“Mẹ tôi nói không sai, mịa cô, cô đúng là người đàn bà đê tiện!”
“Ngụy Bắc Minh tôi có điểm nào kém Triệu Nam Thiên? Yên lành làm mợ chủ nhà họ Ngụy thì không làm, cô cứ nhất định phải tự đọa lạc, trao thân cho một tên bảo vệ nhỏ?”
“Uổng cho sự thâm tình tôi dành cho cô, ả đàn bà ti tiện không biết liêm sỉ, kỹ nữ!”
Ngụy Bắc Minh càng nói càng tức, dư quang nơi ánh mắt lại phát hiện thân hình Triệu Nam Thiên đang nhanh chóng tới gần.

Chờ khi anh ta kịp phản ứng, ngón trỏ chỉ vào Tô Mục Tuyết đã bị Triệu Nam Thiên nắm trong tay.

Răng rắc!
Ngón trỏ vang lên tiếng bị bẻ gãy!
“A!”
Ngụy Bắc Minh chỉ kịp hét thảm một tiếng, lực bẻ ngược cực mạnh khiến cả người anh ta quỳ rạp trên mặt đất.


Lại sau đó anh ta bị người đạp giữa ngực.

Cả người quỳ trượt về phía sau tới mấy mét, mãi đến khi đụng lên cột trụ hành lang mới chật vật dừng lại được!
Thời gian phảng phất như ngừng lại.

Tô Mục Tuyết bịt chặt miệng đứng đờ tại nguyên chỗ.

Thời khắc này Triệu Nam Thiên cường thế vô cùng, cũng nam tính vô cùng.

Nhất là loại cảm giác hạnh phúc khi được người che chở kia khiến cô cảm thấy huyết khí dâng trào, cả người như ngồi trên mây.

Tiếng thét chói tai của bà Ngụy đánh vỡ tất cả ảo cảnh, ánh mắt bà ta đầy oán hận ác độc, “Còn sững sờ ra đó làm gì?”
Ngụy Bắc Minh quát lớn một tiếng, “Đều đi xuống cho tôi, ở đây không chuyện của các người!”
Anh ta ngẩng đầu, hệt như tên thần kinh nhếch miệng cười lạnh, “Hiện tại lại thêm một chứng cứ, Triệu Nam Thiên, mày có bản lĩnh thì giết chết tao đi, bằng không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Triệu Nam Thiên lại tỏ vẻ chẳng sao cả, “Tôi tin tưởng pháp luật.

Là anh khiêu khích tôi trước, sau đó lại vũ nhục nhân cách của tôi, tôi theo bản năng phòng vệ chính đáng, đây là chuyện đương nhiên!”
Ngụy Bắc Minh cười ha hả, “Tao vũ nhục nhân cách của mày?”
“Mỗi năm tập đoàn Ngụy Tinh nộp thuế hơn ba ngàn tỷ, với tư cách người nối nghiệp Ngụy Tinh, doanh nhân trẻ kiệt xuất của thành phố Đông Châu, tao lại đi vô duyên vô cớ trêu chọc một tên thấp hèn như mày?”
“Cho dù lời mày nói là sự thật, nhưng mày cảm thấy cảnh sát sẽ tin tưởng tên bảo vệ nhỏ nhoi là mày hay là tin tưởng tao?”
“Vũ nhục nhân cách của mày?”

“Loại người thấp hèn như mày xứng có nhân cách sao? Mày không khỏi quá đề cao bản thân mình rồi!”
“Đừng tưởng Tô Mục Tuyết giúp mày nói mấy câu đã có thể khiến mày cảm thấy mày là người thắng!”
“Chỉ cần người nhà họ Tô không ngốc, bọn họ sẽ đồng ý với hôn sự của các người sao?”
” Tô Mục Tuyết có quyền quyết định việc hôn sự của mình sao?”
Lần này Ngụy Bắc Minh đã được dạy dỗ, tuy ngoài miệng không ngừng khiêu khích nhưng bản thân anh ta lại núp phía xa xa không dám đi lên.

Triệu Nam Thiên đưa tay lấy thuốc lá ra, chỉ một động tác đơn giản lại có thể khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy căng thẳng!
Theo khói thuốc lượn lờ.

Tâm tình của Triệu Nam Thiên cũng dần trở nên trầm trọng, anh không nghĩ tới chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy.

Nếu không phải vì liên lụy đến Tô Mục Tuyết, anh có vô số biện pháp giải quyết chuyện này.

Nhưng hiện tại anh lại chỉ có thể cứng chọi cứng, cứng rắn hao tổn với Ngụy Bắc Minh.


Một khi anh đi, chắc chắn Tô Mục Tuyết sẽ bị ăn tới xương cũng không còn!
Tô Mục Tuyết nhìn ra Triệu Nam Thiên đang lo lắng, đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh hối hận rồi?”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Hối hận cái gì?”
Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm ánh mắt anh, “Hối hận vì đắc tội với nhà họ Ngụy, đắc tội với Ngụy Bắc Minh!”
Triệu Nam Thiên trầm giọng không nói chuyện.

Tô Mục Tuyết bị tức tới bật cười, “Triệu Nam Thiên, hiện tại anh hối hận vẫn còn kịp, hôm nay anh đã làm rất nhiều chuyện cho tôi, tôi rất cảm kích!”
“Thực sự, cho dù anh muốn đi tôi cũng sẽ không trách anh.


“Hơn nữa tôi có thể bảo đảm, chuyện này tuyệt đối không liên lụy đến anh!”