Lâm Nhĩ Tích trợn tròn mắt, muốn thét lên nhưng không còn sức nữa. Vũ Hạo cứ vậy ngã đè lên người cô.

Nghĩ đã giết được kẻ địch, Hoắc Thu Vinh cố bò dậy bỏ chạy. Còn nước còn tát, biết đâu hắn có thể sống.

Cả Sâm và An Doanh Hạ đều đồng loạt giơ súng lên, chuẩn bị bắn vào người đang chạy.

"Kéttttttttt"

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường một tiếng thật chói tai. Trong phút chốc, Hoắc Thu Vinh đã bị văng xa mấy mét, toàn thân đều toàn máu me.

Người trong xe lập tức bước ra, không ai khác là Kiều Thiên Tinh. Cô nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng vào người vừa bị mình tông:

"Thằn khốn nạn! Mày nghĩ mày là ai mà dám bắt cóc Nhĩ Tích?"

"Thiên Tinh!"

"Dạ?" \- Nghe Lâm Kỳ Tích gọi, cô lập tức quay đầu nhìn.

"Gọi cấp cứu!"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-


Hơn một ngày sau, trong bệnh viện.

Lâm Nhĩ Tích chỉ bị mất sức và ngộp ô xi, sau khi nằm trong phòng hồi sức đủ thời gian đã có thể đi lại.

Trong khi đó, Vũ Hạo bị nặng hơn cô rất nhiều.

Cô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cố đẩy thanh treo bịch nước biển đến trước phòng hồi sức đặc biệt.

Vũ Hạo đang nằm trong đó, có rất nhiều máy móc xung quanh anh. Anh cũng vừa phẫu thuật lấy viên đạn ra không lâu, chẳng biết thực trạng thế nào.

Đôi mắt cô vô hồn như người chết, bàn tay nhỏ bé run run vuốt lên tấm kính. Bây giờ cô chỉ có thể nhìn anh qua đó, chạm vào càng không.

Vũ Hạo, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, dù có là người thực vật em cũng sẽ nuôi anh...

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Nhiều ngày sau đó, Vũ Hạo vẫn chưa có dấu hiện khách quan. Vũ Gia cũng biết tin, bà nội ngày đêm bên ngoài phòng bệnh cùng Lâm Nhĩ Tích, vừa quan sát Vũ Hạo, vừa tiện chăm sóc Lâm Nhĩ Tích.

Bác sĩ nói tình trạng của cô có thể suy kiệt bất cứ lúc nào.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hơn một tuần sau, Vũ Hạo được chuyển sang phòng hồi sức thường vì tình trạng đã ổn định hơn. Khả năng cao là sẽ tỉnh lại.

Thần sắc Lâm Nhĩ Tích từ đó cũng tốt hơn, cô vừa đi mua hoa quả từ căn tin lên, đã nghe tin Vũ Hạo tỉnh lại.

"Bạch!" \- cô mừng đến mức rơi cả bịch hoa quả, ba chân bốn cẳng chạy đến phòng bệnh của anh.

Cô mạnh tay kéo cửa cái rẹt, nhanh như con sóc chen giữa đám người Vũ Gia và Lâm Bang, thơm cái chụt lên má anh.

"Tiểu Hạo cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Những tưởng Vũ Hạo sẽ vui vẻ đáp lại, không ngờ ai chỉ ngờ vực nói một câu khiến cô hay tất cả mọi người trong phòng đều chết đứng.

"Cô là ai? Sao lại không biết phép tắc gì hết vậy?"

Lâm Nhĩ Tích không tin vào mắt và tai. Cô không tin Vũ Hạo lại thốt ra được những lời xa lạ đó.

Bà nội cau mày nhìn bác sĩ: "Cả vợ nó cũng không nhớ"

Khuôn mặt vị bác sĩ vô cùng nghiêm túc: "Từ việc cậu ấy không nhớ tất cả người của Lâm Bang, cùng với cô Lâm Nhĩ Tích. Tôi suy đoán cậu ấy đã bị tổn thương từ viên đạn, xóa sạch một phần lớn kí ức"

Vũ Hưng cau mày: "Ý ông là sao?"

"Tôi nói như vầy cho dễ hiểu. Một đoạn video sẽ được biểu thị bằng một đường thẳng, đánh dấu chỗ đang phát bằng một nút tròn. Tình trạng của bệnh nhân này chính là hiệu ứng tua ngược video"


"Tức là?"

"Tức là Vũ Hạo hoàn toàn nhớ những gì xảy ra với mình từ trước đến nay, chỉ trừ việc gặp cô Lâm Nhĩ Tích, hoặc trước đó trở về sau đều quên sạch"

Nghe xong, Lâm Nhĩ Tích đứng không vững mà mất kiểm soát lùi lại mấy bước. May mà có Kiều Thiên Tinh đỡ lấy cô.

Đôi mắt cô rưng rưng nhìn bác sĩ: "Có thể hồi phục không?"

"Có, chúng ta chỉ cần tạo dựng lại những tình huống bệnh nhân từng trải qua. Cách này chiến tỉ lệ hồi phục rất cao.

"Tuy nhiên phải sắp xếp trình tự kí ức cho hợp lí, nếu bệnh nhân nhớ lại phân đoạn nào, lập tức phải tái hiện lại y hệt như vậy" \- Bác sĩ ôn tồn giảng giải.

Ai nấy nghe xong đều thở phào, chưa kịp mừng rỡ đã bị Vũ Hạo làm cho sốc lần hai.

"Bà nội, tại sao cháu lại ở đây? Thư Quỳnh đâu?"

Vũ Ngưng cau chặt hàng mày: "Thư Quỳnh là ai?"

Bà nội đứng tần ngần, nhắm chặt hàng mi cố lục lại kí ức. Cái tên Thư Quỳnh này hình như nghe ở đâu rồi.

Đúng rồi! Chính là bác sĩ đã điều trị bệnh hoang tưởng cho Vũ Hạo hồi ở Thụy Sĩ \- Manh Thư Quỳnh.

Bà nội cúi người nắm tay Vũ Hạo: "Thư Quỳnh vừa mới ở đây, ta sẽ lập tức gọi con bé đến. Được chứ?"

"Được ạ"

Vũ Hạo ngoan ngoãn trả lời, rồi lại nói tiếp: "Còn nữa bà nội, bà mau đuổi hết bọn người ở đây đi đi. Cháu không thích tiếp xúc với quá nhiều người lạ"

Anh vừa nói vừa chỉ tay vào mặt Lâm Nhĩ Tích: "Còn cả cô gái này nữa, loại phụ nữ không có tự trọng này càng phải đuổi đi"

"Cậu!" \- Lâm Kỳ Tích tức giận định tiến lại đánh Vũ Hạo, A Trạch và An Doanh Hạ phải cố gắng lắm mới giữ anh lại được.

"Đủ rồi" \- Lâm Nhĩ Tích giơ tay bảo dừng lại, sự tức giận của Lâm Kỳ Tích đã chuyển sang thắc mắc. Không chỉ có ai, trong phòng ai cũng vậy.

Lâm Nhĩ Tích đứng đó, không khóc, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy khóe mắt đã đỏ au. Cô nuốt nước bọt như nuốt luôn những giọt nước mắt vào trong, cúi đầu nhận tội:

"Xin lỗi vì hành động vô lễ đó"

"Ừ. Ít ra còn có chút ý thức" \- Vũ Hạo lạnh lùng trả lời.

"Mày..." \- Lần này đến cả Vũ Hưng cũng không chịu nổi, là Lục Đồng hết sức khuyên ngăn anh mới thu nắm đấm lại.

Lâm Nhĩ Tích ngẩng đầu lên, cười nhợt nhạt nhìn người nhà họ Vũ: "Bà nội, ba, mẹ, anh, Tiểu Nghi. Nếu không có chuyện gì, con cùng mọi người xin được đi trước"


Cô nói xong liền ngoảnh mặt bước đi. Còn mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, trong lòng xót xa tột độ.

Đến cả Hạ Vi Vi cũng thấy tội nghiệp cho cô. Từ lần trước cứu Vũ Phương Nghi, bà ta đã không còn ác cảm với cô và Vũ Hạo nữa. Bây giờ cô ra nông nỗi này, thật sự quá đáng thương.

"Cô!"

Lâm Nhĩ Tích vừa kéo cửa ra, chân đã khựng lại. Cô nhợt nhạt quay đầu lại, thấy Vũ Hạo đang gọi mình.

"Cô là ai mà dám gọi người nhà của tôi như vậy?"

"Không ai cả" \- Lâm Nhĩ Tích lạnh nhạt đáp lời rồi nhanh chóng bước đi. Người của Lâm Bang cũng không buồn ở lại, chỉ vội cúi đầu rồi chạy theo cô.

Nhưng mọi người vừa bước ra cũng là lúc cô bước vào thang máy. Bình thường cô sẽ không đi nhanh như vậy, có cảm giác như cô đang cố tránh mặt mọi người.

Phải, là cô muốn tránh mặt mọi người. Cô tự giam mình trong chiếc thang máy bốn mặt kín mít, tự nhìn chính mình trong gương.

Mấy giọt lệ nặng trĩu từ khóe mắt cô rơi xuống, như con cua nhỏ bò dài trên đôi má hồng mang cảm giác đau thắt ruột.

Có lẽ chúng đã bị kiềm nén lại quá lâu \- những giọt lệ của sự đau khổ.

Tại sao chứ? Cô tự hỏi bản thân mình.

Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Tại sao anh nỡ quên đi cô?

Tại sao vừa tỉnh lại không lâu, anh đã nhắc tên cô gái khác?

"..."

Thang máy sắp dừng lại, cô nhanh chóng đưa hai tay quẹt cho sạch mấy giọt nước mắt. Không sao, chắc chắn là vì Vũ Hạo mất trí nhớ, đợi anh bình phục nhất định sẽ như xưa!

Cô tự trấn an bản thân mình như vậy. Nhưng thực chất cả cô, hay bấy kì người nào có đều nghĩ chuyện sẽ như vậy không?