu.

Sau đó anh rể tiến quân vào ngành dệt may trang phục, trở thành con rồng trong mảng sản xuất tiêu thụ, thành công tránh được khủng hoảng tài chính vào thời gian ấy.

Đồng thời trong vòng năm năm anh rể đã chế tạo khái quát đế quốc thương nghiệp Tô Phong hiện tại.

Lấy đầu óc buôn bán của anh rể, đặt ở thời này có lẽ không có gì đáng gờm, nhưng đặt ở năm đó lại là thiên tài kinh diễm tuyệt luân!
Người đàn ông như vậy, một thời đại chỉ có thể có một hai người.

Chỉ bằng tên họ Triệu kia, rốt cục anh có tài đức gì để có thể sánh với anh rể?
Tô Mục Tuyết không để ý tới lời nói móc của người đối diện, “Không sai, chỉ bằng anh ấy!”
Ngô Đào cũng không tiếp tục đấu khẩu với cô mà gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta xem xem!”
Bà ta hiểu tính tình của cô cháu ngoại này, quật cường hệt như chị gái, một khi cô đã quyết định không vào đường cùng tuyệt không quay đầu.


Mạnh bạo sẽ chỉ hoàn toàn phản tác dụng.

Cũng không đợi Tô Mục Tuyết trả lời, bà ta đã nói tiếp, “Cháu đưa điện thoại cho cậu ta!”
Triệu Nam Thiên nghe điện thoại, “Dì Đào, dì…”
Ngô Đào mạnh mẽ ngắt lời anh, “Không cần gọi tôi là dì, tôi không thừa nhận quan hệ giữa cậu và Tô Mục Tuyết, nhà họ Tô cũng không thừa nhận sự hiện hữu của cậu!”
Triệu Nam Thiên lúng túng cạn lời.

Nếu như đối mặt với bà Ngụy hay đối diện với Tô Trường Vũ, có lẽ anh còn có niềm tin.

Hết lần này tới lần khác anh phải đối mặt với Ngô Đào, bản năng khiến anh khiêm tốn và cẩn thận.

Ngô Đào vừa há mồm đã không lưu tình chút nào, “Cậu rất giỏi, có thể dễ dàng lừa gạt Mục Tuyết tới tay!”
“Tôi biết nếu hiện tại tôi yêu cầu cậu rời khỏi Mục Tuyết, chắc chắn cậu sẽ không chịu, đây là chuyện không thực tế!”
“Chẳng qua tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng cậu đã trèo tới cành cao, bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng!”
“Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ tiền lương, Tô Mục Tuyết sẽ không lấy được một xu nào từ nhà họ Tô!”

“Không có tiền, cậu lấy cái gì nuôi cô ấy?”
Nói xong, giọng điệu của bà ta gần như trở thành chắc chắn, “Đừng tưởng cô ấy sẽ sống cuộc sống củi gạo dầu muối với cậu.

Phụ nữ nhà họ Tô, đời này cũng sẽ không xuống bếp!”
“Không thể cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn, cậu cho rằng cảm giác mới mẻ của cô ấy với cậu có thể kéo dài bao lâu?”
“Đừng nói với tôi tới chuyện tình yêu gì đấy, tôi không tin thứ đó!”
“Mục Tuyết sẽ không thích loại người như cậu, đời này cũng sẽ không!”
“Hiện tại con bé mới vừa kết thúc một đoạn tình cảm, đối với con bé, cậu chẳng khác gì con chó con mèo con bé nuôi, chỉ để bớt cô đơn mà thôi!”
“Khi còn bé tôi ném con mèo Garfield con bé nuôi, vì chuyện này con bé đã chiến tranh lạnh với tôi tròn một tháng!”
“Anh cảm thấy vì anh, con bé sẽ chiến tranh lạnh với gia đình bao lâu? Một tháng, hai tháng, hay là nửa năm?”