Hơn nữa nhìn vẻ mặt kích động của viện trưởng Hoàng, hệt như vừa gặp người thân thất lạc nhiều năm.

Nếu bỏ qua lúc này, sợ rằng sẽ hối tiếc cả đời!
Triệu Nam Thiên lại không kích động như trong tưởng tượng, chỉ vò đầu cười cười, “Giáo sư Hoàng.”
Viện trưởng Hoàng tràn đầy nghi ngờ lại không hỏi ra miệng, nhất là nghĩ đến chuyện vừa rồi, ông ấy vội vàng hỏi: “Bệnh nhân mà cô nhóc nhà họ Tô vừa nhắc tới có quan hệ như thế nào với cậu?”
“Là mẹ cháu.”
Giáo sư Hoàng trầm ngâm một lúc lâu mới vẫy tay gọi một trợ lý sau lưng tới.
Ông ấy dùng giọng mà tất cả mọi người có thể nghe được trầm ổn nói: “Thông báo một chút đi, nửa giờ sau mời mọi người dự buổi họp thảo luận nghiên cứu ca bệnh khẩn cấp, lần giải phẫu này tôi sẽ đích thân mổ chính!”
Giáo sư Hoàng nói xong còn thuận miệng nói ra tên mấy người tham dự hội nghị.

Theo mỗi một cái tên được báo ra, trên mặt Thôi Phong lại càng khiếp sợ hơn một phần.
Những người đó không có ngoại lệ, tất cả đều là nhân vật cao cấp nhất quyền uy nhất bệnh viện Đông Châu, hơn nữa tất cả đều là chuyên gia cấp bậc giáo sư.
Một bác sĩ chủ nhiệm như anh ta, thậm chí ngay cả tư cách dự thính cũng không có!
Nếu đổi lại một người khác, sợ rằng bọn họ không thể tụ ra đội hình sang trọng như vậy.

Chẳng qua lấy danh vọng và thân phận của viện trưởng Hoàng, đương nhiên sẽ không nói chơi.
Đúng lúc này, bên người có người nhỏ giọng nhắc nhở, “Thầy Hoàng, hạng mục nghiên cứu khoa học kia phải làm sao bây giờ?”
Viện trưởng Hoàng không do dự chút nào, “Hoãn lại, chờ tôi làm xong lần phẫu thuật này rồi lại nói!”
Khiếp sợ!
Thôi Phong đã không biết phải hình dung kinh hãi trong lòng mình như thế nào nữa.
Vì làm giải phẫu cho mẹ Triệu Nam Thiên, vậy mà viện trưởng Hoàng lại ngừng một hạng mục nghiên cứu khoa học quan trọng như vậy?
Chết tiệt, rốt cuộc thằng này là người nào?
Thậm chí anh ta còn ác độc suy đoán, không phải Triệu Nam Thiên là con riêng của viện trưởng Hoàng chứ?
Đoán nửa ngày cũng không đoán được đáp án, anh ta dứt khoát ném ánh mắt nghi ngờ về phía Thư Trúc.
Đối với sự nghi ngờ của Thôi Phong, đương nhiên Thư Trúc không thể trả lời được, bởi vì lúc này cô ta cũng đang khiếp sợ.
Quen biết Triệu Nam Thiên lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghe nói, vậy mà Triệu Nam Thiên lại quen biết viện trưởng Hoàng.


Hơn nữa nhìn quan hệ giữa hai người, sợ rằng đây không chỉ là quen biết đơn giản.
Thư Trúc vốn cho rằng cô ta là người hiểu rõ nhất Triệu Nam Thiên nhất trên thế giới này.
Thế nhưng giây phút này đây cô ta chợt phát hiện, người đàn ông trước mắt trở nên lạ lẫm, thậm chí là thần bí.
Liên tưởng đến tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi gặp gỡ Triệu Nam Thiên tới nay, bỗng có một suy nghĩ xẹt qua trong óc cô ta, nhưng cô ta muốn cố gắng bắt lấy lại cố thế nào cũng không bắt được.
Trong buổi nghiên cứu thảo luận bệnh tình, rất nhanh đã xác định được phương án giải phẫu cuối cùng.

Buổi giải phẫu do viện trưởng Hoàng đích thân mổ chính, cấp bậc giáo sư bác sĩ làm trợ thủ cho ông ấy.
Mẹ Triệu Nam Thiên còn đang hôn mê, bởi vậy Tô Mục Tuyết không gặp được, chẳng qua điều này cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô thực sự không biết nên đối mặt với người nhà Triệu Nam Thiên như thế nào, nhất là sau khi Triệu Nam Thiên đã cho cô một kinh hỉ không lớn không nhỏ.
Khi rời khỏi bệnh viện đã một giờ sau.
Tô Mục Tuyết mở cửa xe trước nhưng lại không vội rời đi, mà nhìn Triệu Nam Thiên đang ngồi ở ghế lái phụ.

Thấy Triệu Nam Thiên im lặng không nói, rốt cục cô cũng không kiềm nén được tò mò trong lòng, “Anh không định giải thích một chút sao?”
Triệu Nam Thiên lại nghiện thuốc lá, châm một điếu thuốc mới đáp lại cô, “Giải thích cái gì?”
“Giải thích quan hệ giữa anh và bác Hoàng.”
Triệu Nam Thiên hút thuốc nói, “Không có gì để giải thích, tôi và viện trưởng Hoàng chỉ có duyên gặp mặt một lần.”
“Gặp mặt một lần? Chỉ đơn giản như vậy?”
Tô Mục Tuyết không tin.

Nếu thật sự đơn giản như vậy, sao viện trưởng Hoàng có thể vận dụng khả năng lớn nhất của mình để làm phẫu thuật này?